Nước Ga Có Vị Muối

Chương 96
Phía Hứa Nguyện vẫn đang là buổi chiều, cô không ra phố chơi với đồng nghiệp mà một mình ở trong chung cư, đính lát nữa sẽ trò chuyện video với bạn trai.

Nghe thấy muốn "gọi video call", Tả Vu Hàng nhìn nước mưa không ngớt trước xe, chiếc xe chạy chậm trên đường, cậu bất lực nói: "Còn một lúc nữa, anh sắp về đến nhà rồi."

"Nam Thành đang mưa sao?" Khi nghe thấy tiếng hạt mưa đập vào cửa kính xe, Hứa Nguyện có chút ngạc nhiên.

Sống ở Nam Thành hơn hai mươi năm rồi, rất hiếm khi thấy mưa vào đêm giao thừa.

Tả Vu Hàng vừa xoay vô lăng vừa trả lời: "Đúng vậy."

Hứa Nguyện nghe thấy âm thanh truyền đến trong điện thoại, hình như mưa rất to, cô lo lắng nói: "Vậy anh lái xe cẩn thận đi, không nói chuyện nữa, trời mưa chú ý an toàn chút."

"Được, về nhà anh sẽ nhắn tin cho em."

Có lẽ vì hôm nay xuống xe gặp phải nhiều đèn đỏ nên anh phải mắt hơn mười năm phút so với thường lệ để rẽ vào con đường gần nhà nhất.

Tả Vu Hàng trực tiếp đỗ xe vào bãi đậu xe, may mắn thay Hứa Nguyện đã để lại một chiếc ô dự phòng trong xe, hôm nay nó đã thực sự cứu anh khỏi bị chết đuối.

Nhưng khoảng cách từ chỗ để xe đến cửa nhà chỉ vài bước chân, gió thổi mưa làm cho chiếc ô đung đưa dữ dội, áo khoác ngoài của cậu lập tức bị nước mưa làm cho ướt sũng.

Đèn cảm biến ở cửa nhà bật lên cùng với tiếng bước chân của cậu, nhưng Tả Vu Hàng lại dừng lại sững sờ trong vài giây.

Có một người ngồi trên ngưỡng cửa.

Người đó co ro thành một quả bóng, vùi đầu vào nách, mái tóc ướt sũng được ánh đèn chiếu sáng lòa xòa trên vai.

Cậu nhìn chằm chằm vào người đó, tiến lên một bước, không xác định mà gọi một tiếng: "Vệ Ngưng?"

Người phụ nữ ngẩng mặt lên, sắc mặt tái nhợt, trên môi chỉ còn lại một vệt máu, giống như người bệnh, nhưng vừa nhìn thấy cậu, ánh mắt lại sáng lên.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác, nhưng dường như đã bị ướt sũng vì nước mưa, Tả Vu Hàng nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, không hiểu mà hỏi: "Tại sao cậu…..?"

Điều cậu muốn hỏi lúc đầu là "tại sao cậu lại ở trước cửa nhà tôi." nhưng vừa mới nói được nửa câu đã nhận ra rằng điều này sẽ tổn thương người khác, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Vệ Ngưng như cậy, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nên đã khéo léo uyển chuyển một chút.

"Tôi… tôi chỉ….." Vệ Ngưng nói ngắt quãng, đồng thời làm động tác muốn đứng dậy trước, nhưng có lẽ là do ngồi quá lâu nên hai chân tê rần, vừa muốn đứng dậy đã liền lảo đạo khuỵu xuống ngã sang một bên.

Tả Vu Hàng không đành lòng trơ mắt nhìn cô ấy ngã xuống, vội vàng đưa tay ra bắt lấy cánh tay cô ấy, để cô đứng vững trước, sau đó không đợi cô ấy giải thích mà nói thẳng: "Để tôi đưa cô về nhà trước."

Vì vừa rồi cậu nghiêng người đỡ, Vệ Ngưng nhân cơ hội tiến lên lại gần vài bước, đứng bên cạnh cậu.

Cô ấy ngước mắt lên nhìn người đàn ông, cắn chặt môi dưới với hàm răng trắng bóng, thận trọng nói: "Nếu như tôi như thế này về nhà, bà ngoại sẽ lo lắng lắm. Tôi có thể…. Tắm rửa ở nhà cậu trước rồi mới đi được không?"

Sau khi nói xong những lời này, cô ấy dường như lại rùng mình vì lạnh.

Những lời nói vốn muốn từ chối của Tả Vu Hàng cũng nhất thời không nói ra lời được, cậu buông cánh tay cô ấy ra, không nói gì mà lập tức quay người mở cửa.

Còn Vệ Ngưng ở phía sau, mặc dù trông có vẻ thảm hại nhưng lại không thấy buồn chút nào, ngược lại má lúm đồng tiền như thấp thoáng nơi khóe miệng.

Đây không phải là lần đầu tiên Vệ Ngưng đến nhà họ Tả, nhưng đã gần sáu năm kể từ lần cuối cùng đó.

Tả Vu Hàng đưa cô đến phòng tắm của phòng dành cho khách, bên trong có đồ dùng vệ sinh cá nhân dùng một lần.

"Cái đó….. Quần áo, tôi có thể mượn trước được không?"

Vệ Ngưng cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ có một lớp áo lót trắng bó sát người, lúc này đã bị nước mưa làm cho có chút nhìn xuyên thấu, cô ấy đột nhiên đưa tay nắm lấy người đàn ông đang chuẩn bị rời đi, có chút ngượng ngùng mà nói.

Tả Vu Hàng yên lặng không nói mà dời tầm mắt nhìn lên trên mặt đất, sau đó lạnh lùng gật đầu nói: "Cô chờ một chút."

"Được." Vệ Ngưng lúc này dường như mới ý thức được tình cảnh của mình, trên mặt cô ấy có chút xấu hổ, hai gò má ửng hồng.

Không lâu sau, Tả Vu Hàng đem quần áo từ trên tầng xuống đưa cho cô ấy: "Cái này là đồ mới, không cần trả lại."

Lúc xoay người rời đi, cậu còn để lại một câu: "Cô tắm rửa xong thì tôi sẽ đưa cô về."

Vì sự xuất hiện đột ngột của Vệ Ngưng, cậu cũng nhất thời quên không trả lời tin nhắn của Hứa Nguyện. Khi cậu nhớ lại, cậu đã nhận được một số câu hỏi từ bạn gái của mình trên Wechat.

(Về đến nhà chưa?)

(Vẫn chưa về đến nhà sao?)

(Hơn nửa giờ đồng hồ rồi, vẫn chưa tới sao.)

(Trời mưa lái xe chậm thôi nhé.)

(……)

(Vẫn chưa về đến nhà sao?)

(Đến nhà nhớ trả lời tin nhắn của em nhé.)

Tả Vu Hàng lật xem lịch sử trò chuyện bị cô spam trong giao diện trò chuyện, trong lòng cậu có chút áy náy, cậu đã hẹn cô khi về đến nhà sẽ trả lời tin nhắn của cô, nhưng lại bị trì hoãn rất lâu khiến cô phải lo lắng vô ích.

(Đến rồi, chỉ là vừa rồi tạm thời có chút chuyện thôi.)

Hứa Nguyên có lẽ là đang canh trước điện thoại di động, phía cậu vừa mới trả lời, cô liền lập tức trả lời lại.

(Vậy thì tốt rồi.)

(Là chuyện công việc sao?)

Cô biết buổi tối cậu phải tăng ca, vô thức nghĩ đó là chuyện liên quan đến công việc.

Tả Vu Hàng do dự một lúc trong hộp thoại… Cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn "đúng vậy." đi.

Cậu nghĩ, nếu như bây giờ nói cho Hứa Nguyện biết việc Vệ Ngưng có mặt ở đây, sợ rằng càng nói sẽ càng không rõ ràng, phụ nữ thường hay suy nghĩ lung tung, nên cậu vẫn quyết định không nói trước.

(Hứa Nguyện: Vậy anh làm việc trước đi, xong việc chúng ta nói chuyện tiếp.)

Hứa Nguyện không bao giờ quấy rầy công việc của cậu, cô cũng hiểu phải cho cậu có không gian riêng.

Chương kế tiếp