Ôn nhu cho em

Chương 2
nó, cậu không hiểu ý tứ Khiêm ca? Chính là loại mà giáo viên và phụ huynh nhìn vào đều thích, con nhà người ta trong truyền thuyết.

Bị chúng ta câu được.


Chậc chậc tưởng tượng khuôn mặt như táo bón của giáo viên....!Ha ha ha....""Cậu thật hư, nhưng mà có chút thú vị nha"“Các cậu con mẹ nó như vậy hư?! Bất quá là rất có ý tứ.”“Trông quá non đi, cảm giác chơi không nổi.”"Không thử sao biết chơi không nổi?”"Tin hay không, anh em, tôi một tuần là thu thục được người, Dạy cô ấy thành dạng dễ bảo! "Tiền khiêm châm thuốc, hít một hơi dài rồi cười :"Như cậu? Ít ra cũng giống như ...!"Cậu hất càm quay mặt tình chờ gặp Trần Chấp đang hút thuốc.

Bên bức tường.Ban đầu muốn nói "Giống như tôi" giờ thì thay bằng "Ít nhất cậu phải có nhan sắc giống Chấp ca."Các nam sinh trợn mắt cười te toét "Nữ sinh kia nhìn thì có đẹp, nhưng Chấp ca nhìn rất chướng mắt loại này, Không thể không thể"Tiền Khiêm nụ cười chói lóa nói :.

"cược một trận không? vài tinh thần Hăng hái khác "cược gì? "Cược xem Chấp ca được hay không bắt nữ sinh kia trong tay, nói chuyện thuận lợi trong hai tháng"Một số người nhìn Trần chấp đầy phấn khởiThiếu niên dựa vào tường hút thuốc, cảm nhận được tầm mắt của họ, ngước lên nhìn lại, anh thấy một vài người sáng chói mắt hướng về mình nhưng không mấy thiện cảm.Tiền Khiêm hứng thú “Chấp ca, chỉ cần cậu nói chuyện viên mãn suốt hai tháng cùng nữ sinh kia liền thắng”Anh tùy ý dụi tắc thuốc“Ai?”“Vừa đi ngang qua.

Nữ sinh đó, Chấp ca cậu trụ được hai tháng không? Năm trăm.""Ta thấy không được - ""Ta cũng không được"" Ta cũng không được! "Tiền Khiêm trợn tròn mắt "Chết tiệt, các cậu thật nhàm chán mau tới đặc đi""Hắc hắc, Khiêm ca sao cậu không đặc:Tiền Khiêm phun ra câu nói tục: "Con mẹ nó....tôi cược có thể "Thiếu niên dựa vào tường, hút điếu thuốc mới, làn khói che biểu cảm.



Anh lạnh lùng nhìn đám người đem mình ra cượcMưa rơi từng giọt dọc mái hiên.Anh ta hút gần hết thiếu thuốc, dáng người thẳng tắpMột giọt mưa rơi nghe "gai góc", giọt khác lặng im.Anh ngẫu nhiên nén thuốc ra xa, vòng khói tạo thành đường cung tơi thẳng vào thùng rác.

Bầu trời xám xịt tối hẳn, đèn đường chưa kịp bật sáng.Trong con hẻm chật chội, Lâm Sơ đang dựa vào tường, sau cuộc chạy nhanh, hô hấp hỗn loạn cũng đã bình tĩnh lại, thanh âm thiếu niên tràn ngập bên tai mang theo gió lạnh.Không biết có phải do đứng hứng gió quá lâu mà từ đầu đến chân lạnh thấu xương.

Chương kế tiếp