Nước Cam Có Gas

Chương 34:

Thời gian cả buổi sáng, Mạnh Hành Du lôi kéo Hạ Tang Tử đi chơi mấy trò kích thích nhất trong công viên giải trí.

Lúc đầu Hạ Tang Tử từ chối, nhưng ngại Mạnh Hành Du quá nhiệt tình, từ chối không có hiệu quả, chỉ đành căng da đầu đi theo, thế nhưng nguyên nhân chủ yếu là hôm nay vốn dĩ là do cô đề xuất.

Trước lúc cơm trưa, ba người từ chỗ nhảy dù xuống, Hạ Tang Tử cảm giác bản thân đi đường cũng có hơi phiêu diêu, có cảm giác chân không chạm đất.

Nhưng tâm trạng thật ra thoải mái hơn rất nhiều, khiêu chiến chuyện mình không dám làm, có đôi khi cũng là một loại phát tiết.

Thời điểm giữa trưa, bên trong công viên có đủ loại nhà hàng, chỗ nào cũng đầy kín người.

Mạnh Hành Du đi về phía con thú bông số lượng có hạn, cô ấy muốn đi ăn quán Ý nổi tiếng nhất, xếp hàng gần 1 tiếng thì cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.

Hạ Tang Tử đói muốn chết, hơn nữa còn chóng mặt nên cũng không muốn ăn gì, sau khi cô ngồi xuống thì như nằm liệt tại chỗ, một bộ dáng “Tôi sắp chết rồi”, sau đó ném nhiệm vụ gọi món cho hai anh em, “Hai người gọi đi, gọi cái gì em ăn cái đó.”

Mạnh Hành Chu gọi người phục vụ lấy chén trà nóng, đặt trước mặt Hạ Tang Tử, “Em uống đi.”

Trà có hơi nóng, Hạ Tang Tử chu miệng thổi thổi, hơi nóng phả vào gương mặt trắng bệch của cô khiến nó cuối cùng hồng hào lại.

Mạnh Hành Chu nghĩ thầm, sau này anh không muốn tới cái chỗ công viên giải trí này bao giờ nữa.

Mạnh Hành Du chơi cả buổi sáng, ngược lại tinh thần càng tốt, cô ấy cầm menu gọi mấy món ăn mắc nhất trong nhà hàng, lúc người phục vụ cầm menu đi thì cô ấy quơ chân, nói với Mạnh Hành Chu, “Anh Hành cẩu, anh có đủ tiền không? Không đủ thì em cho mượn nè, về sau nhớ trả lại em gấp 10 là được rồi.”

Mạnh Hành Chu tựa vào chỗ ngồi, nhìn sắc mặt Hạ Tang Tử đối diện không tốt lắm, bèn lên tiếng hỏi, “Em không thoải mái thì buổi chiều chúng ta đi về.”

Hạ Tang Tử lắc đầu, cô không khó chịu đến mức đó, hơn nữa Mạnh Hành Du rất thích chơi bên ngoài, cô không muốn làm mọi người mất hứng, “Không cần, em nghỉ một lát thì ổn rồi, buổi tối còn có bắn pháo hoa, chúng ta xem xong rồi về.”

“Được.”

Mạnh Hành Chu là người rất có chủ kiến, chủ kiến chủ yếu biểu hiện ở việc, Hạ Tang nói cái gì thì chính là cái đó.

Mạnh Hành Du thấy mình bị làm lơ thì giơ chân đá Mạnh Hành Chu một cái: “Anh Hành cẩu, em đang nói chuyện với anh đấy.”

Mạnh Hành Chu như không có cảm giác, giương mắt nhìn bốn phía, sau đó hỏi Hạ Tang Tử, “Ai đang nói chuyện thế?”

Hạ Tang Tử nghẹn cười, không trả lời.

Mạnh Hành Du lại đá một cái, đứng lên muốn đánh Mạnh Hành Chu thì bị anh nhẹ nhàng tránh thoát, Mạnh Hành Du càng tức giận, trừng mắt nhìn anh, “Là Du gia của anh đây.”

“Em vừa mới nói cho anh mượn tiền sao.” Nói xong, Mạnh Hành Chu từ phía sau lấy ra một túi tiền màu hồng nhạt, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó còn quơ quơ trước mặt Mạnh Hành Du, “Là cái loại tiền này sao?”

Mạnh Hành Du mở to đôi mắt, cô ấy ngồi xuống mở ba lô của mình ra, quả nhiên túi tiền không còn nữa, cô ấy duỗi tay muốn cướp lại thì Mạnh Hành Chu lại duỗi tay về, nhàn nhạt nói, “Nói chuyện cho tử tế, bằng không thì em cứ ở lại rửa chén đi.”

“Anh lấy lúc nào thế?” Mạnh Hành Du không nghĩ bản thân mình lại bị lừa, vẻ mặt không phục, “Anh ở trường quân đội học mấy thứ đó đều dùng để làm ăn trộm sao hả?”

Mỗi lần nhìn anh em Mạnh gia đấu võ mồm, Hạ Tang Tử đều cảm thấy cực kì vui vẻ.

Trong đại viện có rất nhiều người nói, quan hệ của hai anh em nhà họ Mạnh không tốt, Mạnh Hành Chu vẫn luôn mang thù, tuyệt đối không thích đứa em gái này.

Nhưng trên cảm tình của thế giới, có vô số cách biểu đạt, mà Mạnh Hành Chu là chọn loại kỳ lạ nhất thôi.

Người khác không nhìn ra, nhưng Hạ Tang Tử hiểu hết.

Mặc kệ là Mạnh Hành Du hay là bố mẹ Mạnh, ai nấy đối với Mạnh Hành Chu đều là người thân quan trọng nhất, cho dù có ngăn cách, trước kia cũng từng xa cách, nhưng người thân cuối cùng vẫn là người thân.

Chỉ cần hai bên cùng có ý tưởng muốn bù đắp và tha thứ thì cuối cùng rồi cũng có một ngày, gia đình này sẽ trở nên hoàn chỉnh.

Không giống như cô, chỉ có một bên tình nguyện.

Trong lúc Hạ Tang Tử thất thần, đề tài đấu võ mồm của hai anh em không biết từ khi nào bay đến chuyện năm đó Mạnh Hành Chu từ bỏ việc nhập học thông qua tiến cử.

Mạnh Hành Du chống đầu, “chậc chậc” hai tiếng, trêu chọc nói: “Anh Hành cẩu, bây giờ anh thích bắt nạt em vậy, có phải còn mang thù lúc trước em nói việc anh bỏ việc nhập học thông qua tiến cử cho ông nội biết không?”

Mạnh Hành Chu liếc cô ấy một cái, từ trong mũi ‘hừ’ một tiếng, “Chút việc nhỏ này cũng cần anh phải nhớ kỹ sao?”

“Anh đừng có giả vờ, chắc chắn là anh mang thù, cho nên mấy năm nay luôn không ngừng chèn ép em trên mặt tinh thần. Nhưng mà anh đừng mơ tưởng khiến em phải khuất phục thế lực ác bá này, về sau anh có làm động tác nhỏ gì thì em sẽ mách lẻo với ông nội liền.”

Chuyện này Hạ Tang Tử không biết, cô quay đầu hỏi: “Du Du, là cậu nói với ông Mạnh sao?”

“Đúng, là tớ, ai bảo anh ấy cứ nghĩ quẩn trong lòng, không cần nhập học qua tiến cử mà lại muốn đi trường quân đội. Hai người ai cũng đều không nói, cậu còn giúp anh ấy lừa mọi người nữa, chẳng lẽ chờ trường học gọi điện tới rồi để ông nội điên tiết lên sao?”

Mạnh Hành Du nói đến chuyện này liền buồn bực, cô ấy quay đầu hỏi Hạ Tang Tử, “Vì vậy rốt cuộc tại sao anh ấy lại vào trường quân đội chứ? Tớ hỏi qua nhiều lần rồi mà anh ấy cũng không nói. Nhưng mà Tang Điềm Điềm, lúc ấy sao cậu không cản anh ấy lại? Tớ cứ tưởng rằng cậu sẽ là người thứ nhất phản đối chứ.”

Hạ Tang Tử đột nhiên bị hỏi khiến cô nhớ lại vài chuyện.

Lúc ấy cô là người đầu tiên biết được việc anh từ bỏ nhập học thông qua tiến cử, khi đó anh còn chưa báo cáo với trường học, chỉ mới suy nghĩ thôi.

Hạ Tang Tử có kinh ngạc, bởi vì lúc trước cô chưa từng nghe Mạnh Hành Chu nói muốn đi học trường quân đội.

Lúc ấy cô có hỏi nguyên nhân, Mạnh Hành Chu chỉ nói với cô về 1 chuyện.

Anh nói mấy năm trước, trước khi xảy ra vụ tai nạn đó, tay súng bắn tỉa cứu Hạ Tang Tử gần đây đã hi sinh vì nhiệm vụ.

Hạ Tang Tử không có cách nào hình dung tâm trạng của mình lúc đó.

Chuyện này đã xảy ra mấy năm, nhà họ Hạ cũng luôn giữ liên lạc với tay súng bắn tỉa đó, quê quán của ông ấy ở vùng núi xa xôi, trong nhà còn có mẹ già nhiều tuổi bị bệnh, bởi vì nghèo khó nên vẫn chưa kết hôn.

Sau khi nhà họ Hạ biết chuyện, mấy năm sau vẫn âm thầm giúp đỡ gia đình của ông ấy, cũng như để báo ân.

Nhà họ Hạ rất có thiện cảm đối với tay súng bắn tỉa này, Hạ Tang Tử có thể hiểu được. Nhưng cô không hiểu, tay súng bắn tỉa này thì có liên quan gì tới Mạnh Hành Chu.

“Cậu muốn học trường quân đội, có liên quan gì với ông ấy sao?” Hạ Tang Tử hỏi anh.

Mạnh Hành Chu không hề do dự mà thật sự quyết đoán gật đầu.

Anh nói suy nghĩ muốn tòng quân của mình đã nảy mầm từ sau tai nạn lần đó.

Hôm xảy ra chuyện, Hạ Tang Tử vốn đã hẹn với Mạnh Hành Chu cùng về nhà. Nhưng thật không may, Mạnh Hành Chu lúc đó có việc, nên Hạ Tang Tử đành phải về trước một mình.

Trong lúc trở về nhà thì đã xảy ra tai nạn đó.

Mạnh Hành Chu bận việc trường học, lúc về đến nhà thì đúng lúc thấy Hạ Tang Tử được nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương.

Bởi vì tai nạn lần đó mà Hạ Tang Tử bị tâm bệnh, khiến Mạnh Hành Chu áy náy không thôi.

Sau khi nghe nói người cứu Hạ Tang Tử là một tay súng bắn tỉa của đội đặc cảnh, suy nghĩ muốn thi vào trường quân đội cũng bắt đầu nhen nhóm.

Việc tay súng bắn tỉa đó hi sinh cũng kích thích đến Mạnh Hành Chu, không bằng nói đó chính là một ngòi nổ.

Lúc đó Hạ Tang Tử nghe xong tất cả, cảm giác đầu tiên chính là cô không cản anh được, hơn nữa cô cũng không muốn ngăn cản.

Hai người đều muốn giải thoát trên mặt tinh thần, vất vả lắm mới tìm được một cách nên cô thật sự không nỡ buông tay.

Tuy rằng khi đó cô còn chưa tìm được, nhưng Mạnh Hành Chu đã tìm được, vì vậy cô có thể hiểu cách làm của anh.

Sau đó, tin tức Mạnh Hành Chu từ bỏ việc được nhập học thông qua tiến cử được lan truyền, không chỉ ông Mạnh mà ngay cả bố mẹ anh đều hết sức phản đối, thậm chí còn muốn ra tay đánh người.

Là Hạ Tang Tử đã lao đến bảo vệ anh, nói đỡ cho anh để người lớn có thể hiểu được.

Có thể nói, Mạnh Hành Chu có thể thành công để ông Mạnh thả vào học trường quân đội, cũng có một nửa công lao của Hạ Tang Tử.

Mạnh Hành Chu cứ tưởng Hạ Tang Tử sẽ là người đầu tiên phản đối việc đó, bởi vì cô đã từng tiếp xúc và biết ý xấu đáng sợ cỡ nào, mà chống đối lại với ý xấu thì khó khăn đến nhường nào.

Trước một ngày thi Đại học, trên đường hai người về nhà, Mạnh Hành Chu nhớ lại chuyện nửa năm vừa qua thì nhẹ nhàng cười.

Hạ Tang Tử ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Anh từ bỏ chuyện nhập học thông qua tiến cử, trước khi anh nói với em thì anh vẫn luôn có suy nghĩ, không biết em có tuyệt giao với anh không, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt thì em vẫn chừa mặt mũi cho anh.”

“Đúng vậy.” Hạ Tang Tử dừng bước, che kín đường đi của Mạnh Hành Chu, khuôn mặt trắng nõn ngẩng lên, ngoan ngoãn nói: “Anh đừng có áp lực, cứ thi cho tốt, cứ coi như là kì thi bình thường đi.”

Mạnh Hành Chu giật mình, có một loại cảm động nổi lên, không đợi anh nói gì thì Hạ Tang Tử đã bất ngờ đổi chủ đề, ý cười càng sâu, chỉ là mang theo nhè nhẹ ý lạnh: “Dù sao năm nay anh mà không được Thủ khoa tỉnh, chúng ta tuyệt giao cũng không muộn, cũng chả có gì ghê gớm cả, anh nói có đúng không?”

“……”

Cái loại sinh vật tên ‘nữ sinh’ này, đúng là đáng sợ.……

Hạ Tang Tử lấy lại tinh thần, đối diện với tầm mắt của Mạnh Hành Chu khiến cô giật mình, cuối cùng mơ hồ không rõ nói: “Tớ cũng không biết, có lẽ mỗi nam sinh đều có một giấc mộng quân nhân đó.”

Mạnh Hành Chu kẹp một cái đùi gà, bỏ trong chén của Mạnh Hành Du, không kiên nhẫn nói, “Ăn cơm của em đi, nói nhiều quá.”

“Rõ ràng là anh nói quá ít, không biết còn tưởng anh bị câm đấy.”

“Ở lại rửa chén.”

“Đừng mà anh, em bị câm, em mới bị câm.” Mạnh Hành Du bị nắm lấy đuôi, trong vòng 3 giây liền thành thật lại, “Anh nhìn em biểu diễn ở chỗ này cho anh xem, lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, bây giờ bắt đầu.”

Hạ Tang Tử cười đến không thở nổi.

Ăn xong một bữa cơm, tâm trạng không vui nhiều ngày qua cũng vô tình bị quét hơn một nửa.

Buổi chiều, nghĩ đến năng lực thừa nhận của Hạ Tang Tử, Mạnh Hành Du không lôi kéo cô đi chơi trò kích thích nữa, 3 người ăn uống chút rồi đi dạo để tiêu, thời gian trôi qua cũng thật nhanh.

Buổi tối, du khách đến công viên hôm nay bắt đầu sôi nổi đi vào quảng trường lớn, chờ đợi buổi buổi diễn ánh sáng.

Có quá nhiều người xem biểu diễn, Hạ Tang Tử đi gọi một cuộc điện thoại, sau đó liền lạc khỏi hai anh em. Ở trong đám người bị xô tới xô lui khiến cô từ bỏ đi ra ngoài, đứng ở dưới gốc cây.

Hạ Tang Tử lấy điện thoại, lúc đang định gửi tin nhắn vào nhóm chat của ba người thì có một bóng dáng cao lớn chặn lại ánh sáng trước mắt cô.

Mạnh Hành Chu như là chạy tới, hô hấp có hơi gấp gáp, lúc thấy được Hạ Tang Tử thì trên mặt rõ ràng thở phào một hơi.

Hạ Tang Tử nhìn anh, ngơ ngác hỏi, “Du Du đâu rồi ạ?”

“Ở bên kia…..” Mạnh Hành Chu nói xong thì xoay người, chỉ về một vật kiến trúc trước mặt, nhưng nào còn bóng dáng của Mạnh Hành Du, chỉ có mấy người qua đường tới lui, anh nhăn mày, “Con bé đâu rồi?”

Trong lòng hai người đều căng thẳng, đang định chia nhau đi tìm thì điện thoại của Hạ Tang Tử lại rung lên, cô thấy là hình đại diện của Mạnh Hành Du thì vội vàng mở ra đọc.

“Tớ gọi xe về đây, thế giới hai người, cậu nhớ nắm cho chắc, Du gia chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, cố lên.”

Hạ Tang Tử lập tức: “…..”

Chương kế tiếp