Nước Cam Có Gas

Chương 63:

Bởi vì tuyên truyền phim nên Mạnh Hành Chu được tự do, lại lấy được giấy nghỉ phép, nên anh được nghỉ một tuần, dài hơn mọi lần một chút.

Thực tập ở bệnh viện rất bận, Hạ Tang Tử không thể mấy ngày không đi làm mà sống trong thế giới hai người được, cô vẫn phải tiếp tục làm việc, chỉ là tư vị đúng là ngọt mà.

Ví như lúc Hạ Tang Tử phải trực đêm, Mạnh Hành Chu xong việc sớm sẽ về nhà nấu cơm đưa đến bệnh viện cho cô, rồi hai người đến nhà ăn cùng ăn.

Sau khi ăn xong, Mạnh Hành Chu về nhà còn Hạ Tang Tử thì tiếp tục làm việc, lúc nửa đêm quay lại phòng trực ban còn có thể thấy anh mang đồ ăn khuya tới nữa.

Mạnh Hành còn không quên mang cho mấy y tá bác sĩ khác nữa, nhưng với người khác thì chỉ là cơm hộp mà thôi, chỉ riêng phần của Hạ Tang Tử là do anh nấu.

Một tuần 2 lần rất có thành ý, Mạnh Hành thành công tạo được một cảm giác tồn tại ở khoa ngoại, lúc trước còn có người xì xào Hạ Tang Tử và Ôn Tín Nhiên léng phéng, nhưng sau mấy bữa cơm của Mạnh Hành Chu, ai gặp thì có phần thì mấy tin đồn này tự nhiên cũng biến mất.

Có bạn trai ‘nhà người ta’, đẹp trai, có điều kiện, còn tham gia quân ngũ nữa, mặt trong mặt ngoài đều có cả, mấu chốt là còn đối với bạn gái rất tốt nữa chứ, ai mà có tâm tư đi chú ý người khác.

Hai người yêu xa cả mấy năm, mọi người chỉ nghe nói Hạ Tang Tử có bạn trai, nhưng chả mấy người gặp qua, cả tuần này Mạnh Hành Chu đến thì xem như là chứng thực cái thân phận bạn trai này.

Mấy đồng nghiệp nam có ý tưởng đối với Hạ Tang Tử, sau một tuần, cơ bản lặng lẽ hành quân rồi đổi mục tiêu sang mấy đồng nghiệp nữ độc thân khác.

Sáng mai Mạnh Hành Chu phải về đơn vị, Hạ Tang Tử trùng hợp hôm nay cũng đến ngày trực của cô, tình huống của người bệnh đều ổn định nên không bị về trễ, về nhà đến còn sớm hơn Mạnh Hành Chu.

Lúc Hạ Tang Tử chờ Mạnh Hành Chu về nhà, cô hơi nhàm chán nên mò trên thoại, kiếm được bộ phim điện ảnh được đánh giá khá tốt gần đây, cô chuyển sang ứng dụng mua vé, nhìn thời gian chiếu cũng khá hợp lý, hết phim cũng còn chưa đến 10 giờ, nên cô mua luôn 2 vé.

Hướng Thiên Khoát lái xe về căn cứ, tiện đường cho Mạnh Hành Chu đi quá giang một đoạn.

Anh hơi sốt ruột, buổi chiều quay phim vì muốn chân thật nên đã bôi sơn lên, còn chưa kịp lau đi. Hạ Tang Tử mở cửa thì thấy khuôn mặt anh nguyên một màu xanh, bèn lên tiếng: “Đồng chí giải phóng quân, anh có phải nhầm nhà rồi không?”

“Anh tìm bạn gái của anh.” Mạnh Hành Chu đi lên một bước, đánh giá Hạ Tang Tử vài lần, quyết định nói, “Hình như đi nhầm thật rồi, bạn gái anh còn đẹp hơn em nữa, để anh đi nhà khác tìm xem.”

Hạ Tang Tử cầm tay áo anh kéo vào trong, “Không được đi, anh nói ai xấu đấy?”

Mạnh Hành Chu đóng cửa lại, ôm eo Hạ Tang Tử đi vào phòng, dùng mặt cọ vào mặt cô, Hạ Tang Tử ngửi được mùi sơn, sau đó nói: “Đừng có giỡn nữa, mau đi rửa mặt đi.”

“Cùng rửa đi.” Nói xong, Mạnh Hành Chu lại cọ lên người cô một chút, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn đều bị dính vết sơn cả hai bên má, thoạt nhìn giống như con mèo nhỏ vậy.

Phòng tắm không lớn, hai người đứng trước bồn rửa tay, nhìn gương, rồi ba giây sau không hẹn mà cùng nhau cười thành tiếng.

Hạ Tang Tử mở vòi nước ra, lấy sữa rửa mặt ra tay rồi xoa tay lại với nhau, bất đắc dĩ hỏi, “Chúng ta nhìn thật ngốc nghếch, Mạnh Hành Chu anh mấy tuổi rồi hả?”

Mạnh Hành Chu ngồi xổm xuống, nhắm mắt đưa mặt ra cho cô xem, một bộ dáng hưởng thụ, “Ba tuổi, không phải mỗi ngày em đều gọi anh thế sao?”

“Anh ngày càng không biết xấu hổ.”

Hạ Tang Tử xoa mặt Mạnh Hành Chu, vết sơn không dễ rửa, rửa bốn lần sữa rửa mặt cuối cùng cũng ra, cô lấy một tờ khăn lau mặt, giúp anh lau mấy vệt nước trên mặt, gương mặt lúc nãy bị cô xoa có chút hồng, cô thò lại gần nói thầm hai tiếng, “Nơi này đều đỏ cả rồi, để em giúp anh bôi sữa dưỡng ẩm.”

Mạnh Hành Chu ôm lấy cổ của cô, dán môi mình lên môi cô, đầu lưỡi đẩy cánh môi ra, rồi như khám phá hết mọi ngõ ngách trong miệng cô.

Hạ Tang Tử bị anh hôn đến hoảng hốt, không gian phòng tắm thì có hạn, Mạnh Hành Chu ôm eo của cô, dùng chân mở cửa, đi về phòng ngủ.

Lúc cô bị ném lên giường, cả người va vào nệm, Hạ Tang Tử thanh tỉnh nhớ tới vé xem phim điện ảnh, chống lên ngực của Mạnh Hành Chu, “Em có mua vé xem phim rồi, không đi nữa là không kịp đâu.”

“Không xem.”

Mạnh Hành Chu đè lên người cô, hôn từ khoé môi rồi dời xuống phía cổ, sau đó lại xuống xương quai xanh, đầu lưỡi ấm áp liếm láp trên làn da non mịn của cô, làm cho cô gái nhỏ phát run, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Tay của Mạnh Hành Chu đi vào trong vạt áo thun, rồi tiến ra sau lưng, đảo quanh chỗ vòng eo của cô, giọng nói anh khàn đặc: “Bà dì của em đi rồi đúng không, hửm?”

Phát triển đến mức này rồi thì hẳn là việc nước chảy thành sông, Hạ Tang Tử cũng không có mâu thuẫn gì cả, chỉ có vài phần tâm tư nên nhắc nhở anh một câu: “Em không phải trong kỳ an toàn.”

Mạnh Hành Chu vùi đầu cười, hơi dùng sức xoa nắn bên hông của Hạ Tang Tử, vừa ngứa vừa đau.

Cánh tay dài của anh duỗi ra, lấy một chiếc áo mưa nhỏ dưới gối đầu, đưa qua cho Hạ Tang Tử xem, “Không sao, anh đã chuẩn bị sẵn rồi.”

“……”

Còn có chuyện gì mà đàn ông tinh trùng lên não không thể làm được nhỉ?

Ngày nào Hạ Tang Tử  cũng về nhà ngủ, thế mà cũng không biết cái đồ này được anh đặt dưới gối khi nào.

Còn rất có kế hoạch, rất thuận tay, lúc nào cũng có thể dùng, chuẩn bị rất đầy đủ nhỉ.

Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Mạnh Hành Chu đã phát huy rất tích cực, lấy tốc độ tập hợp khẩn cấp lúc ở quân đội mà cởi áo và cởi quần trong chớp mắt, Hạ Tang Tử cảm giác trước mắt dâng lên một tầng hơi nước nhàn nhạt, trong không gian mơ hồ cô có thể thấy được dáng người của anh.

Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nên cảm giác mới mẻ không nhiều lắm, nhưng cảm giác kích thích lại không ít.

Một bàn tay của Mạnh Hành Chu vội vàng cởi quần lót của Hạ Tang Tử ra, bàn tay khác thì nửa ngày vẫn không xé được cái áo mưa nhỏ, anh rũ mắt rồi cầm lấy cái bao đưa lên miệng, cổ tay dùng lực còn miệng dùng sức cắn xé, đồ vật bên trong rớt ra ngoài, rồi rơi xuống trên ngực của Hạ Tang Tử.

“……”

Hạ Tang Tử lấy sự chuyên nghiệp của một bác sĩ ngoại khoa, mạnh mẽ ngăn chặn cái ý tưởng quá háo hức để vào trong của anh, cắn răng nói, “Anh mau lấy ra đi.”

Cô gái nhỏ từ đầu đến chân hiện ra vài vết đỏ hồng khiến đáy mắt của Mạnh Hành Chu nảy lên dục vọng, những suy nghĩ muốn khắc chế nó cũng không kiềm được, anh cầm lấy chiếc áo mưa nhỏ, khuỷu tay chống lên giường, cả người phủ lên người của Hạ Tang Tử, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Hạ, anh không đeo.”

“Mạnh, Hành, Chu.” Hạ Tang Tử cảm giác bản thân đã sắp đến cực hạn rồi, cô gằn giọgn nói từng chữ.

Mạnh Hành Chu cười thành tiếng, đi vào tận sâu bên trong mới dừng lại.

Tất cả giống như đã xảy ra vô số lần trong đầu, có lẽ là do học y, trời sinh ra đã thiếu chút ảo tưởng về phương diện này nên đối với việc quan hệ nam nữ mà nói thì Hạ Tang Tử chỉ có thể từ góc độ học thuật mà viết ra luận văn mà thôi, cho đến nay, cô cũng chỉ dừng lại ở sự mong chờ và tò mò thế thôi.

Nhưng sự thật chứng minh, khoảng cách giữa thực tiễn và lý thuyết vẫn cách nhau cả một cây cầu dài.

Hạ Tang Tử không biết đây là lần thứ mấy, cô khóc lóc xin tha, dùng móng tay cào lên lưng của Mạnh Hành Chu để anh dừng lại.

Động tác của Mạnh Hành Chu không ngừng, miệng thì ngọt sớt, lần nào cũng nói: “Ngoan, một lần cuối thôi.”

“……”

Miệng của đàn ông, đúng là quỷ lừa đảo.

Hạ Tang Tử không đếm được là bao nhiêu lần, cô hết sức lực, được Mạnh Hành Chu ôm vào phòng tắm rửa người, lúc quay lại giường, cô muốn xoay người mà cũng cảm thấy khó khăn nữa.

“…..Mạnh Hành Chu, anh là trâu bò hay sao, cho rằng mình đang cày ruộng hả?”

Trái ngược với Hạ Tang Tử yếu ớt, Mạnh Hành Chu quả thật mặt mày tươi rói, anh vén chăn chui vào, săn sóc xoa eo cho cô, “Quen tay hay việc, về sau quen thì tốt rồi.”

Nếu không phải chân không nhấc lên được thì Hạ Tang Tử thật muốn đá anh xuống giường.

“Anh bồi thường vé xem phim cho em.”

Mạnh Hành Chu dỗ: “Anh hứa, anh hứa, lần sau thuê nguyên cái rạp, em muốn xem cái gì thì xem cái đó, được không?”

“Em có cần anh thuê cả rạp đâu.”

“Vậy không thuê cả rạp, lần sau dẫn em đi xem, xem nguyên ngày cũng được.”

“Anh đúng là cầm thú.”

“Anh đã rất kiềm chế…..”

Hạ Tang Tử liếc con mắt hình viên đạn qua, Mạnh Hành Chu chần chờ vài giây rồi sửa lời: “Ừ, đúng, anh là cầm thú.”

Họp và làm việc hai đêm cũng không mệt bằng bây giờ, Hạ Tang Tử còn rất nhiều điều muốn nói nhưng cô còn chưa kịp nói thì đã ngủ rồi.

Mạnh Hành Chu mãi không ngủ, anh chống đầu rồi nhẹ nhàng sờ đầu cô, giống hệt tư thế khi còn nhỏ được người lớn ru ngủ.

Mạnh Hành Chu nhìn thế nào cũng thấy hình như cũng không đủ, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô.

“Anh yêu em.”

Giọng nói mang theo sự ẩm ướt, lưu luyến mềm mại, đêm dài dằng dẵng, anh có thể đi vào giấc mộng của cô.


Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì Mạnh Hành Chu đã rời đi, cũng giống như mọi khi, anh làm sẵn bữa sáng để trên bàn cho cô.

Hạ Tang Tử vực dậy tinh thần rời giường, ăn sáng xong thì chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn đi qua đi lại vài vòng trước gương, xem tư thế mình đi có mất tự nhiên không, rồi mới yên tâm ra ngoài.

Một đêm điên cuồng, trên cổ của cô cũng để lại vài vết hôn, nếu không phải thời tiết ở Lan Thị hai ngày này khá lạnh, cô có thể mặc áo cao cổ mỏng hoặc áo len thì Hạ Tang Tử cũng không biết phải che dấu thế nào.

Hôm nay đến lượt cô đi phòng khám bệnh hỗ trợ, cả buổi sáng bận rộn, ăn xong cơm trưa thì cô quay lại văn phòng, lúc lấy điện thoại ra thì thấy đầy tin nhắn đến.

Cái tin nhất đầu là của Mạnh Hành Chu một tiếng trước nhắn.

Nội dung rất đơn giản, nói rằng quân đội có diễn tập, đóng cửa huấn luyện trong nửa tháng, nếu không liên lạc được với anh cũng đừng lo lắng.

Hạ Tang Tử tập mãi cũng thành quen, biết rõ có lẽ anh đã tắt máy nhưng cô vẫn trả lời, bảo anh chú ý an toàn.

Còn lại mấy tin nhắn kia đều thuộc về Mạnh Hành Du, Hạ Tang Tử còn chưa kịp đọc thì người kia đã nôn nóng gọi điện thoại đến.

Vừa mới nghe máy, Mạnh Hành Du liền ồn ào: “Tang Điềm Điềm à, sao cậu không để ý đến tớ nữa, tớ bị thất sủng trong lòng cậu rồi sao?”

Hạ Tang Tử dựa vào lưng ghế, lười biếng trả lời: “Tớ đi làm mà, mới vừa ngồi xuống, tin nhắn của cậu còn chưa kịp đọc nữa.”

Mạnh Hành Du tỏ vẻ hiểu rõ: “Vậy cậu không cần đọc nữa, tớ chính là muốn hỏi cậu hai ngày này có việc gì không, tớ đến tìm cậu.”

Hạ Tang Tử nhìn qua lịch làm việc: “Tháng này tớ không có ngày nghỉ, ngày nào cũng phải đi làm.”

“Không sao, đã lâu không gặp cậu, cùng nhau ăn bữa cơm cũng được.”

“Được thôi.” Hạ Tang Tử thuận miệng hỏi, “Cậu rảnh vậy sao? Trì Nghiên đâu?”

Mạnh Hành Du nhất thời không nói chuyện, Hạ Tang Tử nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng bước chân, nửa phút sau, bên kia hoàn toàn yên tĩnh mới nghe cô ấy nói: “Việc tớ tới tìm cậu, trước hết cậu đừng nói cho ai biết nhen, bao gồm cả anh tớ.”

Hạ Tang Tử ngẩn ra, hỏi lại: “Vì sao vậy?”

“Chuyện đó….” Mạnh Hành Du nhắm mắt nghiến răng, sắc mặt không quá đẹp, lắp bắp nói, “Hai tháng nay tớ không đến kỳ…… Gần đây ăn uống cũng không tốt, tớ…… Tớ cảm thấy cậu…….Cậu sắp phải làm mợ rồi.”

Hạ Tang Tử: “……..”

Chương kế tiếp