Nước Ga Có Vị Muối

Chương 66
Trong hai ngày này Tả Vu Hàng đã đi công tác đến thành phố bên cạnh, vì vậy Hứa Nguyện không có ai đưa đón nên chỉ có thể tự mình đi về. Mặc dù cha Hứa đã chuẩn bị cho cô một chiếc xe ô tô khi cô mới lấy bằng lái xe, nhưng vì Hứa Nguyện không dám một mình lên đường, vì vậy chiếc xe đó đã đóng bụi trong gara.

"Mình vẫn đang ở công ty. Đúng rồi, đến giờ tan ca rồi."

Sau khi tốt nghiệp Hứa Nguyện bận rộn với công việc và không có nhiều năng lượng để tham gia các buổi biểu diễn, và liên lạc với Dư Vọng cũng dần dần bị cắt đứt.

Hai bên lưu lại trong mục danh bạ và giống như nhiều người vậy, hình đại diện đều sáng nhưng họ không bao giờ gửi tin nhắn cho nhau.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia mời cô đi ăn tối, Hứa Nguyện ngẩn người, động tác sắp xếp hành lý cũng dừng lại một chút: "Tối nay sao? Tôi vừa mới tan ca, có thể không tới kịp đâu."

"Đến kịp mà, mọi người cùng đi ăn lẩu đi, tôi đến đón cậu."

Dư Vọng nói rằng những người bạn cùng lớp khiêu vũ trước kia đã cùng nhau tụ họp ăn tối, Hứa Nguyện và họ cũng lâu rồi không gặp nên cô cũng không từ chối nữa.

Cô cầm túi xách đứng dậy, nói: "Vậy cậu gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi đi tàu điện ngầm đến đó là được, không cần làm phiền cậu tới đón tôi đâu."

Dư Vọng cười cười nói: "Tôi nhớ rõ cậu ở Khoa Hoa đúng không? Đúng lúc tôi cũng ở gần Đông Thương đây, tiện đường ghé qua đón cậu."

Hứa Nguyện cũng không nhớ đã nói với cậu ta khi nào là cô đang ở công ty nào, nhưng cô cũng không quan tâm lắm.

"Được, tôi gửi định vị cho cậu."

Cô vốn tưởng rằng cậu ta ở gần đây, vậy tiện đường cùng qua đó, cũng đỡ phải đi tới đi lui, bây giờ đang là giờ cao điểm tan ca, sợ muộn chút nữa sẽ đến trễ.

Trụ sở của câu lạc bộ của nhà họ Dư nằm ở trong một tòa nhà văn phòng cạnh trung tâm thành phố, cách khu thương mại phía đông một khoảng cách khá xa, cho nên Dư Vọng thực sự đặc biệt đến đây để đón Hứa Nguyện.

Cậu ta theo GPS chuyển xung quanh Đông Thương, bây giờ đang là giờ tan ca, trên đường chật kín xe cộ chen chúc.

Khi cậu ta đến cổng Khoa Hoa, Hứa Nguyện đã chờ sẵn ở cổng từ lâu.

Sau mùa đông, nhiệt độ ở Nam Thành đột nhiên giảm xuống, bởi vì trong công ty có hệ thống sưởi trung tâm, cho dù chỉ mặc quần áo công sở cùng không thấy lạnh.

Nhưng khi ra ngoài, mặc dù Hứa Nguyện đã mặc một chiếc áo khoác dài, cô vẫn rùng mình khi đứng được hai phút.

Khi nhìn thấy một chiếc xe lạ dừng lại trước mặt mình, Hứa Nguyện ngước mắt nhìn qua cửa sổ xe, sau đó bước lên phía trước, mở cửa xe, đối mặt với làn gió ấm áp, cô bất giác thở nhẹ một hơi.

Dư Vọng hơi nhíu mày, khóe miệng mang theo một tia ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, tớ không nghĩ lúc này sẽ tắc đường."

Hứa Nguyện vừa cởi áo khoác, vừa cười với câu ta: "Không sao đâu, bây giờ lúc này đúng vào lúc bên này nhiều xe cộ."

Cách quán lẩu hơi xa, trên đường đi hai người chỉ nói chuyện một chút về tình hình gần đây sau đó cũng lại rơi vào bầu không khí khó xử.

"Hứa Nguyện! Dư Vọng!" Khi hai người bước vào trong quán, đang định hỏi người phục vụ thì một người đàn ông trong đó đã nhìn thấy họ và gọi họ lại.

Trong quán không có phòng riêng, các bàn được ngăn cách bằng vách ngăn màu xanh, bọn họ có nhiều người, cho nên đã lựa chọn bàn lớn nhất ở trong góc.

Dư Vọng vừa đi tới, người đàn ông đó đã chạm vào vai cậu ta, cười nói: "Chính mình tổ chức, kết quả lại còn đến muộn!"

Hứa Nguyện chào mọi người bằng nụ cười, hầu hết những người có mặt đều mặc quần áo bình thường, nhưng thật ra chỉ có một mình cô mặc trang phục công sở nghiêm túc.

Nghe người đó nó như vậy, cô vừa ngồi xuống vừa cười nói: "Là lỗi của ôi, công ty của tôi có hơi xa, cho nên đến muộn rồi."

Trên chiếc bàn lớn ở đây còn trống vài ghế, nhưng Dư Vọng đi theo sau cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chỗ của cô.

Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ở đối diện cười đắc ý, trêu đùa nói: "Thì ra là có ý đi đón em gái Hứa Nguyện! Tôi nhờ cậu đến đón tôi tại sao cậu lại nói không tiện đường đâu!"

Du Vọng đầu tiên là giơ tay ra hiệu cho người phục vụ bắt đầu bật lửa cho nồi lẩu, sau đó liếc nhìn cậu ta một cái nói: "Ngày ngày tìm tôi làm tài xế, có trả lương sao?"

"Có trả." Người mặc áo hoa hào sảng vung tay lên: "Chỉ cần cậu đến, muốn trả bao nhiêu cũng được!"

Những người đang ngồi đây đều bị hành động của cậu ta chọc cười, những người có quan hệ tốt chút đều không do dự mà là tổn thương cậu ta, và chủ đề ban đầu của việc đến muộn cứ thế mà qua đi.

Nhà hàng lẩu này đã mở ở Nam Thành gần mười năm, kinh doanh phát đạt bất kể là ngày làm việc hay ngày nghỉ, càng đừng nói vào mùa đông, không ai không thích ăn một nồi lẩu nóng hổi.

Hôm nay Vệ Ngưng hẹn bạn cùng lớp đại học đi ăn tối, bởi vì mọi người đã lâu không ăn lẩu cho nên bốn người họ đi thẳng đến nhà hàng lẩu này. Nhưng bởi vì không hẹn trước để lấy số nên họ đợi bên ngoài rất lâu mới có chỗ ngồi.

Chiếc bàn trống duy nhất dành cho bốn người ở gần trong góc, một cô gái có chút không vui, cảm thấy ngồi ăn trong góc không thoải mái.

Kỳ thật vị trí trong đại sảnh gần như giống nhau, người phục vụ thấy bọn họ còn có vẻ do dự lại kiên nhẫn hỏi lại: "Hiện tại tạm thời chỉ có một bàn bốn người, các cô muốn chờ một chút hay là muốn ngồi đây?"

Mặc dù Vệ Ngưng cảm thấy lời nói vừa rồi của cô gái đó thật khó hiểu, nhưng vẫn cười nói: "Kỳ thật góc này cũng tốt, sẽ không có người quấy rầy chúng ta, muốn nói cái gì thì nói, có đúng không nào?"

Cuối cùng cả bốn người cũng chọn bàn này, dù sao nhìn thấy hàng dài người đang xếp hàng ngoài cửa hàng, nếu đợi thêm nữa chắc bụng sẽ không chịu đựng được nữa.

Sau khi bốn cô gái vào chỗ ngồi, không giống như khi còn học đại học, muốn ăn gì thì ăn bây giờ họ đều biết ăn kiêng vì sắc đẹp.

Bây giờ hiếm khi ra ngoài ăn lẩu để thư giãn, họ gọi rất nhiều thịt và hải sản, cuối cùng Vệ Ngưng lại gọi thêm vài món chay.

Chương kế tiếp