Nước Ga Có Vị Muối

Chương 23
Editor: Yue Yue

"Cố lên!": “Kiên trì đến cùng nha!”: “...”

Chạy được nửa vòng, gió mang đến sự cổ vũ từ những người đồng đội ở đích đến phía xa.

Hứa Nguyện có tiết tấu chạy từng bước từng bước, còn trong đầu lại nhớ tới cuộc nói chuyện thân mật trong phòng ngủ đêm hôm trước.

Phòng ngủ yên tĩnh, chuông tắt đèn đã vang lên được khoảng nửa giờ.

Hứa Nguyện nghe thấy người đối diện cứ mãi xoay người, hình như là không ngủ được.

"Tiểu Hâm Hâm à~"

Qua thêm khoảng năm phút, Lâm Thâm Thâm nhẹ giọng gọi Lý Du Hâm nằm ở giường dưới.

Lý Du Hâm cũng không ngủ, mấy giây sau thò đầu ra từ trong chăn, khẽ nói: "Sao thế?”

"Cậu định thi vào trường đại học nào?" Trong bóng tối, Hứa Nguyện mơ hồ nhìn thấy Lâm Thâm Thâm ngồi dậy.

Giọng của Lý Du Hâm hơi khàn khàn: “Tớ á? Tớ muốn đi xem tuyết ở phương Bắc, nhưng tớ lại sợ lạnh.”

"Tớ còn không biết mình nên đi đâu."

Khi đó Hứa Nguyện đột nhiên thực sự nhận ra ý nghĩa của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Không chỉ là một kỳ thi quyết định cuộc đời, mà còn là một sự chia ly.

Mỗi người một ngả, ai nấy đều hướng về phương xa của mình.

Tương lai, có lẽ không còn Lý Du Hâm thật thà đến đáng yêu kia, có thể không còn Chúc Ý Bạch hay quên ấy, có thể không còn Lục Ngu thường xuyên ríu rít bên tai cô... Cũng có thể, không còn người thiếu niên mang theo mùi bạc hà kia nữa.

"Một trăm mét cuối cùng! Xông lên!”, giáo viên thể dục ở phía xa hét lên.

Gió lạnh thổi vào mặt, Hứa Nguyện cũng phục hồi lại tinh thần, dần dần tăng tốc, xông về đích.

Thành tích của cô đứng thứ hai trong lớp chạy 800m nữ, có thể là bởi vì vừa rồi mãi suy nghĩ, bây giờ chạy xong cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm.

"Chị của tôi ơi! Thể lực của cậu được đấy!”

Tuy rằng Lý Du Hâm chạy xong sớm hơn Hứa Nguyện một tổ, nhưng hơi thở vẫn chưa thông thuận, cô ấy ngồi trên bãi cỏ sân thể dục, nhìn thấy Hứa Nguyện tinh thần sảng khoái chậm rãi đi về chỗ các cô để nước, liền rướn cổ hét một tiếng: "Ném nước của tớ qua đây với! Không còn sức nữa rồi!”

Hứa Nguyện cười, ngồi xổm xuống cầm lấy nước khoáng ném qua, bản thân thì lại ngồi bên bồn hoa, mở nắp uống nước.

Mà bên kia, giáo viên thể dục vừa vặn đứng ở phía sau Lý Du Hâm, cười vô hại nhìn cô ấy nói: "Thấy em còn có sức lực nói chuyện như vậy, đợi lát nữa kiểm tra lại, nhất định phải chạy đạt yêu cầu!”

“No!!!!”

Một bên khác, tổ nam sinh cũng đã thi xong chạy đường dài, mỗi người đều như ngựa hoang thoát cương, lập tức tản ra.

Hứa Nguyện ngồi một mình trong bóng râm, nhìn các bạn học trêu đùa bên cạnh sân thể dục, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đùa giỡn, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Những ngày như vậy, sau này sợ là không nhiều.

Cô cúi đầu hất mấy sợi tóc trước trán, khi ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình lại thoáng nhìn thấy Lâm Thâm Thâm và Vệ Ngưng quẹo vào nhà ăn phía bên kia.

"Á!" Hứa Nguyện đang ngẩn người, không chú ý phía sau có người tới, đến khi chai nước khoáng trong tay bị lấy đi, cô mới xoay người kinh ngạc: “Cậu làm gì vậy?”

"Khát rồi."

Tả Vu Hàng vốn cao lớn, hiện giờ Hứa Nguyện lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, lúc này chỉ có thể ngửa đầu nhìn cậu.

Sau lưng cậu là bầu trời xanh mây trắng, bất tri bất giác khiến cho cô cảm thấy xa xôi.

Mặt trời chui ra khỏi đám mây, Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn Tả Vu Hàng, lại bị ánh mặt trời phía sau cậu làm chói mắt.

Xoa xoa huyệt thái dương, đến khi cô ngẩng đầu lên, vậy mà lại phát hiện chai nước khoáng của mình trong tay Tả Vu Hàng đã trống rỗng.

"Không phải, nước đó tôi đã uống rồi..." Hứa Nguyện chỉ vào chai, có chút ấp úng.

Trong thói quen sinh hoạt của cô, mặc dù không có mắc bệnh sạch sẽ quá mức, nhưng uống cùng một ly nước với người khác thì vẫn hơi khó chấp nhận.

"Không sao, tôi không chê đâu."

Hứa Nguyện rất bất đắc dĩ, cô muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng thấy cậu không thèm để ý chút nào, nếu mình nói ra thì có vẻ là chuyện bé xé ra to.

Trong lòng cô cân nhắc lời nói của Tả Vu Hàng, cứ cảm thấy có chút mập mờ.

"Cũng không phải cậu uống, là tôi uống, biểu cảm kia của cậu là có ý gì?" Tả Vu Hàng ngồi xuống ở vị trí cách Hứa Nguyện khoảng một người, nghiêng đầu cười nói.

“...”

Trước đây lúc rảnh rỗi không có việc gì, nữ sinh cũng hóng hớt chuyện của nam sinh trong trường.

Lúc trước rất nhiều người đồng ý rằng Tả Vu Hàng cười rộ lên giống như ánh mặt trời vậy.

Khi không cười thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng, cười rộ lên lại rất có tính chữa lành.

Hứa Nguyện bị nụ cười của cậu làm cho choáng váng, Tả Vu Hàng phất phất tay trước mắt cô: “Sao vậy, nóng đến mức ngốc luôn rồi à? Không thể nói chuyện nữa à?”

"Không." Hứa Nguyện nhếch môi cười nhạt, nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bỗng nhiên hỏi: "Tả Vu Hàng, vì sao cậu và Giang Nam Phong chia tay?”

"..." Có lẽ cậu không ngờ Hứa Nguyện lại trực tiếp như vậy.

Tuy nhiên, đối với Tả Vu Hàng mà nói, điều này không có gì phải ngại ngùng: “Không hợp.”

"Không hợp, cái gì không hợp? Tính cách, sở thích, hay là... tuổi tác?” Hứa Nguyện bỗng nhiên đưa ra vấn đề, hùng hổ đáng sợ, hơi không giống tác phong bình thường của cô.

"Hứa Nguyện, cậu..."

"Cậu đã từng nói với tôi, yêu sớm thật ra cũng chẳng sao, thất tình mới không tốt." Hứa Nguyện cười rất bình tĩnh: "Thế nhưng, cậu không nên lấy loại chuyện này ra chơi đùa.”

"Cậu không thể đặt tình cảm dành cho Vệ Ngưng lên một người khác, chuyện này không công bằng với cô ấy."

"Hứa Nguyện, cô ấy tới tìm cậu sao?" Tả Vu Hàng nghe xong, không biết nên tiếp lời như thế nào: "Xin lỗi.”

Hứa Nguyện tiếp tục mỉm cười, nâng tay đỡ mặt: "Cô ấy không nói gì với tôi cả, cậu không cần phải nói xin lỗi với tôi. Chỉ là, nếu cậu... còn thích Vệ Ngưng, thì không nên đi gây họa cho người khác.”
Chương kế tiếp