Nước Ga Có Vị Muối

Chương 61
Hứa Nguyện luôn cảm thấy kỳ lạ, khi cô lại muốn nói, chị Trần đã đi trước một bước, giống như là sợ ôc sẽ nói thêm những lời cự tuyệt gì đó.

Mà những người có mặt ở đó đều là người tinh tế, sau khi nghe chị Trần nói xong, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, vị giám đốc Cao chưa bao giờ tham gia tụ hội với cấp dưới hôm nay sẽ tới đây, còn không phải là vì người nào đó sao.

Cho nên, khi Hứa Nguyện yên lặng thu dọn đồ đạc của mình, những người khác đều ăn ý trao đổi ánh mắt với nhau, buổi tối vị trí khi ăn cơm đều đã được sắp xếp xong từ trước.

Khi Hứa Nguyện ra tới cửa, Cha Hứa và Mẹ Hứa vừa mới về đến nhà.

Thấy chiếc túi con gái xách theo không phải là để đi làm, mẹ Hứa nhướng mày cười hỏi cô: "Đi hẹn hò sao?"

Hứa Nguyện vừa đi giày, vừa trả lời: "Công ty liên hoan ạ."

Cha Hứa đem cặp tài liệu đặt ở trên tủ giày, nghe thấy những điều này thì liền hỏi: "Không phải là con thực tập xong rồi sao?"

"Vâng ạ, nhưng hôm nay đúng lúc công ty liên hoan mà thôi."

Mẹ Hứa đẩy chồng đang muốn thay giày ra: "Để cha đưa con đi, buổi tối lái xe không an toàn đâu."

Cha Hứa vừa định nói "Được thôi được thôi", lại bị Hứa Nguyện cắt ngang nói: "Không sao đâu ạ, giám đốc của chúng con sẽ tới đón con ạ."

Mẹ Hứa định đi vào thì liền dừng bước lại, quay đầu nhìn cô: "Giám đốc của con….đàn ông à?"

Chẳng trách bà suy nghĩ nhiều, dù sao con gái bà cũng là thực tập sinh, thế nhưng có thể để giám đốc tới đưa đón. Hơn nữa bà ở công ty thấy nhiều loại chuyện, cho nên cũng quan tâm hơn một chút.

"Đừng nghĩ nhiều." Hứa Nguyện vội vàng đưa tay ra trước mặt bà, làm động tác ngăn cản suy nghĩ lung tung của bà: "Tiện đường mà thôi ạ."

Mẹ Hứa thấy bộ dạng sợ hãi của con gái mình thì không nói thêm gì nữa, khóe miệng hơi cong lên, cười nhẹ một tiếng.

Tuy nhiên, sau khi bà suy nghĩ một lúc, bà phát hiện ra rằng cô gái nhỏ lúc đầu thực sự rất mảnh khảnh, bây giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều.

Nếu như Hứa Nguyện trước khi vào đại học là một minh châu mờ ảo, thì giờ đây, cô đã tự tin và phóng khoáng hơn, tỏa ra ánh sáng của chính mình.

*

Các đồng nghiệp đều không hẹn mà đều đến rất sớm, khi Hứa Nguyện và Cao Dương đến được nhà hàng Vân Đỉnh thì Chị Trần đã vẫy tay chào hỏi với họ, hai chiếc ghế còn lại ở hiện trường đã được dành cho họ.

Mặc dù giám đốc Cao trong công việc rất ít khi cười nói, nhưng trong đời tư lại khá dễ tính, vốn dĩ nhóm người vì sự có mặt trực tiếp của sếp mà không thoải mái, chẳng được bao lâu sau cũng buông lời giễu cợt.

Hầu hết các đồng nghiệp có mặt đều là những người đã kết hôn, một số người trong số họ cũng có đối tác đang nói về hôn nhân gia đình.

Hứa Nguyện là người trẻ nhất trong số họ, nội dung trong cuộc nói chuyện của họ cô không nói được hai câu, chỉ có thể tập trung và ăn uống và lắng nghe.

Mà Cao Dương ở bên cạnh, sau khi ăn cơm xong cũng không có động tác gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng đưa khăn giấy cho cô hoặc giúp cô lấy cốc nước trái cây.

Part thứ hai chính là KTV, nhưng Hứa Nguyện đã lấy cớ trong nhà có gác cổng mà rời đi trước. Mà Cao Dương liền nói rằng tiện đường đưa cô về, những người đồng nghiệp khác cũng không giữ cô lại nhiều, thay vào đó họ đều mỉm cười nhìn hai người rời đi.

Nhiệt độ điều hòa trong tòa nhà cao tầng Vân Đỉnh rất thấp, khiến Hứa Nguyện vừa vào bãi đỗ xe ngược lại chỉ cảm thấy gió phả vào mặt có chút ấm áp.

Sau khi lên xe, Hứa Nguyện muốn thắt dây an toàn cho mình, cô mỉm cười muốn làm dịu đi bầu không khí im lặng giữa hai người: "Hôm nay làm phiền anh rồi, xin lỗi."

"Không cần khách khí với tôi như vậy." Cao Dương cũng cười, sau đó dường như nhớ ra điều gì, hỏi cô: "Nhớ là năm đó, thực tập năm bốn trường đại học B có thể tự chọn, bây giờ vẫn như vậy sao?"

Hứa Nguyện gật đầu, đột nhiên nhớ đến người lái xe không nhìn thấy động tác của mình, cô nói: "Bây giờ cũng vậy, nếu như tháng mười vẫn chưa xác định được công ty thực tập thì khoa sẽ thống nhất phân công."

Đèn đường hai bên đường vàng vọt, chiếu vào trong xe, mơ hồ dừng lại trên khuôn mặt hai người.

Con đường này không có nhiều xe cộ, bằng phẳng không bị cản trở, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại nhìn cô: "Vậy còn cô thì sao?"

"Tôi vẫn chưa chắc."

Cao Dương dường như không nghĩ tới câu trả lời của cô, lại cười sảng khoái: "Tôi còn tưởng, cô sẽ tiếp tục lựa chọn thực tập tại công ty chúng tôi."

Những gì anh ta nói có vẻ như có chút trêu chọc, không làm cho Hứa Nguyện cảm thấy xấu hổ.

Coô híp mắt cười, đưa tay lên xoa mũi: "Cha mẹ tôi muốn tôi đến chỗ họ, cho nên tôi vẫn còn do dự."

Giọng nói của người đàn ông trầm ổn: "Vậy vẫn còn tùy thuộc vào cô, chọn cái nào phù hợp với cô."

Khi tới cầu thang dưới tiểu khu, Hứa Nguyện xuống xe trước rồi lại nói một tiếng cảm ơn lịch sự với anh ta.

Cô vừa đi được hai bước, đã nghe thấy có giọng nói gọi tên cô từ phía sau.

Quay đầu lại, cô nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống, trên mặt Cao Dương mang theo nụ cười nhạt.

Anh ta nói: "Tôi hy vọng tháng mười một sẽ gặp lại cô."

Hứa Nguyện không gật đầu, cũng không đồng ý, chỉ nghịch ngợm nghiêng đầu, cười nói: "Tạm biệt, giám đốc."

Tháng mười một, là ngày sinh viên năm cuối của đại học B bắt đầu kỳ thực tập.

Trước khi đi ngủ, Hứa Nguyện nhận được cuộc gọi từ Tả Vu Hàng.

Giọng nói cậu ở bên kia vẫn còn có chút trẻ trung: "Mới về đến nhà sao? Anh đợi em rất lâu rồi đó."

Hai người thường cách ngày sẽ gọi cho đối phương, hôm nay Tả Vu Hàng đã đợi khá lâu nhưng không nhận được cuộc gọi cho nên cậu đã gọi điện thoại đến trước.

Hứa Nguyện ngồi ở trên giường, dùng ngón tay nghịch nghịch đuôi tóc: "Ừm, em vừa tắm xong."

"Anh muốn gặp em." Cậu thở dài: "Nhưng phải đợi khi em thực tập ở đây kết thúc, lại phải khải giảng học lại."

Cô gái cúi đầu nhìn mấy sợi tóc ướt xõa trước ngực, cong môi cười nói: "Em thực tập xong rồi, gần đây có thời gian rảnh rồi nhé."

Dừng lại một chút, cô cười nói: "Tuần sau em sẽ đón anh lúc tan ca?"

Tả Vu Hàng không ngờ cô sẽ nói như vậy, nhất thời mỉm cười nói: "Được, đây là do em nói đó nhé."

Chương kế tiếp