(P2) Báo động phía trước có năng lượng cao!

chương 310





Trên xe còn một người, là tài xế, hắn ngồi ở ghế lái nhìn chằm chằm năm người chơi.

Nhưng Hoàng Hiểu Giai lại cảm thấy, tài xế kìa chỉ đang nhìn cô.

Sau khi ba người kia xuống xe, có hai người đi vòng ra phía sau xe nâng một cáng vải, trên đó đặt một túi đen đựng thi thể.

Tay chân Hoàng Hiểu Giai lạnh ngắt, cứng đờ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Trưởng quản Lý đứng ở ngoài cửa, âm trầm nhìn cô: "Người giữ xác, cô còn không mau lại đây?"

Phùng Thành Thư nhìn mà sốt ruột thay, đưa tay đẩy Hoàng Hiểu Giai, "Cô mau đi đi."

Hoàng Hiểu Giai theo bản năng lùi ra sau, thần kinh đang căng như dây đàn càng có xu hướng đứt phựt.

"Đừng giục cô ấy." Hạ Nhạc Thiên ngăn cản Phùng Thành Thư, "Cô ấy không phải tân nhân, cô ấy biết mình nên làm gì."

Không có Phùng Thành Thư thúc giục, lúc này Hoàng Hiểu Giai mới thoáng bình tĩnh lại, trong đầu quanh quẩn lời nói lúc nãy của Hạ Nhạc Thiên.

Hiện giờ điều cô nên làm chính là phối hợp với trưởng quản Lý.

Nếu không, cô sẽ kích phát cơ hội giết người của trưởng quản Lý, đến lúc đó thì thật sự chết chắc.

Nghĩ thông suốt điều này.

Hoàng Hiểu Giai nhấc đôi chân nặng ngàn cân đi đến cửa, trưởng quản Lý lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, nói: "Đi theo ba người ho đến phòng gửi xác đi, đây là chìa khóa của cô, phía trên có ghi tên số hiệu, trong ba ngày, thi thể này do cô phụ trách."

Hoàng Hiểu Giai nhận chìa khóa, nó lạnh lẽo như mới vừa lấy ra từ tủ đông khiến cô khẽ rùng mình, sợ hãi đưa mắt nhìn trưởng quản Lý.

Đi đến gần, Hoàng Hiểu Giai thấy rõ thi đốm trên mặt trưởng quản Lý, cho dù nó đã bị lớp phấn dày che phủ.

Trưởng quản Lý -- thật sự đã chết!

Hoàng Hiểu Giai mở to mắt, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ đáng sợ.

Trưởng quản Lý đang đứng trước mặt cô này, liệu có phải là một xác chết không?!

Cho nên ông ta mới đi vào hành lang bên trái, bởi vì căn phòng cuối cùng đó chính là phòng chứa xác!

Nơi xác chết có thể ngủ, chỉ có thể là phòng chứa xác.

Hoàng Hiểu Giai không dám tiếp tục nhìn trưởng quản Lý, sợ bị đối phương phát hiện điều gì, vội vàng cúi đầu, nắm chặt chìa khóa chạy theo ba nhân viên đang nâng cáng đi vào trong.

Người chơi khác đều nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, như đang trưng cầu ý kiến của cậu.

Rốt cuộc có nên đi theo hay không?

Hạ Nhạc Thiên ra hiệu cho mọi người đừng nóng nảy, sau đó cậu lại gần trưởng quản Lý, lễ phép hỏi: "Trưởng quản Lý, không biết những người giữ xác thực tập như chúng tôi có thể đi theo quan sát hay không, học hỏi kinh nghiệm một chút?"

Trưởng quản Lý nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên vài giây.

Người sau vẫn mỉm cười, dường như không hề bị ảnh hưởng.

Trưởng quản Lý thu hồi ánh mắt, lạnh băng nói: "Có thể, nhưng không được tùy tiện tiến vào phòng của tôi, bằng không --"

"Hiểu rồi, trưởng quản Lý ngài cứ yên tâm." Hạ Nhạc Thiên nói: "Chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận."

Lý quán trưởng vẫy vẫy tay.

Hạ Nhạc Thiên lập tức quăng ánh mắt cho ba người phía sau, mọi người nhanh chóng đuổi kịp ba nhân viên công tác.

Đi được nửa đường, sắc mặt Phùng Thành Thư căng chặt, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Vừa rồi trưởng quản Lý nói không được vào phòng ông ta, có phải đang ám chỉ --"

"Ừ." Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Tạm thời không nói chuyện này, mau theo sau."

Phùng Thành Thư dù không cam lòng cũng đành ngậm miệng.

Khi bốn người vừa bước vào phòng giữ xác thì lập tức lạnh run, nhưng không ai lấy quần áo giữ ấm từ Không Gian Bao Vây ra, mọi người đều nhìn chằm chằm ba nhân viên công tác.

Nói đúng hơn là, nhìn thi thể trên cáng.

Ba nhân viên rất có khả năng là quỷ đặt cáng xuống, đồng loạt nhìn về phía Hoàng Hiểu Giai, không nói một lời.

Hoàng Hiểu Giai giật thót, sau đó vội vàng duỗi tay xem xét số hiệu trên chìa khóa.

[43]

Quầy đông lạnh trong phòng chứa xác được chia thành nhiều hình hộp chữ nhật, mỗi hộp đều dán số hiệu tương ứng trên cửa.

Sau một đợt luống cuống tay chân, cuối cùng Hoàng Hiểu Giai cũng tìm được hộp đông số [43], dùng chìa khóa mở nó ra.

Một luồng sương trắng ùa ra từ bên trong, Hoàng Hiểu Giai vốn sợ lạnh lập tức rùng mình, hàm răng cũng đánh lập cập vào nhau.

Ba nhân viên công tác nhìn nhau một cái, ăn ý nâng túi đựng xác lên, đẩy vào hộp đông lạnh.

Hoàng Hiểu Giai lại vội vàng khóa hộp đông lạnh lại, sau đó siết chặt chìa khóa sợ sẽ rớt mất.

Ba nhân viên đi ra khỏi phòng một cách ngay ngắn trật tự, sau khi gật đầu chào hỏi với trưởng quản Lý thì leo lên Minibus rời đi.

Nhà tang lễ to như vậy, lại chỉ có năm người chơi, cộng thêm một con quỷ là trưởng quản Lý.

"Bốn người kia phải đi tìm thi thể cả ngày sao?" Hạ Nhạc Thiên ra khỏi phòng chứa xác, quay đầu hỏi trưởng quản Lý.

Hình như tâm trạng của trưởng quản Lý không tệ, ông ta lộ ra nụ cười giả tạo, nói một cách sâu xa: "Dĩ nhiên, bọn họ rất bận."

Hạ Nhạc Thiên cũng nở nụ cười, "Cảm ơn trưởng quản Lý đã trả lời tôi."

"Không cần cảm ơn......" Nụ cười của trưởng quản Lý dần dần mở rộng, sau đó còn nói thêm: "Vậy tôi về phòng nghỉ ngơi đây, chắc rằng các người đã biết lò hỏa thiêu nằm ở đâu."

Ông ta lại nhìn về phía Hoàng Hiểu Giai: "Giữ kỹ chìa khóa của cô, nhớ kỹ, ba ngày sau lúc nửa đêm, nhất định phải bỏ thi thể vào lò hỏa thiêu."

Hoàng Hiểu Giai lo sợ gật đầu.

Trưởng quản Lý lại đi vào hành lang bên trái.

Ngay lúc này, Hạ Nhạc Thiên lập tức ra hiệu bảo mọi người không được lộn xộn, sau đó một mình đuổi theo trưởng quản Lý.

Cậu muốn chính mắt xác nhận trưởng quản Lý có vào phòng giữ xác hay không.

Bởi vì, chuyện này sẽ đóng lại nhiệm vụ kế tiếp.

*****




Chương kế tiếp