Nước Cam Có Gas

Chương 18:

Sau khi giải tán, mọi người đều bàn tán sôi nổi.

“Không được làm Ban Uỷ cũng không đến mức phải nghỉ học vậy chứ? Không chấp nhận được sao?”

“Tớ thấy là do cậu ta làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn nên cảm thấy mất mặt nên ở Quân Y Đại không nổi nữa.”

“Nghỉ học thì quá đáng tiếc, thi vào Quân Y Đại khó vậy mà, bây giờ cậu ta quay lại trường học lại thì có chắc thi tốt được như năm trước không?”

“Không cần bàn về thành tích, cứ nói đến bài kiểm tra tuần trước kìa, chưa nói đến chuyên ngành của chúng ta nhưng toàn bộ trường chỉ có mình Ngô Duệ Viễn không đạt tiêu chuẩn, đúng là trò hề.”

“Không biết cậu ta thi đại học đi vái Bồ Tát gì, Tiếng Anh với Toán kém như vậy mà vẫn thi được hơn 600 điểm, chắc hôm nào tớ cũng phải đi vái mới được.”……

Hạ Tang Tử và Chung Tuệ đi phía sau đám người, cô càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, lại nói không được kì lạ chỗ nào.

Ngược lại thì ngày thường Chung Tuệ đối với mấy việc này không bao giờ quan tâm, vậy mà hôm nay còn vui vẻ hơn mấy người khác, thậm còn chủ động nói chuyện với Hạ Tang Tử: “Tang Tử, về sau không ai dám bắt nạt cậu nữa.”

Hạ Tang Tử ngẩn ra, trong lòng nghĩ mặc dù không có khả năng nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Chung Tuệ, không phải cậu….”

Chung Tuệ sửng sốt, sau đó vội vàng lắc dầu, tóc mái dày nặng lắc lư hai bên vai, đúng chuẩn cô gái ngây thơ ngốc nghếch, là bộ dạng không có sức chiến đấu.

“Cậu đề cao tớ rồi, tớ làm gì có bản lĩnh làm cậu ta nghỉ học chứ.”

Hạ Tang Tử thấy cũng đúng, Chung Tuệ ở Quân Y Đại ngay cả bạn bè cũng không có mấy người, ngày thường ngoại trừ nói chuyện với cô ra thì cũng không thấy cô ấy chủ động bắt chuyện với ai.

“Tớ nói giỡn.” Hạ Tang Tử bỏ mũ xuống rồi cầm đùa nghịch trên tay, cô có hơi thất thần: “Nhưng cậu ta đột nhiên nghỉ học, thật kì lạ…”

Chung Tuệ không đồng ý, “Tớ không cảm thấy kì lạ.”

Qua vài giây, Chung Tuệ nghiêng đầu nhìn Hạ Tang Tử, đổi đề tài nói: “Tang Tử, cậu cảm thấy trường quân đội là nơi như thế nào?”

Hạ Tang Tử suy tư vài giây, không chút do dự nói, “Kỷ luật, chính nghĩa, an toàn.”

Chung Tuệ có một nói một, mặc dù cô ấy chỉ nghĩ trong đầu nhưng khi nói ra cũng có chút u ám, “Hoàn cảnh bồi dưỡng con người, tớ không thể nói là mọi người ở trường này đều là lương thiện. Nhưng mỗi người đều sẽ cất bớt đi sự ác ý của bản thân mình, giống như cậu nói vậy, nơi này là ‘kỷ luận, chính nghĩa, an toàn’.”

“Người khác thì tớ không biết, cứ nói về chính tớ đi. Chu Xảo Tịch thì cực ghét tớ, thấy tớ là đi cửa sau mới vào trường được, nhưng cậu ta chỉ nói ngoài miệng thôi, chứ không có làm gì tổn thương tớ cả.”

“Nhưng còn ác ý của Ngô Duệ Viễn đối với cậu thì không chỉ dừng trên miệng thôi. Cái này thì hoàn cảnh không trói buộc được cậu ta, trong lòng không có kính sợ đối với quân đội, cậu ta vốn dĩ không thuộc về nơi này.”

“Tuy rằng trường học coi thường người như tớ rất nhiều, đều nói tớ dựa vào cái danh xưng con liệt sĩ để vào trường, nhưng tớ thích trường quân đội, thích bộ đội.”

Nói tới đây, đôi mắt Chung Tuệ hơi phiếm hồng, “Cả đời bố tớ đều cống hiến cho quân đội, ông có lòng nhiệt thành yêu thương bộ đội, ông vẫn luôn nói rằng đây là nơi thuần tuý nhất trên thế giới. Bây giờ ông không còn nữa, tớ muốn thay ông tiếp tục giữ lấy tình yêu nhiệt thành này. Màu quân lục là màu sắc bảo vệ đất nước, nó không nên bị nhiễm màu đen dơ bẩn.”

“Vì vậy, Ngô Duệ Viễn không xứng, tớ cảm thấy rất tốt khi cậu ta thôi học.”

Lúc này Hạ Tang Tử mới cảm giác được là hình như cô chưa từng tìm hiểu về Chung Tuệ.

Có thể do bộ dáng sợ đông sợ tây, quá mức yếu đuối khi cô ấy xuất hiện lần đầu đã hình thành ấn tượng sâu sắc, rất khó thay đổi. Thế nên Hạ Tang Tử đã quên mất rằng ở dưới lớp da yếu đuối này, Chung Tuệ cũng là một hậu duệ của quân nhân.

Cô ấy vẫn luôn cúi đầu, lúc nào cũng tự bế mình vào trong gói, kỳ thật Hạ Tang Tử đã từng bắt gặp đôi mắt sáng ngời trong veo kia.

Cô ấy chẳng ngốc tí nào, cũng chẳng yếu đuối, thậm chí còn cứng cỏi hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.

Hạ Tang Tử đội mũ lên một lần nữa , nhoẻn miệng cười, “Tớ giống như một lần nữa quen biết cậu.”

Chung Tuệ cúi đầu, có hơi thẹn thùng, “Tớ chỉ là muốn làm cậu vui vẻ thôi.”

Hạ Tang Tử khoác vai Chung Tuệ, giống như bà địa chủ, hào phóng nói, “Yên tâm đi, cậu nhìn rất dễ bị bắt nạt, về sau lớp trưởng là tớ đây sẽ che chở cho cậu, ăn sung mặc sướng nhất định không thiếu phần cậu.”

Chung Tuệ hết sức phối hợp, “Cám ơn lớp trưởng.”

Hạ Tang Tử nói, “Cậu thật đấy, đừng kêu tớ vậy nữa, nổi hết da gà.”

Khoé mắt Chung Tuệ cong cong, cười vang.——

Trên dưới trường phòng đều xì xào về vấn đề nghỉ học của Ngô Duệ Viễn, tại sao cậu ta nghỉ học thì vẫn là ẩn số.

Hạ Tang Tử không có nhiều hứng thú với mấy tin vỉa hè, bên cạnh mất đi một người nhìn chằm chằm tính kế mình khiến cô cũng thoải mái không ít, vì thế cũng lười qua hỏi sự việc.

Ban Uỷ của lớp một hành chính Lâm sàng có khoảng 10 người, phân công quản lí các công việc khác nhau.

Hạ Tang Tử làm lớp trưởng, mọi việc lớn nhỏ đều phải kiểm tra, người cùng cô xử lí việc là lớp phó Liêu Phi Hàm.

Lần trước ở trên xe thì Liêu Phi Hàm đã bị Ngô Duệ Viễn đẩy ra, nên từ sau lần đó, cậu ta thấy Hạ Tang Tử thì cứ mãi không được tự nhiên.

Chiều thứ Tư sau khi tan học, Thẩm Chính Bình gọi Hạ Tang Tử và Liêu Phi Hàm vào văn phòng, kêu bọn họ ghé Quốc Phòng Đại một chuyến.

“Trước khi tập huấn quân sự sẽ có buổi kiểm tra thể lực. Bài kiểm tra này mỗi năm đều do Quốc Phòng Đại tiến hành, buổi chiều hai em không có tiết thì mang theo danh sách lớp chúng ta đi tìm thầy thể dục của bọn họ để sắp xếp thời gian kiểm tra đi.”

Hạ Tang Tử vừa nghe phải đi Quốc Phòng Đại, không quan tâm chuyện gì liền đồng ý, “Vâng, em sẽ lập tức qua.”

“Liêu Phi Hàm đi cùng.” Thẩm Chính Bình ngẩng đầu lên, liếc cậu ta một cái, “Tốt xấu gì em cũng là lớp phó học tập, thầy thấy em chẳng làm việc gì, toàn đẩy cho Hạ Tang Tử, không ra dáng đàn ông gì. cả”

“Chính trị viên, em không có…”

“Được rồi, hai em đi ngay đi, trở về trước khi huấn luyện tối.”

Đi ra khỏi văn phòng, Hạ Tang Tử thấy một bộ dáng khó xử của Liêu Phi Hàm, chỉ toàn là không tình nguyện, dù sao cũng chẳng phải cu li gì nên cô chủ động nói, “Cậu không đi cũng được, cứ để tôi đi một mình.”

Liêu Phi Hàm vội vàng từ chối: “Không sao, cùng đi đi, loại việc này sao để mình cậu làm được.”

“….”

Việc nào chứ.

Chắc cậu ta cảm thấy chính mình phản ứng hơi khó hiểu vì thế giải thích, “Ý tớ là tớ không cố ý đẩy hết mọi việc cho cậu. Chỉ là tớ nghĩ, cậu không muốn thấy tớ cho lắm…. Chuyện đó….Ngại quá….”

Hạ Tang Tử kì lạ hỏi: “Sao tôi không muốn thấy cậu?”

“Việc lần trước làm cậu không thoải mái, Ngô Duệ Viễn…. Cậu ta là cái đức hạnh đó….”

Hạ Tang Tử xem như đã hiểu, cô dừng bước lại và nói hai câu: “Đã xong rồi, bây giờ đều là bạn cùng lớp, nếu cậu vẫn khách sáo như vậy thì tôi cũng cảm thấy xấu hổ.”

Liêu Phi Hàm sợ hãi: “…..Thật xin lỗi.”

“….” Thôi quên đi.

Hạ Tang Tử cảm thấy hết sức bất lực, cô đi tiếp cho đến khi ra đến cổng trường. Liêu Phi Hàm nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra được một câu bình thường: “Hạ Tang Tử, việc Ngô Duệ Viễn nghỉ học là do cậu làm sao?”

“Tại sao cậu cảm thấy tôi làm?” Hạ Tang Tử cảm thấy buồn cười, hỏi lại: “Tôi lấy thanh đao đặt trên cổ cậu ta bắt cậu ta nghỉ học sao?”

“Hồi cấp ba, Ngô Duệ Viễn học ở Nguyên Thành, tớ nghe nam sinh có quan hệ tốt với cậu ta nói thành tích thi đại học của cậu ta, hình như là giả….”

“Cái gì?”

“Nhà cậu ở Nguyên Thành không phải rất có quyền thế sao….Tin tức này không phải do cậu nói với trường học sao?”

Hạ Tang Tử kinh ngạc chớp mắt, cô nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp phủ nhận, “Tôi nghe mấy tin tức này bao giờ chứ, nam sinh các cậu còn hóng hớt hơn nữ sinh chúng tôi nữa.”

“Thật không phải cậu sao?” Liêu Phi Hàm không nghĩ nhiều, vẫn còn cảm thán một câu, “Tớ cũng cảm thấy không có khả năng, trong nhà Ngô Duệ Viễn có tiền, chắc là không đến mức sửa thành tích thi đại học đâu.”……

Mãi cho đến Quốc Phòng Đại, Hạ Tang Tử cũng không nói câu nào với Liêu Phi Hàm.

Bọn họ tới không đúng lúc, thầy thể dục đã bị kêu đi họp, trong chốc lát cũng không thể về nên hai người chỉ đành ở đây chờ.

Trong lòng Hạ Tang Tử vẫn còn suy nghĩ, có nên gạt Liêu Phi Hàm là đi vệ sinh rồi nhân cơ hội chạy đi tìm Mạnh Hành Chu không.

Trước đó Mạnh Hành Chu có gửi cô thời khoá biểu của anh, Hạ Tang Tử nhớ lại, chiều nay anh không có tiết, nói không chừng đang ở kí túc xá.

Cô còn chưa đi đến khu kí túc xá thì đã thấy người.

Mạnh Hành Chu cùng với mấy bạn học cô không quen đi ra từ khu dạy học, tất cả đều mặc quân trang, nhưng bộ đồ trên người anh càng thêm vẻ đẹp trai.

Hạ Tang Tử chạy lên, vỗ vai anh từ phía sau khiến Mạnh Hành Chu quay đầu lại, vừa thấy là cô thì ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại ở đây?”

“Em tới tìm thầy thể dục của bọn anh để sắp xếp việc thi thể lực.”

Hạ Tang Tử không ngại ngùng, vẫy tay chào mấy người bạn bên cạnh anh, “Em mượn Mạnh Hành Chu 5 phút được không ạ?”

Mấy nam sinh không có ý kiến, bọn họ thấy ánh mắt Mạnh Hành Chu cũng có ý thế nên để hai người nói chuyện, cũng không ở lại chờ mà đi luôn.

Hạ Tang Tử thấy mọi người đi cả rồi, bèn kéo Mạnh Hành Chu vào một góc khá yên lặng, còn nhìn ngón khắp nơi xem có ai chú ý tới bên này hay không.

Mạnh Hành Chu bỏ một tay trong túi và nhìn cô, buồn cười hỏi: “Em làm gì thế?”

“Chuyện em sắp hỏi anh, không thể để người khác nghe được.”

Sau khi Hạ Tang Tử đã xác nhận an toàn xong, thấy không có ai bên cạnh thì mới khẩn trương nói, giọng còn thấp hết mức có thể: “Việc của Ngô Duệ Viễn là anh làm đúng không.”

Mạnh Hành Chu lười biếng dựa vào cây, không thèm để ý nói, “Cậu ta làm sao?”

Cái này làm sao lừa được Hạ Tang Tử, cô bước lên, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, “Ba tuổi, anh đừng giấu, ngoại trừ anh ra thì em không nghĩ còn có ai sẽ làm vậy nữa.”

Mạnh Hành Chu rũ mắt nhìn cô, nghiền ngẫm nói: “Anh ở trong lòng em ác đến vậy sao?”

Hạ Tang Tử lắc đầu, nghiêm túc nói, “Không phải ác, là ngoại trừ anh, không có ai chịu làm, hơn nữa còn có năng lực mà ra mặt vì em, thế nên em chỉ có thể nghĩ đến là anh mà thôi.”

Không biết là câu gì đã lấy lòng Mạnh Hành Chu, chỉ thấy anh bỏ tay trong túi quần ra rồi đặt trên đầu của Hạ Tang Tử mà xoa nhẹ hai cái, “Lời này của em đừng nói với người khác.”

Hạ Tang Tử “ý” một tiếng, hỏi: “Nói cái gì cơ?”

“Cả câu.” Mạnh Hành Chu khom lưng, nhìn thẳng cô, lặp lại lần nữa, “Toàn bộ đều không được nói với người khác.”

Hạ Tang Tử cái hiểu cái không, cô cứ đồng ý trước, nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi tiếp: “Cho nên có phải là anh hay không?”

“Tra ra cậu ta thi đại học có vấn đề, tìm được chứng cứ, gửi thư nặc danh cho lãnh đạo trường bọn em, ép cho nhà cậu ta không chịu nổi áp lực mà cuối cùng phải chủ động nghỉ học, về sau nhớ kẹp chặt đuôi làm người cho ông.”

Mạnh Hành Chu bỏ tay xuống, kể toàn bộ quá trình khiến Ngô Duệ Viễn nghỉ học một cách nhẹ nhàng bâng quơ, giống như hôm nay anh đi trên đường nhặt được tiền, sau đó thuận tay lại giao cho cảnh sát vậy.

Nhưng Hạ Tang Tử vẫn nghe ra cái mùi không bình thường từ mấy câu ngắn gọn này.

Cô châm chước vài giây, hỏi: “Có phải anh đi cầu xin bố mẹ anh…..”

Lời còn chưa nói xong thì cô đã bị Mạnh Hành Chu trực tiếp ngắt lời: “Anh cầu cái rắm.”

Tang Tử không muốn nói câu kế tiếp, vì thế cúi đầu như đứa trẻ làm sai.

Mạnh Hành Chu vừa rồi hơi nóng tính, anh thấy cô vậy thì có hơi hối hận, nhưng mà miệng lưỡi của anh vụng về nên chỉ có thể nói một câu chữa cháy, “Anh không phải mắng em đâu.”

“Em biết.” Hạ Tang Tử giẫm lên bóng cây trên mặt đất, cô không giẫm được mà cái bóng lại chiếu lên chân cô, cảm xúc của cô cũng có hơi bị ảnh hưởng: “Nếu không phải hai người họ, vậy thì là ông Mạnh.”

Mạnh Hành Chu không phủ nhận, “Đối với ông nội thì điều tra về một người chỉ cần nói mấy câu thôi.”

Trong lòng Hạ Tang Tử càng khó chiu, cô cảm giác như mình đã gây phiền phức cho anh: “Ba tuổi, không phải anh không thích nhờ vào quan hệ gia đình sao, em….”

“Hạ Tang.”

Mạnh Hành Chu đột nhiên gọi tên cô khiến Hạ Tang Tử ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy anh nói, “Thích với có làm hay không là hai việc khác nhau.”

Tim của Hạ Tang Tử như bị lỡ một nhịp, cô quên mất bản thân phải nói gì.

Mạnh Hành Chu hiểu tính tình của cô, nhưng có mấy lời, nếu anh không nói thì chỉ sợ là không ai nói với cô.

“Em phải biết rằng, nhổ cỏ mà không trừ tận gốc thì chính là tai hoạ.”

“Em không ra tay được thì anh sẽ thay em làm.”

Đầu Hạ Tang Tử cúi càng thấp, cả người như bao phủ trong sự áy náy, thậm chí cô còn không dám liếc nhìn anh một cái.

Mạnh Hành Chu nói tới đây thì thấy cô gái nhỏ vẫn cúi đầu, còn vẻ mặt thì như ‘Trời ạ, thiếu anh một cái ân tình lớn như vậy, không biết em có trả hết nợ được không’, khiến trong lòng anh không cảm thấy được mùi vị gì.

Đây là cái không khí làm ra vẻ chó má gì thế.

“Nhìn đi đâu thế, nhìn anh này.”

Mạnh Hành Chu chỉ nói không thì không đủ, vì thế một tay của anh nhẹ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Gió thổi bên tai, cây lá vang lên tiếng xào xạc, không khí còn vương mùi bạc hà nhàn nhạt, giọng nói thâm trầm của thiếu niên cứ vang vọng bên tai.

“Đừng cảm thấy thiếu anh, anh rất ghét khách sáo, đặc biệt là em.”

Chương kế tiếp