Nước Ga Có Vị Muối

Chương 99
Tuy nhiên vẫn luôn có một số thứ sẽ thay đổi.

Vào ngày thứ hai của ngày nghỉ của công ty, điện thoại của mẹ Hứa cơ bản là một ngày gọi hai lần, giục con gái nhanh chóng về nhà.

Hứa Nguyện tìm một lý do qua loa để thoái thác, kéo dài thêm ba ngày nữa, đến khi mắt thấy thực sự không thể tránh được nữa, cô mới chậm rãi thu dọn hành lý chuẩn bị mang về nhà.

Cuối năm, tòa soạn vẫn bận rộn như trước, Tả Vu Hàng hôm nay tăng ca đến bảy tám giờ, nhưng vừa về đến nhà đã nhìn thấy bạn gái đang thu dọn hành lý, cậu nhất thời cảm thấy tức ngực.

"Sớm như vậy mà đã về rồi sao…." Cậu kéo dài âm cuối trong câu nói, giọng nói lạnh lùng thường ngày trở nên mềm mại và tràn đầy ủy khuất.

Hứa Nguyện cúi người chỉnh lại quần áo, nghe cậu nói, cô mỉm cười trước rồi nói: "Không còn sớm nữa, anh bận rộn đến quên cả ngày tháng rồi à!"

Tả Vu Hàng cứ như vậy trực tiếp vòng tay qua eo cô, cằm vùi vào hõm cổ cô, không buông tay.

"Qua năm mới em sẽ quay lại sớm để ở cùng với anh."

Hứa Nguyện bị cậu quấn lấy đến mức chỉ có thể vừa đi vừa dỗ dành cậu.

Sau khi ra khỏi phòng, cả hai nán lại một lúc trên hành lang trải thảm.

Sau khi hôn xong, Hứa Nguyện đẩy người ở trước mặt, thúc giục nói: "Anh đi tắm trước đi, em thu dọn thêm một lát."

Kỳ thật khoảng cách của hai căn phòng cũng không xa, hơn nữa mỹ phẩm dưỡng da cũng đề có mấy bộ, cho nên cũng không cần sắp xếp quá nhiều đồ vật.

Hứa Nguyện chỉ định mang một vài bộ quần áo mới mua cho mùa đông năm nay, vì cô đang thu dọn hàng lý trong phòng để đồ, nên cô cũng tiện sắp xếp lại quần áo trong tủ.

Lúc mua không bao giờ cảm thấy quần áo của mình quá nhiều, nhưng khi thu dợn thì mới phát hiện ra rằng ngăn tủ đã đầy quần áo.

Nhưng may thay, ngày thường có nhờ dì giúp việc thu dọn giúp, quần áo được gấp gọn gàng chỉnh tề theo mùa.

Sau khi Hứa Nguyện đóng cửa tủ lại, cô ngồi xổm xuống, đưa tay mở lớp dưới cùng ra, bên trong sắp xếp đầy các khăn quàng cổ của cô.

"Chậc."

Bên trong dễ thấy nhất chính là chiếc khăn quàng cổ lớn màu đỏ mà Lê Hiểu tặng cho cô lúc trước, cô lấy chiếc khăn quàng cổ ra ném vào vali, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.

Nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ, Hứa Nguyện bỗng nhiên nhớ tới bộ quần áo được gửi đến cùng với chiếc khăn quàng cổ. Đó là thương hiệu đầu tiên mà Lê Hiểu là người đại diện, cô ấy đã gửi cho cô rất nhiều quần áo của họ vào thời điểm đó.

Hứa Nguyện đã mang theo một trong những chiếc áo sơ mi khi cô ở Anh Quốc, chất vải mềm mại và thoải mái, cảm thấy chất lượng cũng không tồi.

Nhưng….

Còn một cái nữa đâu?

Cô mở hai ngăn tủ đựng quần áo dài tay, thô bạo lục tìm cũng không tìm thấy được.

Hứa Nguyện lại nhớ đến lúc đó cùng gửi đến còn có một chiếc áo len cổ tròn sọc xanh trắng, theo Lê Hiểu nói, chiếc áo len đó là do thương nhân đặt làm riêng cho cô, kiểu dáng này không có nhiều.

Hứa Nguyện nhớ lại một chút, nhớ lại lúc đó cô treo bộ quần áo mới ở ngăn tủ cạnh cửa nên cô bước tới mở cửa tủ ra.

Nhưng vẫn là không có.

Cô đè nén nghi vấn trong lòng, đóng vali lại, tắt đèn và ra khỏi phòng để đồ.

Tả Vu Hàng vừa tắm xong, đang cầm Ipad xem tin tức ở đầu giường, thấy cô trầm mặc đi vào phòng, cậu nhất thời không phát hiện có gì không ổn.

Nhưng thường lệ, người vừa mới nằm xuống, cậu liền tắt đèn bên phía mình, sau đó cũng chui vào trong giường, hướng về phía bên cạnh ấm áp dựa vào đối phương.

Hứa Nguyện để tay cậu tùy ý lướt trên da mình, nhưng bất thường không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

Tả Vu Hàng nhờ ánh trăng, hôn lên má cô, ôn nhu cười hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là lúc thu dọn quần áo em phát hiện thiếu hai cái thôi." Hauws Nguyện dường như vừa mới hoàn hồn, ôm lấy cậu giải thích nói.

Một giây sau, tiếng cười trầm đục bên tai cô đột nhiên dừng lại.

Do dự.

Lời nói này của Hứa Nguyện dường như là vừa mới lấy lại tinh thần, ngữ khí thản nhiên, cũng không nói rõ là thiếu hai bộ quần áo nào.

Tuy nhiên, nghe được điều này trái tim Tả Vu Hàng lại thắt lại.

Trong lòng cậu mơ hồ chắc chắn rằng Hứa Nguyện chỉ nhất định là nói đến hai bộ quần áo mà cậu cho Vệ Ngưng đêm đó.

Hai người thẳng thắn đối mặt với nhau, đối phương có thể phát hiện ra sự mất tập trung nhỏ nhất…. Hứa Nguyện nhìn cậu đột nhiên im lặng với vẻ mặt kỳ lạ.

Tả Vu Hàng hít sâu hai hơi, hai tay ôm eo cô, không nhúc nhích nữa, chỉ nhẹ giọng nói: "Tìm lại xem sao."

Hứa Nguyện nhìn thấy sự khác lạ trong cậu, nhưng không hỏi thêm câu nào, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cậu.

Hai người họ không gây ra tiếng động, cũng không làm bất kỳ chuyện gì khác.

Chỉ ôm nhau như vậy, có một cảm gaics yên bình trong những năm tháng qua.

Chỉ là cảnh đẹp này cuối cùng cũng bị phá vỡ,

Hứa Nguyện rất lâu cũng không ngủ được, ánh trăng trốn trong đám mây, thành phố chìm vào trong giấc ngủ, cô đột nhiên hỏi: "Anh lấy quần áo rồi sao?"

Người đàn ông bên cạnh cô không phát ra tiếng động, hơi thở đều đặn như thường.

Hứa Nguyện cũng không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cậu, trong lòng cô bỗng nhiên mừng thầm, có lẽ cậu đã ngủ rồi.

Khi hỏi câu hỏi này, cô thực sự có chút hối hận.

Dường như là không tin tưởng, lại như là nghi ngờ.

Nếu như Tả Vu Hàng trả lời "đúng" vậy cô sẽ tức giận, nhưng nếu như cậu trả lời là " không đúng", cô cũng sẽ không vui.

Vì Hứa Nguyện biết, khi cô hỏi ra câu hỏi này, cô cũng đã không còn tin tưởng cậu nữa rồi.

Đêm nay, rạng sáng hai người mới bắt đầu ngủ, cả hai đều có suy nghĩ gì đó.

*

Mùa đông năm nay, dài vô tận.

Vào đầu năm mới, Hứa Nguyện cùng cha mẹ đi chúc tết gia đình người thân bạn bè trong hai ngày, khi ăn tối, trên bàn ăn đầy ắp những lời chúc tụng như thường lệ.

Chương kế tiếp