Nước Ga Có Vị Muối

Chương 48
Edit: XiaoYue

Đúng lúc quầy thuốc gọi đến số, cậu đứng dậy đi lấy thuốc trước.

Vệ Ngưng thấy cậu cầm túi thuốc trở về, khẽ cau mày.

Mà Tả Vu Hàng tự nhiên nhìn thoáng qua đã biết vì sao cô ấy không vui, lời nói lộ và nụ cười hiếm thấy: "Không cần uống thuốc."

Cô ấy không ngờ rằng cậu liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô ấy, khẽ cắn môi dưới: "Tớ không có."

Tả Vu hàng lấy thuốc sang tay kia, sau đó cúi xuống đưa tay về phía cô ấy: "Đi thôi, tớ dìu cậu đi đến đó."

"Cám ơn."

Mặc dù là dìu, nhưng Vệ Ngưng không còn chút sức lực nào để bước đi nữa, gần như toàn bộ cơ thể cô ấy đều dựa vào cậu.

Trong phòng khám bệnh, bác sĩ đắp băng bó bột cho cô ấy, sau đó dặn cô ấy khi nào thay thuốc, khi nào chườm nóng.

Trong màn đêm thăm thẳm, vầng trăng sáng treo trên cao, ánh trăng sáng lạnh.

Tả Vu Hàng đưa người đến dưới ký túc xá.

Vệ Ngưng ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt lộ ra nụ cười: "Hôm nay cám ơn cậu."

Nhìn thấy bạn học quen thuộc đi ra đón cô ấy từ tòa nhà phía sau, cậu chỉ gật gật đầu, thản nhiên nói: "Tôi đi trước đây."

Vệ Ngưng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, đến khi người bạn cùng phòng bên cạnh hét lên vài tiếng cô ấy mới định thần lại.

Một người đỡ lấy cô ấy, sau đó cười hỏi: "Nghĩ cái gì đó?"

Bên kia là cô gái lúc buổi chiều đó, mắt sáng cười híp mắt: "Như thế nào? Buổi chiều tớ đã cố ý không đi, nếu không lại làm phiền hai người rồi!"

Tâm điểm vấn đề là Vệ Ngưng, ánh mắt hơi cong, cô ấy khẽ mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút ý cười: "Đi thôi, làm phiền các cậu đỡ tớ lên trên."

Còn Tả Vu Hàng người vừa mới bước ra khỏi ký túc xá nữ, đang nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Hứa Nguyện thì lại nhận được một cuộc gọi đến.

**

"Cứ như vậy mà đi thôi sao?"

Thẩm Khinh nhìn Hứa Nguyện, hai người trở lại xe.

Cô nhìn về phía trước, vẻ mặt không chút thay đổi: "Đi thôi."

Thẩm Khinh nhìn chằm chằm vào cô thêm hai giây, sau đó quay đầu lại nói: "Được."

Vừa rồi ở phòng cấp cứu của bệnh viện, người trong phòng cấp cứu rất quen thuộc với hai người.

Chỉ bóng lưng đó, họ đã nhận ra đó là Vệ Ngưng và Tả Vu Hàng.

Thực ra khi đến nơi, sắc mặt Hứa Nguyện đã ngưng trọng, Thẩm Khinh đã mơ hồ cảm nhận được những gì cô muốn làm.

Khi xe chạy vào khuôn viên, có một cơn gió thổi qua, bóng cây khẽ đung đưa dưới ánh đèn đường treo cao.

Hứa Nguyện cầm điện thoại di động, nhắm mắt lại, không nói một lời nào.

Sau khi Thẩm Khinh dừng xe lại, nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trên mặt cô nở một nụ cười đoan chính, cô dùng tay phải nắm lấy tay nắm cửa xe, sau đó quay đầu về phía cậu nam sinh nói: "Cám ơn cậu."

Thẩm Khinh không hiểu ý của cô, cô đang tức giận hay là ghen tị.

"Có lẽ, cậu có thể hỏi cậu ấy trước."

Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn cậu ta, không động đậy, mà tiếp tục hỏi: "Vậy nếu như là tớ bị bong gân mắt cá chân, cậu có thể đưa tớ đến bệnh viện không?"

Thẩm Khinh nhìn vào mắt cô, trầm mặc hai giây rồi nói: "Có, bởi vì…."

Đôi mắt đen và sâu thẳm của cậu ta nhìn thẳng vào cô, nhưng cậu ta không thể nào nói ra được những lời phía sau.

Ánh mắt Hứa Nguyện bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại dâng lên một cảm xúc không rõ, cô thăm dò hỏi: "Bởi vì đều là bạn học đúng không?"

"Không phải."

Lần này Thẩm Khinh nhanh chóng trả lời.

"Hai người nói chuyện đi." Khóe môi cậu ta hơi nhếch lên, nhưng lại không có chút ý cười nào, cậu ta quay mặt đi chỗ khác: "Ngủ ngon."

Hứa Nguyện cũng nhẹ nhàng nói câu: "Ngủ ngon". Rồi mở cửa bước xuống xe.

Đèn cảm biến trong xe mờ đi khi đóng cửa lại.

Lúc cô đi, Thẩm Khi mới dám công khai nhìn bóng lưng rời đi của cô.

"Bởi vì, trong lòng có cảm tình."

Lúc này cậu ta mới dám nói nửa câu cuối.

Nhưng Hứa Nguyện không trở về ký túc xá, cô đứng ở hành lang ký túc xá, cảm thụ gió đêm từ lỗ thông gió thổi vào.

"Trở về trường rồi sao?"

Trong hành lang tối om chỉ có ánh sáng của màn hình điện thoại di động phản chiếu khuôn mặt của cô gái, cô dứt khoát bấm số điện thoại.

Người bên kia dường như bị lời nói trùng hợp của cô làm cho giật mình, khẽ cười một tiếng: "Ừm."

Giọng nói của Hứa Nguyện vẫn như cũ, nhưng trong bóng tối vô biên, trên mặt cô không có cảm xúc: "Được."

Tả Vu Hàng mơ hồ cảm nhận được tâm tình của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, sáng ngày mai anh sẽ đến cùng em."

Cô chỉ đáp lại một cách máy móc: "Được."

Đợi khi sắp tắt máy, Hứa Nguyện lên tiếng hỏi: "Anh không còn chuyện gì khác nói với em sao?"

Nam sinh ở đầu bên kia tựa như sửng sốt, hai giây sau mới thận trọng hỏi ngược lại cô: "…..Còn có cái gì nữa?"

Thấy vậy, Hứa Nguyện không nói gì thêm nữa: "Không có, chúc ngủ ngon."

Câu "chúc ngủ ngon" mà họ nói với nhau, đêm nay dường như không còn ngọt ngào như trước.

Mà Tả Vu Hàng ở trường đại học Z, đang đứng ở trên đường trường, dưới gốc cây sung, cậu nhìn vầng trăng trong veo trong đêm tối.

Không biết vì sao, trong một ngày tháng năm ấm áp ở Nam Thành này, cậu lại mơ hồ cảm thấy ớn lạnh.

*

Ngày hôm sau là cuối tuần, Hứa Nguyện đã dậy sớm đi ra ngoài.

Khi Tả Vu Hàng đến trường đại học B, đã gần mười giờ.

Lúc này nắng ấm chiếu rọi, trong cửa hàng đã bật điều hòa từ trước nhưng vẫn nóng như thiêu đốt khiến cô cảm thấy bồn chồn.

"Hôm nay em muốn đi đâu chơi?"

Cậu vừa đi đến bên cạnh Hứa Nguyện đã nhẹ nhàng xoa đầu cô trước, sau đó ngồi bên cạnh cô, ánh mắt cậu chứa đầy sự chiều chuộng khiến cô đắm chìm trong quá khứ.

Cậu cười rạng rỡ, nhưng cô lại không cười chút nào.

Hứa Nguyện cúi đầu, đưa thực đơn tới trước mặt cậu, hỏi: "Anh có muốn uống cái gì trước không?"
Chương kế tiếp