Nước Ga Có Vị Muối

Chương 27
Editor: Yue Yue

Tả Vu Hàng nhìn bóng lưng yểu điệu đi xa, một ngụm uống hết coca trong ly, khóe miệng cười nhàn nhạt, ánh mắt không rõ.

Năm phút sau Hứa Nguyện quay lại, đi thẳng về phía sô pha, khom nửa người nói chuyện với mấy người Chúc Ý Bạch, Lục Ngu.

“Vậy trên đường trở về cậu cẩn thận một chút nha!”

“Ừ, biết rồi!” Có lẽ bởi vì ngồi xổm khá lâu, lúc Hứa Nguyện đứng lên hơi lảo đảo, may mà người phía sau đưa tay đỡ lấy cô.

"Cậu cẩn thận một chút." Tả Vu Hàng nhíu mày nói, đáy mắt cất giấu suy nghĩ u ám, thấy cô đứng vững mới buông tay ra.

Bởi vì uống một ít rượu, hai má Hứa Nguyện đúng lúc đỏ lên một chút, đã lan đến cổ, cô cúi đầu: "Ừ, cảm ơn.”

“Chậc chậc chậc!” Tốt nghiệp rồi, mọi người cũng không bị gò bó nữa, những người ngồi quanh sô pha đều hóng hớt, không ngại chuyện lớn, đều bày ra vẻ mặt gian xảo, cười đùa giỡn.

"Hứa Nguyện, không phải cậu say rồi đó chứ?!"

Chúc Ý Bạch đứng lên, cười mở miệng trêu ghẹo nói: "Bạn học Tả Vu Hàng, hay là cậu đưa Hứa Nguyện của chúng ta về đi?”

"Không..."

"Được."

Hứa Nguyện vốn định từ chối, không ngờ Tả Vu Hàng lại mở miệng đồng ý.

“Vậy thì đi nhanh đi, đừng cản trở bọn tôi chơi!” Chúc Ý Bạch xem như là một thần trợ công, đẩy hai người nhanh chóng rời đi.

"Tôi đi lấy túi." Con gái ra ngoài luôn mang nhiều đồ đạc hơn con trai, Hứa Nguyện chỉ có thể bất đắc dĩ nghiêng đầu nói với Tả Vu Hàng một tiếng.

Tả Vu Hàng gật gật đầu không lên tiếng, chờ sau khi cô lấy túi xách, cậu galant đẩy cửa phòng bao ra đứng chờ.

Trong phòng bao, việc ra ra vào vào là rất bình thường, ngoại trừ bên này, hình như không ai phát hiện có hai người đi ra ngoài, mà vài giây sau, người ngồi trong góc tối đứng lên, không để ý đến tiếng gọi ở phía sau, cũng đi ra ngoài.

"Này! Thẩm Khinh, sắp đến lượt cậu rồi, cậu đi đâu vậy?”

“...”

Khúc dạo đầu

"Sao lại về sớm vậy?"

"Trong nhà cấm cửa sớm."

Hai người rẽ xuống cầu thang, hai bên trái phải đều có nhân viên phục vụ bưng thức ăn, Tả Vu Hàng theo bản năng đưa tay bảo vệ bên cạnh cô, cũng không tiếp xúc chân tay quá nhiều, chỉ nhẹ giọng nói nhỏ: "Coi chừng một chút.”

Cầu thang không dài, sau đó hai người im lặng đi qua đại sảnh, đến cửa, đứng ở đó.

Đêm mùa hè, bầu trời xanh thẳm không một đám mây, những ngôi sao rải rác khắp bầu trời đêm.

Nhưng lúc này Hứa Nguyện lại không có tâm trạng ngắm.

Một là người bên cạnh quấy nhiễu trái tim cô, hai là ngọn gió ấm thổi qua cửa lớn mang đến không ít muỗi.

Tả Vu Hàng cảm nhận làn gió ấm một lúc, mắt khẽ cong: "Không phải cậu nói thi xong có chuyện muốn nói với tôi sao?”

"Tôi..." Hứa Nguyện nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu ở bên cạnh, có một vài lời bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.

Một tuần trước khi thi đại học, vì không để cho tâm tư nhỏ bé kia quấy rầy mình, dưới sự kích động cô liền nhắn tin cho Tả Vu Hàng, nói là sau khi thi xong sẽ nói rõ ràng.

Nhưng sự kích động là ma quỷ, bây giờ Hứa Nguyện vô cùng hối hận.

Dù sao cái chuyện tỏ tình này, thật sự rất dễ khiến người ta lùi bước...

"Thật ra cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu thi vào trường nào?" Cô ra vẻ bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên cười, chuyển đề tài một cách cứng ngắc.

"Hả?" Rõ ràng là Tả Vu Hàng không tin, cúi đầu nhìn cô gái cao chỉ đến bả vai mình, bỗng nhiên muốn đưa tay nhéo nhéo hai má cô, nhưng rồi vẫn kiềm chế lại.

Dời mắt sáng hướng khác, cậu cười nói: "Thành tích của tôi cũng không khác gì ba lần thi thử, nói tốt thì cũng không tốt lắm, nói kém lại chẳng kém bao nhiêu.”

"Phì…” Hứa Nguyện cười ra tiếng: “Cậu không có lòng tin với bản thân mình như vậy sao?”

"Cái này gọi là tự mình biết mình." Nói xong còn gật đầu.

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, tiếng còi xe qua lại cùng tiếng ve mùa hè liên tiếp vang lên.

Thiếu niên trẻ tuổi bên cạnh đứng lặng im, hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn. Chỉ ngắn ngủi vài phút, lại giống như qua một thế kỷ.

"Hứa Nguyện." Tả Vu Hàng nghiêng người nhìn chăm chú vào gương mặt cô gái, mỉm cười nói: "Bây giờ yêu đương, không tính là yêu sớm nhỉ?”

Tả Vu Hàng biết, tuy rằng ở trong lớp Hứa Nguyện thường xuyên đùa giỡn với bọn họ, có đôi khi còn có thể thay bọn họ yểm trợ gì đó trước mặt giáo viên, nhưng hình như cô rất bài xích việc yêu sớm.

Đắm chìm trong bầu không khí yên tĩnh, trong chốc lát Hứa Nguyện không hiểu ý của cậu, ngơ ngác hỏi: "Hả?”

Hai tay đang buông thõng hai bên của thiếu niên nắm thành quyền: “Cậu có muốn suy nghĩ về việc..."

"Bíp…"

Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe, vừa vặn át đi lời nói sau đó của Tả Vu Hàng.

Dường như Hứa Nguyện bỗng nhiên hiểu được Tả Vu Hàng muốn nói cái gì, hai má ửng hồng, mím môi nói: "Cậu nói gì thế?”

"Tiểu Nguyện."

Chiếc xe việt dã vừa mới cắt ngang Tả Vu Hàng kia chạy tới gần, bỗng nhiên dừng lại trước mặt hai người, ấn cửa sổ xe xuống, đúng là người quen.

Hứa Nguyện không ngờ mẹ nói nhờ bạn thuận đường đến đón mình, thì ra là Vu Thế.

"Anh Vu." Hứa Nguyện kinh ngạc qua đi, lễ phép cười nói, lại nhìn thấy người ngồi sau, nụ cười càng thêm chân thực: “Mẹ nuôi!”

Mẹ Vu đang gọi điện thoại, thản nhiên gật gật đầu với Hứa Nguyện.

"Anh và mẹ vừa hay đang ở gần đây nên thuận tiện tới đón em một chuyến." Tầm mắt Vu Thế chỉ dừng lại trên người Tả Vu Hàng hai giây, sau đó lại nhìn về phía Hứa Nguyện: “Bạn học à?”

"Dạ, những người khác còn ở trên lầu, cậu ấy đưa em xuống." Hứa Nguyện gật gật đầu, giơ tay lên vén tóc ra sau tai, sau đó nhìn về phía người bên cạnh: “Vậy tôi đi trước, có việc gì thì liên lạc.”

"Ừm, được." Tả Vu Hàng không thể không nuốt những lời chưa nói xong vào trong bụng, còn cười nhìn cô rời đi.
Chương kế tiếp