Nước Cam Có Gas

Chương 1:

*Mấy năm nay, tôi đã ra một quyết định, theo thói quen luôn tự hỏi ba câu

“Hành Chu có ở đây không.”

Nếu Hành Chu ở, tôi ở.

Nếu Hành Chu không ở, tôi sẽ đi.*

__________________________________

Để từ chối hai người già trong nhà cứ nhiệt tình đòi đưa cô đến trường nhập học mà Hạ Tang Tử đã lén đổi lại vé máy bay đi Lan Thị.

Chờ khi máy bay hạ cánh, Hạ Tang Tử bắt taxi thì mới gọi điện thoại về nhà báo bình an, sau đó liền thấy mọi việc đều mỹ mãn.

Ngược lại với sự bình tĩnh của cô, Hạ gia ở Nguyên Thành lại loạn như đống bùi nhùi.

Ông Hạ đã ngoài 60 tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất khoẻ mạnh, tiếng thì như chuông báo có thể khiến cả bầy chim sẻ trên cây dâu ở sân sau kinh sợ mà phải vỗ cánh bay đi thật xa.

“Cái con bé này đúng là bướng, tự tiện làm việc cũng không thông báo với tổ chức.”

Bà Hạ tập mãi thành thói quen, ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà.

Lúc này, điện thoại rung lên báo tin nhắn đến, bà buông ly trà xuống, vừa đọc xong thì cười hiền lành, mắt hơi sâu xa nhìn ông bạn già bên cạnh, còn cố ý nâng âm lượng lên thì thầm theo nội dung, “Báo cáo thủ trưởng Hạ, đồng chí tiểu Hạ đã đến nơi bình an, tất cả đều rất tốt, xin đừng nhớ mong.”

Chân mày ông Hạ run lên, có điều sắc mặt hoà hoãn hơn, hừ một tiếng, “Đồ không có lương tâm.”

Bà Hạ “à” một tiếng, giả vờ muốn cúp điện thoại, “Tôi đây gọi cho Tang Tử nói con bé đừng học nữa, trở về chăm sóc thủ trưởng dưỡng lão.”

“Bậy bạ.” Ông Hạ lấy điện thoại trong tay bà Hạ rồi cầm trong tay, “Con bé này sốt ruột nên đi nhập học, một hai không chịu để chúng ta đưa đi, còn không phải vì tên tiểu tứ thúi kia sao.”

Bà Hạ rũ mắt cười trộm, “Cháu gái lớn không giữ được nữa.”

“Con bé mới mười sáu.”

“Đã là sinh viên rồi, trưởng thành rồi.”

So về công phu miệng lưỡi thì ông Hạ đúng là không sánh bằng bà vợ nhà mình.

Ông trái lo phải nghĩ cũng thấy không thoải mái trong lòng nên liền lên lầu thay quần áo, sau đó lấy ra bàn cờ tướng bảo bối của mình rồi ra ngoài.

“Bên ngoài mặt trời đã lên đỉnh rồi mà ông còn đi đâu nữa?” Bà Hạ quay đầu hỏi.

Ông Hạ đổi giày rồi đẩy cửa ra ngoài, tức giận bỏ lại một câu, “Tìm Mạnh gia tính sổ chứ sao, để tôi hỏi thử lão Mạnh xem ông ta dạy cháu trai mình thế nào.”

“……”——

Thời gian nhập học của Quân Y Đại (*) là hai ngày sau, ký túc xá vẫn chưa mở cho sinh viên vào.

(*)  viết tắt của Đại học Quân Y

Hạ Tang Tử kéo hành lý, cô vốn định thuê phòng ở khách sạn bên ngoài trường, cứ sắp xếp trước đã, nhưng mà sau khi ông chủ nhìn cô chưa tới mười tám tuổi thì nói gì cũng không cho cô thuê.

Cuối cùng chỉ có thể mặt dày đi theo quản lí kí túc xá khua môi múa mép, để hành lý tạm ở văn phòng, hứa hẹn đến chiều sẽ đến lấy.

Làm xong những việc này thì Hạ Tang Tử nhìn thời gian, đã là một giờ chìều.

Cô không dám lề mề nữa, cơm trưa cũng không muốn ăn mà chạy về sân vân động của Quốc Phòng Đại (**).

(**) viết tắt của Đại học Quốc Phòng.

Hôm nay có trận thi đấu chung kết, trải qua cuộc thi ba tháng, quán quân thuộc về là ai, chỉ còn chờ buổi chiều nay.

Trận thi này tuy nói là dành cho sinh viên nhưng thật ra số đông người tham dự đều đến từ trường cảnh sát và quân đội khắp cả nước. Đối mặt với một đám người mạnh mẽ và có chút bản lĩnh thì chẳng có ai ngốc tới nỗi đến báo danh để bị đánh.

Chứ đừng nói tới thực lực của sáu tuyển thủ thể hiện hết tài năng vào được trận chung kết mạnh thế nào. Trận thi đấu chiều nay không thể nghi ngờ là xuất sắc nhất, cũng khó trách sân vận động không còn chỗ ngồi.

Hạ Tang Tử tìm đúng chỗ ngồi của Quốc Phòng Đại, sau đó ra sức chen vào đám người, miễn cưỡng cũng lấy được một chỗ.

Thời gian đã đến, người chủ trì bắt đầu nói lời dạo đầu, sau đó tuyển thủ dự thi đi vào sân, mỗi tuyển thủ đại diện cho một trường khác nhau, sân vận động bị rung chuyển bởi sự cổ vũ của mọi người, thi đấu còn chưa bắt đầu mà độ nóng đã dần lan toả.

Trong bầu không khí đang dâng cao, ánh mắt Hạ Tang Tử nhàn nhạt cứ như người ngoài cuộc.

Cho đến khi tuyển thủ cuối cùng bước vào sân, ánh mắt cô nhìn lên sân thi đấu, chỉ liếc mắt một cái thì không dời mắt được, cảm xúc lạnh nhạt cũng tan biến, đuôi lông mày thì nhếch lên.

Trên người nam sinh kia mặc huấn phục màu xanh xám, đai lưng thật sự lớn, ống quần thẳng tắp thả dài nhét trong quân ủng, từ xa nhìn lại thì giống như cây bạch dương thẳng tắp trong rừng.

Ở góc độ của Hạ Tang Tử, cô chỉ có thể thấy sườn mặt của anh. Xương mày thiếu niên anh tuấn, sóng mũi cao, hình dáng gương mặt lộ ra độ cong tuấn tú. Hơn nửa năm không gặp, anh hơi đen hơn một chút, anh vốn không thích cười, mặc dù không nói chuyện nhưng cũng để lộ vẻ lạnh lùng như có như không.

Không chỉ Hạ Tang Tử mà cả đám người Quốc Phòng Đại ở vị trí cô khi thấy nam sinh này, thoáng chốc, cả đám đứng lên chỉnh tề cổ vũ cho anh: “Mạnh Hành Chu, quán quân. Mạnh Hành Chu, quán quân.”

Trường quân đội không có mấy nữ sinh, giọng cổ vũ của mấy nam sinh quá đặc biệt làm cho đám người xung quanh nhìn qua, mà những sinh viên trường Quân đội này cũng không dao động, sắc mặt không thay đổi mà lại la thêm hai tiếng, khí thế còn lớn hơn vừa rồi, tựa như rất nắm chắc vị trí quán quân này. Lời nói ngông cuồng hoàn toàn làm bùng lên cuộc chiến giữa các trường Đại học.

Hạ Tang Tử mặc váy dài đến đầu gối, bên trong là áo len màu vàng nhạt, cô mang đôi giày da nhỏ màu đen, tóc dài hơi xoăn để phía sau một cách tuỳ ý, lúc cô đứng ở trong đám người toàn màu rằn ri thì càng thêm sạch sẽ mà nhu hoà, có chút kì lạ và bắt mắt.

Cô cảm thấy không được tự nhiên, ánh mắt cứ nhìn theo Mạnh Hành Chu, cô nhìn thấy anh đi đến khán đài bên này nên bèn lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, sau đó cánh tay giơ vành nón lên vẫy vẫy giữa không trung, cũng không gọi tên anh mà chỉ hô một tiếng cố lên theo đám sinh viên Quân đội.

Âm thanh nhẹ nhàng của cô gái gần như bị bao phủ trong sự hùng mạnh của mấy tên con trai.

Đi qua khán đài, âm thanh cổ vũ cũng nhỏ đi, Mạnh Hành Chu như có phát hiện mà quay đầu lại, ngước mắt nhìn lên trên, khi anh thấy cặp mắt sáng ngời sạch sẽ ở đối diện thì đôi đồng tử của anh khẽ nhếch lên, có mấy loại cảm xúc tan trong mắt, không biết là tức giận hay vui vẻ.

Ánh mắt hai người chạm được vài giây, Hạ Tang Tử cho rằng dù anh không cười thì cũng có thể để ý tới cô một chút. Nhưng mà không, ánh mắt Mạnh Hành Chu nhìn cô cứ như người xa lạ, anh thu hồi tầm mắt lạnh nhạt rồi lập tức đi về phía trước, cuối cùng không quay đầu lại.

Kì nghỉ đông này, Mạnh Hành Chu về Nguyên Thành, hai người có gặp một lần nhưng chưa kịp gặp lại cũng chưa kịp chào một tiếng, vừa qua khỏi sinh nhật thì anh liền không chủ động liên lạc với cô được một lần.

Hai người quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên Mạnh Hành Chu có thái độ như vậy với cô.

Hơn nửa năm này, Hạ Tang Tử vừa chuẩn bị kì thi đại học vừa phải suy nghĩ rất nhiều cách liên lạc với anh. Nhưng mà, mặc kệ cô gọi điện hay nhắn tin, thậm chí cả gửi thư, tất cả đều như ném xuống đáy biển, không có bất kì một câu trả lời nào.

Nhưng mỗi tháng anh vẫn đều gọi về cho gia đình hỏi thăm, chứ không phải bốc hơi ở nhân gian.

Anh nguyện ý để mắt tới mọi người, chỉ là trong này không bao gồm cô thôi. Hạ Tang Tử có hơi lạc lõng, cầm mũ trở về chỗ ngồi.

Trận đấu dựa theo bảng tính điểm, điểm của Mạnh Hành Chu hiện tại đang dẫn đầu, vẫn luôn đứng đầu trong ba vòng trước, hôm nay anh chỉ cần thắng trận này là có thể giành được chức quán quân.

Hạ Tang Tử nhìn trận đấu trước mặt nhưng lại không có hứng thú xem, cô chỉ muốn nhìn Mạnh Hành Chu ở trên sân khấu, nhưng vẫn không tìm được anh, không biết anh đã đi đâu. Cho đến khi tới lượt đấu của anh, thì anh mới không chút để ý từ đám đông đi đến.

Đối thủ đấu với Mạnh Hành Chu là người đàn ông cao lớn đến từ học viện cảnh sát Lan Thị, điểm số thi đấu của anh ta đứng thứ hai bám sát Mạnh Hành Chu.

Anh ta tập võ từ nhỏ nên thực lực rất mạnh, đã từng giành rất nhiều giải vàng của các cuộc thi đấu quốc gia, còn là học sinh được tiêu biểu của trường cảnh sát.

Hạ Tang Tử thấy hai người đối đầu thì trong lòng hơi lo lắng.

Mạnh Hành Chu cao 1m87, hàng năm đều tập thể hình, ngày thường thoạt nhìn cao gầy nhưng rất rắn chắc, nhưng khi anh đứng trước tên đối thủ này thì cảm giác có hơi nhỏ bé.

Mạnh Hành Chu kéo huấn mũ xuống, cởi áo khoác ra, tay áo ngắn ôm cơ thể, dáng người được phác hoạ rất rõ nét. Anh siết chặt găng tay chiến đấu, giơ nắm đấm ra, bày ra một tư thế tấn công. Đôi mắt đại bàng nhìn chằm chằm vào đối thủ, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Mặt khác, tên đối thủ cao lớn lại có vẻ lười nhác, rõ ràng đang xem thường Mạnh Hành Chu. Sau vài giây, anh ta thực sự tháo găng tay chiến đấu và ném nó sang một bên, cười khinh thường rồi giơ ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khích: “Nhà vô địch tỉnh à, cậu lên trước đi, tôi không bắt nạt kẻ mọt sách đâu.”

Khuôn mặt điềm tĩnh của Mạnh Hành Chu thay đổi, hàm anh bạnh ra, trong mắt lộ tia tàn nhẫn. Khi trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, anh không ngần ngại vung nắm đấm.

Tên đối thủ cao lớn hầu như không thoát ra được, nắm lấy cánh tay của Mạnh Hành Chu, giây tiếp theo định nắm lấy bả vai mà đẩy ngã. Mạnh Hành Chu không hoảng loạn, mượn lực xoay người mà nhảy qua, nhanh chóng đập chân đối thủ, khóa chặt hành động của anh ta và nhắm vào thái dương đối phương mà đánh.

Tên đối thủ khó khăn lắm mới tránh được, vật lộn để thoát khỏi sự trói buộc, thừa dịp Mạnh Hành Chu xoay người, đánh một quyền qua. Mạnh Hành Chu nghiêng người né được, nhắm ngay hàm anh ta mà đấm.

Hai người đánh nhau thành một nhóm, không ai nhường ai, tình hình trận đánh khốc liệt châm lửa cả sân vận động, đội cổ vũ hai bên trường học reo hò liên tục, không thua kém gì nhau.

Hạ Tang Tử nhìn chằm chằm Mạnh Hành Chu, ngực của cô như muốn bay ra ngoài, thở cũng không dám thở mạnh.

Lúc này, Mạnh Hành Chu bị tên đối thủ cao lớn đè xuống đất. Anh ta không cho anh cơ hội để thở mà cứ liên tục tấn công, Mạnh Hành Chu chống tay rồi tránh đi mấy quyền. Cuối cùng anh bị buộc vào góc, tránh cũng không thể tránh, khuỷu tay giao nhau mà tiếp được một quyền. Tên đối thủ nhìn thấy anh có điểm sơ hở, nắm đấm của anh ta bèn đổi phương hướng, hướng thẳng bụng mà đấm, chuẩn bị một đấm quyết định thắng bại.

Mạnh Hành Chu chống lại cơn đau khuỷu tay, nhấc chân đá vào đầu gối đối thủ. Khi anh nhìn thấy anh ta lảo đảo hai bước thì cắn răng đứng lên khỏi mặt đất, quay sang tấn công, từng bước lại gần, tốc độ của cú đấm như gió. Tên đối thủ chống đỡ không nổi, sau ba quyền của Mạnh Hành Chu, trọng tâm không ổn sau đó ngã xuống đất.

Mạnh Hành Chu thấy tên đối thủ muốn đứng lên thì di chuyển còn nhanh hơn anh ta, anh xoay người chặn lại chế phục anh ta, đôi mắt của anh lạnh lùng bắt lấy bàn tay mà anh ta vừa khiêu khích, động tác lại tàn nhẫn quyết đoán ra sức vặn .

“Đinh – Trận đấu kết thúc!”

Trận đấu chỉ cần đủ điểm. Trọng tài xuất hiện kịp thời và kéo hai người ra. Trọng tài giơ tay của Mạnh Hành Chu lên, lớn tiếng tuyên bố: “Quán quân là Đại học Khoa học kĩ thuật Quốc phòng Mạnh Hành Chu!”

Trong nháy mắt, tiếng reo hò của Quốc Phòng Đại vang dội cả sân vận động.

Trái tim của Hạ Tang Tử cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô nhìn thấy Mạnh Hành Chu đang được mấy bạn học vây quanh, nhận được lời chúc mừng từ đám đông thì cũng mím môi cười, tạm thời quên đi sự ảm đạm nhỏ bé của mình, cũng vui vẻ thay anh.

Trước lễ trao giải, Hạ Tang Tử vốn muốn xuống chào hỏi với Mạnh Hành Chu nhưng khi cô vừa bước tới bậc thang thì thấy có mấy nữ sinh xung quanh chương trình, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, không biết sao trong tay mọi người đều có một chai nước, cả đám đỏ mặt, ai nấy đều háo hức muốn thử.

“Mạnh Hành Chu quá đẹp trai, đừng ngăn tớ, hôm nay tớ nhất định phải đưa nước cho cậu ấy.”

“Cậu ấy bình thường rất lạnh lùng, nhiều người như vậy, nếu bị từ chối thì còn mặt mũi gì nữa.”

“Tớ không quan tâm, lỡ như nhìn một cái rồi được thì sao.”…

Ở Đại học mà còn được hoan nghênh vậy sao.

Hạ Tang Tử nhìn Mạnh Hành Chu lướt qua nhóm nữ sinh, sắc mặt lãnh đạm mà đi đến phòng chờ, cô ngẫm lại rồi liền cầm túi đứng dậy, lặng lẽ đi qua.

Động tác của cô rất nhanh, cô nhìn thấy Mạnh Hành Chu đang đứng cùng mấy bạn học ở lối vào phòng chờ chuẩn bị đi tiếp, khu vực đó không phải nhân viên trong trường như cô thì không thể vào, vì cô bận tâm đến mấy người xung quanh nên cũng lễ phép gọi: “Anh Hành Chu.”

Giọng nói của cô gái rất thanh thuý, nên thu hút mấy nam sinh ngoái đầu lại nhìn.

Mạnh Hành Chu sau khi vận động thì toát mồ hôi như mưa, chảy xuống cổ, ngay cả tay áo ngắn màu xanh xám cũng biến thành màu xanh đậm, ôm sát ngực, lên xuống phập phồng theo hơi thở của anh.

Anh nhìn thấy Hạ Tang Tử thì cụp mắt xuống. Sau vài giây, Mạnh Hành Chu nói vài câu với mấy bạn học xung quanh mình rồi để bọn họ đi trước.

Hạ Tang Tử đứng yên ở cùng một chỗ. Sau khi thấy những người khác đã rời đi, còn Mạnh Hành Chu thì chẳng có ý định ở lại. Người tính tình tốt như cô cũng phải bất mãn nói: “Ba tuổi, hơn nửa năm không gặp, anh không phải định hứa suông với em chứ?”

Hạ Tang Tử lúc tiểu học đã nhảy hai lớp, mười tuổi đã học xong tiểu học, Mạnh Hành Chu hơn cô ba tuổi nhưng hai người cũng chỉ hơn kém nhau một lớp mà thôi.

Bình thường trước mặt người lớn và người ngoài, Hạ Tang Tử luôn gọi anh là anh trai, nhưng sau lưng lại gọi cái tên ba tuổi này, chưa từng sửa miệng.

Mạnh Hành Chu hơi lưỡng lự, cuối cùng anh vẫn nhấc chân đi tới đứng trước mặt Hạ Tang Tử nhưng thái độ cũng không được coi là tốt. Hơn nửa năm không gặp, lúc anh mở miệng lại là đuổi khách: “Anh vẫn có việc, đi trước đây.”

Hạ Tang Tử bước tới nắm lấy cánh tay của anh ta, không quanh có lòng vòng mà hỏi trực tiếp: “Tại sao hơn nửa năm anh không để ý đến em?”

Ánh mắt của Mạnh Hành Chu đảo qua bàn tay cô, làn da của cô trắng nõn như ngọc bích, các đốt ngón tay thon dài, lực đạo với anh mà nói chỉ là thường thôi nhưng lại làm anh mất hết tâm trí.

Đôi môi của Mạnh Hành mím thành một đường thẳng, nhả ra hai từ: “Buông tay.”

Hạ Tang Tử càng nắm chặt hơn, mười phần cố chấp: “Không buông.”

Mạnh Hành Chu không kiên nhẫn: “Hạ Tang Tử.”

“Trước kia anh chỉ gọi em là Hạ Tang.” Hạ Tang Tử chủ động buông tay, cô cúi đầu xuống đầy oan ức nói: “Ba tuổi, anh thay đổi rồi, bây giờ ngay cả gia đình cũng không nhận.”

“…”

Hạ Tang Tử lén liếc nhìn anh, khi phát hiện anh không đi thì trong lòng mừng thầm, cô quay người rời đi, còn cố nức nở hai tiếng như muốn khóc.

Phía sau có mấy bạn học đi lại thúc giục Mạnh Hành Chu lên đài nhận thưởng, anh trả lời một tiếng rồi quay đầu nhìn Hạ Tang Tử, bước chân cô nhóc này không ngừng, gục đầu xuống càng đi càng xa.

Trong lòng Mạnh Hành Chu hơi khó chịu, mặc kệ đám bạn học mà nhấc chân đuổi theo, ngữ điệu hung dữ, “Em đi đâu đấy?”

Hạ Tang Tử chớp chớp mắt, cũng không nhìn anh mà nhìn chằm chằm đôi giày da nhỏ, tựa như trút giận, “Ký túc xá còn chưa mở, khách sạn cũng không cho mướn phòng, em chỉ là vị thành niên từ nơi khác tới, cứ mang theo hành lý rồi tìm một quán net ở tạm là được rồi.”

Nói xong, cô còn cực kỳ có thiện ý bổ sung: “Ba tuổi, anh cứ đi đi, hôm nay đúng là em không nên tới tìm anh, À, đúng rồi, quên không chúc anh giành được quán quân.”

“….”

Thái độ nhẹ bẫng của Hạ Tang Tử rơi vào mắt của Mạnh Hành Chu, không thể nghi ngờ gì mà châm thêm lửa.

Sắc mặt của Mạnh Hành Chu xanh mét, anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô rồi kéo cô đến phòng chờ ngồi, sau đó ném cho cô một chai nước, vừa thiếu kiên nhẫn vừa bạo lực, nhưng cũng không dám để cô đi: “Ngồi đây đợi.”

Chương kế tiếp