Nước Cam Có Gas

Chương 8:

Hạ Tang Tử nghe không hiểu, cô im lặng vài giây rồi quay đầu đi vài bước đến bên anh, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh: “Đêm nào? Em nói cái gì?”

Trước đây Mạnh Hành Chu đã định cứ chôn ở trong bụng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày phải nói ra. 

Nhưng vừa rồi nếu anh không nhìn nhầm thì biểu cảm của Hạ Tang Tử như là muốn khóc.

Anh có thể nhẫn tâm với bản thân mình, nhưng đối với cô, trước giờ Mạnh Hành Chu chỉ có thể đầu hàng.

Chiếc đèn đường cũ kỹ chiếu ánh sáng hơi mờ xuống những tán lá cây, mấy tán lá bị che khuất một nửa, Mạnh Hành Chu đứng phía trong nên ánh mắt có chút đen tối không thấy rõ.

“Đêm sinh nhật đó, em và Thi Tình ở mái nhà nói chuyện phiếm.”

Hạ Tang Tử nghe xong thì mãi cũng không có phản ứng

Đối với chuyện hôm đó thì ấn tượng sâu nhất của cô là Mạnh Hành Chu không lấy quà cô tặng mà xoay người rời đi.

Hôm sau cô về đại viện thì anh đã rời Nguyên Thành rồi, còn chưa nói câu tạm biệt nào, sau đó thì cả nửa năm cũng không liên lạc.

Dựa theo thói quen của nhà họ Mạnh thì vào trưa hôm sinh nhật sẽ ở nhà ăn mì trường thọ.

Cho nên hôm đó, Hạ Tang Tử và những người khác trong đại viện đi đến biệt thự trước. Còn Mạnh Hành Chu và Mạnh Hành Du lúc trời chập tối mới đến.

Mà Thi Tình chính là một người bạn trong đại viện, cùng tuổi với Mạnh Hành Chu. Cô ta thi Đại học xong liền đi nước ngoài, đến kỳ nghỉ đông mới về ăn tết. Hạ Tang Tử đến biệt thự cũng là ngồi xe của cô ta.

Buổi chiều lúc nói chuyện phiếm thì cả đám nói đến chuyện mở quà, Hạ Tang Tử đột nhiên nhớ ra buổi sáng trước khi ra cửa cô đã quên mang quà cho Mạnh Hành Chu, cả mô hình máy bay và tàu thuyền đều ở nhà.

Cô nói với mọi người, sau đó định gọi xe quay lại lấy, may mà Thi Tình tốt bụng nói cô ta có thể lái xe đưa cô đi.

Trên đường về nhà cũng không may mắn lắm, phía trước có tai nạn giao thông khiến kẹt xe đến hơn cả tiếng, lúc đến biệt thự thì còn trễ hơn Mạnh Hành Chu.

Hạ Tang Tử muốn giữ lại cảm giác thần bí cho món quà nên lôi kéo Thi Tình đi vào cửa sau, để tránh mấy người ngồi trong phòng khách, sau đó cất quà tặng ở phòng ngủ trên gác mái.

Nửa tiếng trước khi tặng quà, Mạnh Hành Du nháy mắt cô một cái, ý bảo cô đi lấy quà lại đây.

Thổi nến với cắt bánh cùng Mạnh Hành Chu xong, Hạ Tang Tử giả vờ nói đi vệ sinh, sau đó thì một mình lặng lẽ lên gác mái. Trên đường có lẽ có người từng đi lên nên Hạ Tang Tử tìm một lúc lâu, mới tìm được mô hình trong tủ quần áo cuối cùng.

Cô sợ mô hình bị hư, thấy còn dư thời gian nên cô mở giấy gói quà ra xem thử xem bên trong có bị hư hại gì không ngay tại đó.

Cô vừa mở hộp xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô cứ tưởng là Mạnh Hành Chu, đang bối rối lo không có chỗ giấu quà tặng, lúc ngẩng đầu thì thấy là Thi Tình đang đứng trước cửa, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chị Thi Tình, chị lên đây có gì không?”

“Thấy em lâu vậy chưa về nên chị tới tìm em.” Thi Tình thuận tay đóng cửa, lúc cô ta nhìn thấy mô hình bày biện trên giường, hỏi: “Đây là cho Hành Chu sao?”

Hạ Tang Tử cầm lên, nhìn trái nhìn phải, sau đó còn kiểm tra các bộ phận xung quanh, trả lời: “Đúng vậy, con người anh ấy thật không thú vị, lại thích mấy thứ này.”

Thi Tình đùa nghịch giấy gói quà, bỗng chốc cảm thán, “Cảm tình của em và Hành Chu thật tốt, chẳng thua kém so với Du Du tí nào.”

Động tác trên tay Hạ Tang Tử khựng lại, cô nghe ra ý ngoài lời của cô ta thì ngẩng đầu nhìn, “Chị Thi Tình, có phải chị có điều gì muốn nói không?”

Thi Tình buông giấy gói quà trong tay xuống, cô ta nắm lấy tay Hạ Tang Tử, trong mắt mang theo ánh sáng, hiếm khi lại ngượng ngùng, “Tang Tử, em nói hôm nay chị tỏ tình với Hành Chu thì cậu ấy có chịu không? Bằng hiểu biết của em với cậu ấy.”

Trong lòng Hạ Tang Tử lộp bộp, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết trả lời thế nào.

Lúc trước cô có nghe Mạnh Hành Du từng nói Thi Tình có ý với Mạnh Hành Chu. Nhưng cô ta là kiểu người thu mình ít nói, ngày thường đối đãi với Mạnh Hành Chu cũng không vượt quá hành động của bạn bè, nên Hạ Tang Tử cũng không để trong lòng.

Nhưng bây giờ, khi bị Thi Tình hỏi như vậy khiến Hạ Tang Tử đột nhiên thấy sợ hãi.

Đều là bạn bè cùng nhau lớn lên, nữ sinh trong trường thích anh cũng không ít, nhưng rất ít người dám đến thổ lộ, trước kia không phải chưa từng có nhưng đều bị anh từ chối dứt khoát, là nữ sinh thì đều cảm thấy mất mặt.

Thời gian lâu dần, Hạ Tang Tử cũng dần quên rằng Mạnh Hành Chu là người rất được hoan nghênh, chỉ cần anh hơi buông lỏng một chút thì nữ sinh xếp hàng chắc phải đến mấy con phố.

Thi Tình đang đợi câu trả lời của cô, Hạ Tang Tử không nói dối với bạn bè được, nhưng xuất phát từ sự ích kỷ thì cô cũng không thể nói ra mấy câu cổ vũ được, cô suy nghĩ một lát rồi chỉ có thể nói: “Em không biết.”

Sắc mặt Thi Tình thất vọng, cô ta buông tay Hạ Tang Tử ra, không nói gì.

Không biết trầm mặc bao lâu, Thi Tình lại mở miệng, vừa hỏi đã khiến cho Hạ Tang Tử không biết làm sao.

“Tang Tử, em đối xử tốt với Mạnh Hành Chu như vậy, bởi vì em thích cậu ấy sao?”

Hạ Tang Tử đối xử tốt với Mạnh Hành Chu, cả đại viện đều biết.

Khi còn nhỏ, cái người mà lúc nào cũng bị bố mẹ treo bên miệng, cả ngày nói chính là “con nhà người ta” thế này thế kia, thật sự không thể khiến người khác thích được.

Vài năm trước ở đại viện, Mạnh Hành Chu không được mấy đám nhóc trong đại viện thích, không ai chịu chơi cùng anh. Tính cách anh cũng quái gở, từ nhỏ đến lớn đều một mình, độc lai độc vãng (*).

(*) độc lai độc vãng: đi đâu cũng chỉ có 1 mình, nói về người cô độc không bè bạn không người thân.

Anh cũng không chủ động tìm ai chơi, thậm chí thái độ của những người khác với anh còn ác liệt hơn.

Thời gian qua lâu, Mạnh Hành Chu như dựng lên một bức tường ngăn cách với toàn bộ đại viện, bất kể ai cũng không tiếp cận được.

Tình trạng này duy trì mãi cho đến năm mười tuổi ấy, khi Hạ Tang Tử chuyển đến đại viện.

Tính cách Hạ Tang Tử hướng ngoại, đi vào một chỗ mới nhưng cô cũng không sợ, mà nhanh chóng hoà đồng với đám nhóc trong đại viện.

Mà cô khác với người khác ở chỗ là cô đi đâu cũng phải dẫn Mạnh Chu cùng đi.

“Ba tuổi, tụi em đi đánh cầu lông, anh đi với tụi em nha.”

“Ba tuổi, hôm nay có sinh nhật của cậu bạn, chúng ta tới nhà cậu ta ăn bánh kem đi.”

“Ba tuổi, cuối tuần chúng ta đi nướng BBQ đi, anh đừng có ở nhà ráp mô hình thôi.”

“Ba tuổi, tan học nhớ chờ em cùng về đấy.”

……

Lúc đầu, thái độ của Mạnh Hành Chu đối với cô cũng tệ lắm, cứ nhất định không thèm phản ứng nhưng Hạ Tang Tử lại dường như không nhìn thấy Mạnh Hành Chu không thích, mà liên tiếp cứ đi đâu thì trên miệng cô lúc nào cũng gọi Ba tuổi.

Cứ như vậy, Hạ Tang Tử cuối cùng cũng làm Mạnh Hành Chu hoà nhập với cả đám bạn trong đại viện.

Sau đó, Mạnh Hành Du cũng tới đại viện, cả đám bọn họ cùng nhau lớn lên, đến bây giờ ai cũng là anh em thân thiết, cũng không có ai cô lập ai nữa.

Hạ Tang Tử nhỏ hơn Mạnh Hành Chu ba tuổi, nhưng nhìn hình thức ở chung thì cô giống chị lớn hơn, ngày thường đều quan tâm Mạnh Hành Chu từ chuyện lớn đến bé, có thể nói cô chính là áo bông nhỏ vừa nóng vừa mát.

Nếu trong trường học có ai nói Mạnh Hành Chu một câu không tốt thì cô nhất định là người đầu tiên lao đến giải thích cho anh.

Ở trong đại viện, hễ nhắc đến Mạnh Hành Chu thì người đầu tiên người ta nghĩ đến không phải là em gái anh, mà chính là Hạ Tang Tử. Hai người mới là một nhóm, nói là người nhà cũng không hẳn là người nhà, nhưng nói là bạn bè thì hình như chưa đủ để hình dung.

Hạ Tang Tử không có cách nào để nói thật lòng với Thi Tình, Mạnh Hành Chu chính là bí mật chôn sâu nhất của cô, cô vẫn luôn che đậy kín mít, không để nó thấy một tí ánh sáng nào.

Hạ Tang Tử suy tư một lát thì nhẹ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Không phải thích, chỉ là em cảm giác em đúng lúc có thứ anh ấy thiếu mà thôi.”

Thi Tình ngẩn ra, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nói đùa: “Lời này của em mà để Hành Chu nghe được thì chắc cậu ta tức chết mất.”

Hạ Tang Tử trả lời qua loa, “Chắc vậy, nên chị Thi Tình nhớ giữ bí mật nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

……

Hạ Tang Tử nhớ lại, không thể tin được cuộc nói chuyện với Thi Tình đêm đó là nguyên nhân khiến Mạnh Hành Chu nghe được xong thì biến mất.

Đầu óc cô hơi loạn, nói chuyện không đâu vào đâu, “Anh nghe lén từ khi nào?”

Sắc mặt Mạnh Hành Chu sa sầm lại, “Ông em gọi điện thoại, nhưng em mãi vẫn chưa xuống.”

“Cho nên lúc anh nghe lén, còn cầm điện thoại của em sao?”

“….” Cái logic chó má gì đây.

Mạnh Hành Chu không kiên nhẫn giải thích, “Anh không nghe lén, chỉ đưa điện thoại lên thôi.”

Hạ Tang Tử “Ồ” một tiếng, không biết nói từ đâu, cô cảm thấy mình hơi nghèo từ rồi.

Nhưng biểu cảm này ở trước mặt Mạnh Hành Chu không thể nghi ngờ gì mà làm tăng thêm sự nghi ngờ của anh, giờ phút này anh cũng không lo mặt mũi hay tôn nghiêm gì nữa mà hỏi: “Từ lúc em vào đại viện, ánh mắt đầu tiền nhìn anh đến bây giờ, tất cả đều vì em đang thương hại anh sao?”

Hạ Tang Tử hỏi ngược lại, “Vì sao em phải thương hại anh?”

“Thì em nói, ‘chỉ là em cảm giác em đúng lúc có thứ anh ấy thiếu mà thôi’ đó.”

Hạ Tang Tử nào nghĩ đến bởi vì cô giữ cái bí mật trong lòng mình nên mới thuận miệng nói một câu thôi, ai ngờ hôm nay lại tự đào cho mình một cái hố to.

“Em không có ý đó, em không có thương hại anh.”

Mạnh Hành Chu có lúc cũng trẻ con, trên mặt toàn là tức giận và không cam lòng, anh cố gắng khống chế âm lượng của mình để không doạ người trước mặt, “Vậy em là bởi vì sao?”

Vì sao

Hạ Tang Tử cũng để tay lên ngực hỏi một câu, vì sao?

Vì sao mà ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn thấy Mạnh Hành Chu thì đã thấy thân thiết, vì sao cho dù tính tình của anh khó chiều, siêu cấp kém, không kiên nhẫn nhưng cô vẫn luôn giữ nụ cười trên gương mặt, vì sao lâu đến vậy rồi mà cô vẫn chỉ thích có một người như vậy.

Trong nhát mắt, Hạ Tang Tử nhớ lại rất nhiều chuyện.

Phòng trống, đồ ăn lạnh, mấy cuộc gọi đều bận, còn có bức ảnh gia đình trong điện thoại.

Vì sao chứ.

Còn không phải bởi vì bản thân cô thôi.

Hạ Tang Tử quay đầu đi chỗ khác, không muốn để Mạnh Hành Chu thấy cảm xúc dưới đáy mắt, cô trầm giọng trả lời, “Bởi vì ánh mắt đầu tiên khi em nhìn thấy anh, em cảm thấy chúng ta là một loại người.”

“Từ trước đến giờ em không thương hại bản thân mình, cho nên sẽ không thương hại anh.”

“Con người chúng ta như vậy thì không cần thương hại, chúng ta rất tốt, chẳng có chuyện gì cả.”

Hạ Tang Tử liên tục nói ba câu khiến Mạnh Hành Chu càng nghe càng thấy không đúng, có phải cô khóc rồi hay không.

Anh còn chưa kịp động thì cô gái nhỏ đã quay đầu, hung dữ nhìn chằm chằm anh, “Bởi vì việc cỏn con này, mà anh lạnh nhạt với em nửa năm, Mạnh Hành Chu, có phải em cho anh quá nhiều mặt mũi rồi đúng không?”

Hạ Tang Tử chưa từng nổi giận như vậy nên khiến Mạnh Hành Chu bỗng giật mình, anh muốn há mồm nói cái gì nhưng Hạ Tang Tử chẳng cho anh một cơ hội nào cả mà nhấc chân lên, sau đó nhắm trúng quân ủng của anh mà giẫm thật mạnh.

Cú giẫm này không nhẹ nên khiến Mạnh Hành Chu bị đau, anh mày cau lại, nói không nên lời.

“Anh, trước khi kết thúc quân huấn, một cái dấu chấm câu cũng không được nói với em.”

Cô nói một câu như mệnh lệnh, sau xoay người, bộ dáng như bị chọc tức mà căm giận rời đi.

Vốn Mạnh Hành Chu định đuổi theo, nhưng ngón chân vừa động thì đau đến xuyên tim, anh nhìn xuống dấu chân màu xám trên đôi giày của mình, lập tức: “…..”

Chương kế tiếp