Nước Ga Có Vị Muối

Chương 34: ngoại truyện
Edit: XiaoYue

(Vệ Ngưng: Buổi học chiều mai tớ mời lớp trưởng một cốc trà sữa lớn nhé ~)

Cô ấy tắt điện thoại, ánh sáng trong đôi mắt cũng vụt tắt, nhưng trong xe vẫn sáng rực, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô gái nhưng lại có chút lạnh lùng.

Vệ Ngưng vừa giơ tay chỉnh lại cổ áo, vừa đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười, đi xuyên qua đám người, tiến và khoang xe phía trước.

Trong tàu điện ngầm vẫn mở đủ điều hòa, Tả Vu Hàng đã đứng dậy nhường ghế cho một người già, đứng một mình ở bên cánh cửa đóng kín.

Cậu với mới nhận được tin nhắn mới, mi mắt hơi nhíu lại, lộ ra một chút không vui.

Nửa tiếng trước lớp trưởng thông báo cho cậu ta có buổi họp lớp, còn nói nhất định cậu phải ở trong trường, bây giờ lại gửi tin nhắn tới thông báo là hoãn lại.

Trong lòng cậu đang tự hỏi có phải lớp trưởng đang lấy chuyện này ra trêu chọc cậu ta không, kết quả một giây tiếp theo một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng cậu.

"Vu Hàng!"

Cậu xoay người lại, nhìn thấy đó là Vệ Ngưng.

"Thật trùng hợp, cậu cũng về trường sao!" Cô gái tươi cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh, cả người mặc một bộ váy hồng nhạt khiến gò má cô cũng ửng hồng.

Tả Vu Hàng ngước mắt lên khẽ liếc nhìn cô ấy, sau đó bước sang một bên, gật đầu "ừm" một tiếng.

Vẻ mặt của Vệ Ngưng không thay đổi, cô ấy nắm lấy tay cầm lạnh lẽo, ngoan ngoãn đứng thẳng bên cạnh cậu, cười hỏi: "Cậu đã ăn tối chưa?"

Trong lời nói của cô ấy mang theo chút ý cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, nhìn về phía cậu không có khoảng cách.

Tả Vu Hàng lắc đầu, thản nhiên nói: "Chưa ăn."

Nghe vậy, ánh mắt Vệ Ngưng đầy ý cười, khóe môi nhếch lên nụ cười xán lạn: "Vậy lát nữa tới trường, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé!"

Cậu lại ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Tôi có hẹn với bạn cùng phòng rồi."

Cô gái nghiêng đầu nghịch ngợm cười cười, trong lời nói mang theo vài phần tiếc nuối: "Vậy được rồi!"

***

Bên kia, Hứa Nguyện từ từ đi về trường học.

Giữa cổng chính phía Đông và nhà ăn số một có một hồ nước nhân tạo, ánh chiều tà buông xuống mặt hồ lung linh những làn sóng vàng.

Gió chiều lặng lẽ thổi bay cành liễu, cũng làm rối mớ tóc lòa xòa trước trán.

"Hứa Nguyện."

Thẩm Khinh vừa ra khỏi thư viện, ngước mắt lên liền nhìn thấy cô gái đang thong thả đi bên bờ.

Cô mỉm cười, lễ phép chào hỏi.

Nhìn thấy cậu ấy, Hứa Nguyện liền nghĩ đến đám nam sinh vừa gặp ở ga tàu điện ngầm.

Cũng không biết liệu họ có nói về chuyện của mình với Tả Vu Hàng hay không…

Khi cô vừa nghĩ đến điều này, người ở đối diện đã nói: "Bạn của tớ nói, vừa rồi vừa nhìn thấy cậu và Tả Vu Hàng."

Hứa Nguyện cười cúi đầu, trên mặt có chút ngượng ngùng xấu hổ: "Đúng vậy, hôm nay anh ấy vừa tới đây."

Thẩm Khinh vẫn nhìn cô cười như cũ, ánh mắt bình tĩnh và bằng phẳng.

"Vậy tớ đi trước đây."

Cậu ta gật đầu: "Được, tạm biệt."

Lúc Thẩm Khi trở về ký túc xá, bảy tám nam sinh trong ký túc xá của bọn họ đang ngồi vây quanh chơi đánh bài, bên cạnh là một hàng lon nước ngọt sắp xếp chỉnh tề.

"Cậu về rồi sao!" Thấy cậu ta đi vào, một người trong đó vươn tay kéo cậu ta ngồi xuống mặt đất.

Bọn họ mua thảm xốp trải sàn phòng ngủ nên không sợ bẩn.

Những người khác cũng không chơi bài nữa, lần lượt ném những quân bài trong tay vào giữa, rồi nhìn về phía cậu ta, trong ánh mắt bừng lên sự hóng chuyện.

Thấy tư thế của bọn họ, Thẩm Khinh đẩy túi xách sang một bên, hỏi: "Làm cái gì vậy?"

"Còn có thể làm gì nữa, chính là bạn học đó của cậu, Hứa Nguyện." Người đối diện nói: "Có chuyện gì vậy? Cô ấy có bạn trai khi nào vậy?"

"Đúng vậy, tại sao chớp mắt đã xuất hiện một người bạn trai vậy?"

"Không phải cậu không biết cô ấy đang yêu đương chứ?"

Những người khác nói chuyện với nhau, trong không gian nhỏ hẹp có bảy tám nam sinh chen chúc, lúc này bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Thẩm Khinh vẫn cười, trong đáy mắt không có ý cười, có chút bất đắc dĩ: "Tôi biết."

"………." Những người khác không nói nên lời.

Cậu ta lại nói thêm: "Chúng tôi học cùng trường cấp ba."

Người bên cạnh khoác tay lên vai cậu ta: "Chúng tớ biết các cậu là bạn học cấp ba….."

"Nếu không là cấp ba cô ấy sẽ…."

"Ba người chúng tớ, là học cùng trường cấp ba." Thẩm Khinh đột nhiên lại lên tiếng nói, như là ném một đống… khiến tất cả mọi người có mắt đều kinh ngạc, nhất thời không ngậm miệng lại được.

"Tớ, Hứa Nguyện, và cả bạn trai của cô ấy nữa."

"Kỳ thật, ba người chúng tớ học cùng một trường cấp ba và cùng một lớp học."

Nam sinh ở bên cạnh há miệng thở dốc, cảm thán nói: "Hóa ra hai người bọn họ đã ở bên nhau từ lâu rồi…."

Kể từ khi biết Thẩm Khinh có ý với Hứa Nguyện, bọn họ vẫn luôn âm thâm cho hắn những lời khuyên về việc theo đuổi cô gái, nhưng người có liên quan lại không có phản ứng gì.

Hóa ra là….

Thẩm Khinh nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt nói: "Không có, bọn họ tốt nghiệp rồi mới ở bên nhau."

Cậu ta từ từ đứng dậy, đi về vị trí của mình.

Những nam sinh khác trên mặt đất nhất thời không nói nên lời, không biết nên nói cái gì.

"Không sao, trường học của chúng ta có rất nhiều cô gái ưu tú xinh đẹp như vậy, không thiếu một cô ấy, đúng không Thẩm Khinh!"

"Đúng vậy! Ngày mai chúng ta đến quan hệ hữu nghị với sinh viên trường y, bên đó chắc chắn có rất nhiều con gái!"

"….."

Thẩm Khinh chỉ gật đầu có lệ, mặc cho bọn họ náo nhiệt.

Cậu ta nhìn hoàng hôn đỏ cam ở bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ, dù cô ấy có tốt đẹp đến đâu cũng không phải là cô ấy nữa rồi.

Thực ra, Thẩm Khinh không biết Hứa Nguyện cho đến khi học xong năm thứ hai cấp ba.

Trong kỳ thì cuối năm đầu tiên của cấp ba, chỗ ngồi của các lớp được sắp xếp theo thành tích học tập.
Chương kế tiếp