Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 6
Nửa tháng sau, vợ chồng Chu thị nhận phán quyết, hai người bị lưu đày ở biên giới. Ở triều đại này, bán người là một trọng tội, trường hợp nghiêm trọng còn có thể bị xử tử hình.

Nhưng Du thị không muốn bọn họ chết, cái chết cũng chỉ trong nháy mắt, quá dễ dàng với bọn họ, bà muốn bọn họ phải chịu đau khổ. Bên kia biên giới, bọn họ đã chuẩn bị thật tốt, để đảm bảo rằng vợ chồng Chu thị sẽ phải chịu sự hành hạ mà con gái họ đã phải chịu đựng suốt những năm qua.

Xét xử xong xuôi, Du thị chuẩn bị trở lại kinh thành.

A Ngư nói: “Con muốn quay lại thôn Chu gia, trong thôn có không ít người đã chăm sóc con, con muốn cảm ơn họ.” Một ít người dân nhìn thấy nguyên chủ đáng thương, đã lặng lẽ cho thức ăn. Khi gia đình nhà Chu Đại Trụ quá trớn, cũng sẽ có người đứng ra nói vài câu đạo lý.

“Tất nhiên.” Du thị vui mừng xoa xoa mái tóc của A Ngư, trong hoàn cảnh như vậy mà con gái của bà vẫn biết cảm ơn, Du thị trong lòng thật chẳng thể nào hạnh phúc hơn.

Quay đầu lại, Du thị ra lệnh cho người hầu của mình đi chuẩn bị quà cảm ơn.

Thời điểm nhóm của A Ngư xuất hiện ở thôn Chu gia, đã gây ra một sự náo động khá lớn.

Vợ chồng Chu Đại Trụ ở huyện nha bị xét xử công khai, không ít người tới xem, mọi người nghe được vụ án đều chết lặng, không tin vào thứ chính mình nghe thấy.

Vụ án quá mức kinh khủng, còn liên quan tới cả Hầu phủ cao cao tại thượng, chuyện của hai vợ chồng lập tức bị truyền đi khắp nơi.

Người dân thôn Chu gia chợt nhận ra, tại sao nhà Chu Đại Trụ lại bất công như vậy, Phán Đệ lại chẳng phải con ruột của bọn họ. Nghĩ đi nghĩ lại, hai vợ chồng nhà này còn để con gái ruột của mình đi chiếm phúc của gia đình người khác, ngược lại còn bạc đãi con của họ, bọn họ thật chẳng phải con người nữa!

Danh tiếng của vợ chồng nhà họ Chu nhất thời thối không ngửi nổi, thậm chí gia đình bọn họ còn bị dân làng chèn ép tới phát điên. Thời buổi này, trong gia đình có một người là tội phạm, đó là một điều cực kì xấu hổ, con cháu ba đời đều không thể lên làm quan.

Gia trưởng thật sự tức giận, lập tức trục xuất nhà Chu Đại Trụ ra khỏi gia phả. Một mặt là nhục nhã vì đó người của gia tộc mình, một mặt còn lại là sợ hãi cơn thịnh nộ của Hầu phủ.

Mất đi sự bảo bọc của cha mẹ, còn bị người trong tộc và người dân xa lánh, Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo luôn trong tình trạng hoảng sợ, thậm chí còn chẳng thể kiếm sống. Vợ chồng Chu thị bị lưu đày, của cải trong nhà tất cả đều bị tịch thu vì là tiền tham ô, chị em hai người không có nhà để về.

Các cô chú của hai người không ưa gì Chu Đại Trụ, cũng chẳng thích nhúng tay vào việc của người khác, lại còn sợ đắc tội với Hầu phủ, thì sao muốn giúp chị em bọn họ.

Hai chị em không còn nơi nào để đi, phải ngủ trong căn nhà tồi tàn cuối làng, dột khắp nơi, đủ ăn mà cái ăn lại trở thành vấn đề lớn.

Trước kia, bởi vì Chu Đại Trụ giàu có, gia đình sung túc nên Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo rất kiêu ngạo, người dân trong thôn vốn chẳng ưa gì họ vì họ cũng chẳng mấy nổi tiếng, hiện tại lại càng không ai nguyện ý giúp đỡ họ.

Da mặt hai chị em này cũng chẳng dày, chỉ đành lên núi hái rau dại mà rưng rung nước mắt. Chu Tiểu Bảo vẫn chẳng thể nhận ra được tình hình hiện tại của mình, vẫn giữ tính tình thiếu gia thấy khó ăn liền đánh đổ bình.

Trước kia, Chu Chiêu Đệ nhường hắn, bây giờ? Dựa vào cái gì!

Nếu không phải do Chu Tiểu Bảo tức giận lung tung đánh Phán Đệ, thì làm sao mà Phán Đệ có dũng khí đi nha môn cáo trạng, Phán Đệ không cáo trạng, bọn họ sẽ có thể tiếp tục những ngày tháng tươi đẹp, nghĩ tới đây, trong cơn giận dữ Chu Chiêu Đệ thẳng tay tát vào mặt Chu Tiểu Bảo.

Chu Tiểu Bảo bị đánh tới choáng váng, lúc bình tĩnh lại liền nhe nanh múa vuốt nhào tới: “Sao mày đánh tao, sao mày lại dám đánh tao!” Ở trong lòng Chu Tiểu Bảo đã ăn sâu ý nghĩ rằng các chị sẽ luôn nhường nhịn cậu dù có thế nào.

Nháy mắt không chú ý, Chu Chiêu Đệ bị Chu Tiểu Bảo nắm được tóc, hét lên đau đớn, lúc này cô cũng chẳng do dự nữa, chị em hai người lao vào đánh nhau.

Một người đã lớn, một người lại đang tuổi đánh nhau, hai người đánh nhau kịch liệt, nhất thời không thể phân thắng bại, cuối cùng vẫn là Chu Chiêu Đệ chiếm thế thượng phong. Nhiều năm qua không được sủng ái, sự nhẫn nhịn nhiều năm qua nhất thời bộc phát, Chu Chiêu Đệ thở hồng hộc ngồi trên người Chu Tiểu Bảo vừa nhéo vừa đánh: “Đều là tại mày, đều là lỗi của mày, nếu không phải vì mày, cha sẽ không nghĩ tới chuyện bỏ con gái, mẹ cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đổi con, đều là lỗi của mày, mày hại cả nhà chúng ta! Nếu không phải ngày ngày mày gây khó dễ cho Phán Đệ, Phán Đệ có thể không chịu được sao, đều là tại mày, đều là tại mày!” Cô ta hồn nhiên quên mất rằng mình cũng đã từng bắt nạt người khác.

Nói đoạn, cô ta bật khóc.

Chu Tiểu Bảo cũng lớn tiếng mà khóc lóc: “Chị, chị, em nhớ cha mẹ, em muốn ăn gà nướng.”

Hai chị em đói bụng, ôm nhau mà khóc.

Hai người đổ tội cho nhau, đánh nhau một hồi rồi lại làm hòa, cãi vã, đánh nhau rồi lại làm hòa... Cứ vậy mà sống, vỏn vẹn một tháng, họ đã nếm hết những cay đắng, khổ cực mà trước đây họ chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

Thấy mùa đông sắp tới, Chu Chiêu Đệ run rẩy trong lòng đầy âu lo, cơm ăn, áo mặc của mùa đông khiến cô ta sắp không thở nổi, vừa nghĩ tới liền muốn khóc.

“Chiêu Đệ, Phán Đệ đã trở lại.” Đào Hoa, con gái lớn trong gia đình trưởng thôn thấy Chu Chiêu Đệ, cố ý chào hỏi cô ta. Trong quá khứ, ỷ vào những đồng tiền dơ bẩn, Chu Chiêu Đệ để mắt ở trên đỉnh đầu, cũng dùng tiền bẩn để xây dựng tình cảm.

Sắc mặt Chu Chiêu Đệ trở nên cứng ngắc. “Không đúng, hiện tại không thể gọi Phán Đệ. Cô ấy chính là tiểu thư nhà họ hầu, là Tiêu cô nương, nghe nói Hầu phu nhân mang theo không ít đồ vật tới, muốn cảm ơn mọi người mấy năm đã chăm sóc Tiêu cô nương” Đào Hoa nói: “Hầu phu nhân cùng Tiêu cô nương đang ở cây đa đầu thôn, ngươi không muốn đi xem một chút sao, dù gì các người cũng là chị em nhiều năm qua, không chừng Tiêu cô nương sẽ cho các ngươi một ít đồ tốt.”

“Chị hai tới, em muốn tìm chị hai.” Chu Tiểu Bảo đang chảy nước mũi kích động chạy về phía cửa thôn.

Đào Hoa kinh ngạc, vẻ mặt trở nên khó tả, lại thấy Chu Chiêu Đệ do dự, thế nhưng rồi cũng nhấc chân đi về phía đầu làng.

Đào hoa: “…” Quả nhiên là người một nhà, cha mẹ mặt dày vô liêm sỉ, con cái cũng không biết xấu hổ.

Chu Chiêu Đệ trong lòng cũng không biết như thế nào, một bên cảm thấy Phán Đệ bên ngoài có thể đối tốt với họ, nhưng lại nghĩ tới tính tình mềm mỏng của cô, lại nghĩ mùa đông sắp tới, cô ta không khỏi suy nghĩ.

Dưới gốc cây đa thật nào nhiệt, người dân đều nghe tin mà tới, vào cuối mùa thu, ai cũng rảnh rỗi cả.

Du thị chuẩn bị mấy xe lớn gạo, mì, thịt và cá để A Ngư cảm ơn. Trí nhớ A Ngư tốt, nàng nhớ rõ ai đã cho nguyên chủ một cái bánh bột bắp, ai đã cho nước, ai đã từng xin lòng thương xót và ai đã từng gây rắc rối.

Giúp nhiều thì cho nhiều, giúp ít thì cho ít, ai không giúp gì cả thì chẳng được gì. Hầu hết mọi người đều lấy được đồ, chỉ rất ít người là không có, dưới ánh mắt của mọi người, bọn họ đỏ mắt mà bỏ chạy.

Dì Thúy được nhiều nhất, dì tốt bụng lại còn ở gần với nàng, lúc này không chỉ có mình bà, trong tay con trai bà cũng đầy ắp, trong đó mấy chục cân đùi heo, ướp lên có thể ăn cả mùa đông.

Dì Thúy vui mừng tới đỏ mặt, trước kia người con trai này còn nói sống một nửa là đủ, anh ấy còn đưa bánh bột bắp cho Phán Đệ ăn. Nghĩ lại những lời anh nói, nếu bà không phải là người tốt, làm sao có thể có nhiều chuyện tốt như vậy, đây là cái gì, đây là người tốt ắt sẽ gặp may.

Khi nghe vị phu nhân cao quý kia nói đã sắp xếp công việc cho hai người con trai của mình ở trên quận, dì Thẩm vui mừng tới xuýt ngất, bà đang định quỳ xuống, bày tỏ lòng biết ơn.

A Ngư đã vội vàng ngăn bà lại: “Dì, người đừng làm tổn thọ con, mấy năm nay người đã giúp đỡ con không ít.”

“Đúng vậy, những việc này Du Nhi đều nói với ta” Du thị cảm kích mà nhìn dì Thúy: “Mấy năm nay cảm ơn mọi người đã chiếu cố con gái.”

Dì Thúy vội vàng nói lắp bắp: “Đó là điều nên làm thôi.”

Dân làng bên cạnh thấy thế, vừa ngưỡng mộ lại vừa hối hận, ngưỡng mộ vì vận may của dì Thúy, hối hận tại sao mình lại không chăm sóc Phán Đệ, nếu không thì lợi ích to lớn này sẽ là của họ.

“Này, Chu Tiểu Bảo và chị của nó đang tới.” Một dân làng tinh mắt hét lên.

Bầu không khí náo nhiệt thoáng chốc trở nên im lặng, mọi người nhìn Chu Tiểu Bảo và Chu Chiêu Đệ đang tới gần, lại nhìn qua A Ngư, thoáng chốc có chút mong chờ.

“Chị hai?” Chu Tiểu Bảo đầu tóc rối bù thận trọng lên tiếng, không dám nhận chị.

Sau hơn một tháng được chăm sóc, gương mặt A Ngư trở nên có da có thịt, nước da cũng cải thiện rất nhiều, mặc quần áo vừa vặn tinh tế, khí chất và hình tượng thay đổi đến mức Chu Tiểu Bảo suýt nữa không nhận ra.

Sau đó, trong mắt Chu Chiêu Đệ lóe lên tia ghen tị, ai có thể ngờ rằng Phán Đệ, người có địa vị thấp nhất trong gia tộc, lại là con gái nhà họ Hầu, từ nay về sau sẽ sống cuộc sống sung sướng, đeo vàng đeo bạc, ăn sơn hào hải vị, mà chính mình bữa cơm tiếp theo cũng chẳng biết sẽ như thế nào.

Không khỏi lo lắng, Chu Chiêu Đệ lại nghĩ tới người em chưa từng gặp mặt nơi kinh thành xa xôi kia, chẳng biết nó sẽ có kết cục như thế nào, nhưng được nuôi nấng như ruột thịt nhiều năm như vậy, nhất định phải có tình cảm, dù tệ đến đâu. Cô em gái đó là người có lợi nhất, họ mới là người xui xẻo nhất, ông trời có mắt như mù! Du thị thực sự không muốn hai người này làm mất hứng thú của con gái mình, bà liếc nhìn sang A Ngư, chỉ thấy cô thờ ơ, liền ra hiệu cho lính canh đuổi họ đi.

Theo bà biết biết, hai chị em nhà họ Chu này, cũng không ít lần bắt nạt Du Nhi, bà còn chưa động tới bọn họ, bọn họ lại ảo tưởng muốn đi lên, thật sự là chuột sinh con ra biết đào hang, còn bọn họ giống nhau như đúc chẳng biết xấu hổ.

“Chị hai, chị hai!” Chu Tiểu Bảo chạy tới kêu khóc, không được vài bước đã bị hộ vệ của Hầu phủ, bịt miệng mang đi.

Chu Chiêu Đệ bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, vận khí chẳng còn, chỉ mong không bị trả thù, co rúm người lại, rời đi càng nhanh càng tốt, tựa như bị ma đuổi.

A Ngư nghĩ tới hai chị em nhà họ gầy gò, tiều tụy, tâm trạng lại càng vui vẻ mà mỉm cười, trong lòng lại càng cảm thấy tốt hơn.

Chu Chiêu Đệ tuy rằng là một cô gái nông thôn, nhưng bởi vì nguyên thân đều làm hết việc nhà, có thể nói mười ngón tay cô ta không chạm tới nắng gió. Mỗi ngày chỉ cần thêu hoa, kỳ thật đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, chỉ là cái cớ trốn làm việc nhà mà thôi. Cha Chu tuy rằng trọng nam khinh nữ, bất quá trong tay có tiền, trước mắt lại chỉ còn mỗi đứa con gái ruột, cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Mà mẹ Chu có lẽ là cảm thấy con gái lớn không may mắn được bằng con gái nhỏ nên rất ít khi giao việc cho Chu Chiêu Đệ.

Chu Tiểu Bảo càng không cần phải nói, một tiểu thiếu gia bị chiều hư.

Mất đi sự bảo bọc của cha mẹ, những ngày tháng sau này của hai người thật chẳng thể tưởng tượng nổi.

Thật làm người ta cảm thấy thích thú mà nghe ngóng.

Tình trạng của cặp chị em này hoàn toàn khác so với kiếp trước, kiếp trước anh rể của bọn họ, Cung Vương đã sắp xếp thuộc hạ đưa bọn họ tới biệt thự của anh ta mà chăm sóc, dù sao bọn họ cũng là người thân duy nhất của vợ anh.

Người có quyền thật sự muốn làm gì thì làm, có thể lấy quyền đàn áp người người, có thể đổi trắng thay đen.

Nhưng Cung Vương của hiện tại cũng chỉ là một hoàng tử bình thường. Khóe miệng của A Ngư nhếch lên một nụ cười lạnh, tốt nhất nên dập tắt hi vọng từ trong trứng nước.

Bằng không, khi anh ta giành được quyền lực và ở cùng Tiêu Nhã Quân, nhà họ Chu sẽ lại trở mặt.

...

Không chỉ tình huống của Chu Chiêu Đệ và Chủ Tiểu Bảo bị đảo lộn, kiếp này của Tiêu Nhã Quân cũng khác xa với kiếp trước.

Kiếp trước nàng chỉ là có chút may mắn, người có quyền cao chức trọng như Cung Vương lại không chê xuất thân của nàng, hôn ước được giữ nguyên, khắp nơi có chỗ dựa. Nhiều người có thể nói vài câu choa ngoa là may mắn, nhưng họ cũng chẳng dám quá phận.

Ở kiếp này, sau khi cha Chu và mẹ Chu bị kết án và đày ả, lập tức Tĩnh Hải Hầu đã mở từ đường, loại bỏ Tiêu Nhã Quân khỏi gia phả nhà họ Tiêu. Chỉ trong vài ngày, toàn bộ giới thượng lưu ở kinh đô đều biết Tiêu Nhã Quân không phải con ruột của nhà họ Tiêu. Cha mẹ nàng vì muốn con gái của mình có cuộc sống tốt đẹp đã lén tráo đổi con gái của mình với con gái ruột của nhà họ Tiêu.

Con gái ruột của nhà họ Tiêu lại phải về vùng nông thôn.

Phượng hoàng từ trên cành cao rơi xuống, chim trĩ lại bay lên cành cao.



Thỉnh thoảng, có một vài người đứng ra bênh vực nàng, họ tỏ ra vô cùng hời hợt trước tội ác mà vợ chồng họ Chu gây ra.

Tiêu Nhã Quân bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, hứng chịu những lời nói lạnh lùng chua xót như đao kiếm hướng về phía nàng, chém nàng thành từng mảnh.

Tiêu lão phu nhân tức giận đến phát bệnh, bà không thể mắng Tĩnh Hải Hầu, nhưng mọi chuyện đều đã có kết quả, bà ngoại trừ mắng Tĩnh Hải Hầu một trận còn có thể như thế nào, chỉ có thể làm cho mình tức tới phát bệnh.

Tiêu Nhã Quân hầu hạ Tiêu lão phu nhân uống thuốc ngủ, kinh ngạc nhìn Tiêu lão phu nhân đang ngủ say, ngây người nhìn bà đang ngủ, đôi mắt đỏ hoe.

Cha mẹ cũng không cần nàng, tất cả mọi người đang mắng nàng là con chim ác đi chiếm tổ, chỉ có bà ngoài là vẫn bảo vệ nàng.

Nhưng hiện tại, bà ngoại đang đổ bệnh, người hầu nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Tiêu Nhã Quân càng nghĩ lại càng cảm thấy bi thương, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
Chương kế tiếp