(P2) Báo động phía trước có năng lượng cao!

chương 312


Hạ Nhạc Thiên khẽ rùng mình, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, cậu điên cuồng động não, tự hỏi “Nó” là đang chỉ ai?

Là lệ quỷ đang ẩn nấp?

Hay là……

Hạ Nhạc Thiên thử nói chuyện với bàn tay vàng, nhưng không biết có phải vì kiêng kị “Nó” hay không, bàn tay vàng lại lặn mất tăm.

Kết quả này càng làm Hạ Nhạc Thiên hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề, thứ có thể khiến bàn tay vàng kiêng kị, thậm chí không tiếc che giấu sự tồn tại của mình, chỉ có một khả năng.

Đó chính là, thế giới này có một Bug còn mạnh hơn cả bàn tay vàng.

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy có chút gấp gáp, cần phải nhanh chóng tìm ra đường sống trước khi Bug hoàn toàn khống chế quy tắc trò chơi.

Mà tối nay, sẽ là thời cơ tốt nhất để tìm ra manh mối.

Hạ Nhạc Thiên nhấn vào Kênh Đội, gửi một tin nhắn.

[Da Da Hạ: Hoàng Hiểu Giai, trước 12h đêm nay đừng ngủ, nếu gặp nguy hiểm mà không thể kêu lên thì lập tức đập một thứ gì đó, tôi sẽ lập tức chạy tới, hiểu không?]

Có lẽ Hoàng Hiểu Giai vẫn luôn ôm điện thoại, rất nhanh trả lời, nói mình đã hiểu.

Mà những người khác dần dần ngoi lên, muốn nói chuyện nhiệm vụ với Hạ Nhạc Thiên.

[Da Da Hạ: Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi.]

Lời này vừa ra, những người khác cũng không tiện nói tiếp.

Ngay sau đó, Hạ Nhạc Thiên nhắn tin riêng với Bùi Anh, dặn dò đối phương đêm nay nhất định phải cẩn thận.

Bùi Anh cũng trả lời đã hiểu.

Đêm dần dần vào khuya.

Tới gần 12 giờ đêm, Hạ Nhạc Thiên lại nhắn tin vào Kênh Đội, hỏi Hoàng Hiểu Giai có an toàn hay không.

Hoàng Hiểu Giai nói bên mình vẫn ổn, sau đó lại cảm ơn Hạ Nhạc Thiên vì đã nguyện ý giúp mình.

[Da Da Hạ: Không cần cảm ơn, giúp cô cũng là đang giúp tôi, sắp đến 12 giờ, cô có thể ngủ rồi, bằng không ngày mai sẽ không có sức lực.]

[Giấc Mộng Hoàng Lương: Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh.]

Hạ Nhạc Thiên dựa nửa người vào đầu giường, nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lại đang chú ý động tĩnh xung quanh, thậm chí có thể nghe được tiếng xoay người của Hoàng Hiểu Giai ở phòng cách vách.

Hoàng Hiểu Giai tạm thời vẫn an toàn.

Mà bên kia.

Hoàng Hiểu Giai trằn trọc không ngủ được, vừa nhớ tới thi thể trong phòng chứa xác thì cô không thể nào bình tĩnh nổi.

Không biết qua bao lâu.

Ý thức của Hoàng Hiểu Giai dần dần mơ hồ, nửa đêm về sáng cô bỗng nhiên bừng tỉnh, lại đột nhiên cảm thấy căn phòng bỗng nhiên lạnh băng.

Cho dù quấn chăn kín mít cũng vô dụng.

Xung quanh rất yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ không biết khi nào đã bị mây đen che khuất, toàn bộ căn phòng đều trở nên u tối.

Chỉ có ánh đèn le lói dưới kẹt cửa mới miễn cưỡng làm Hoàng Hiểu Giai không quá sợ hãi.

Ngay sau đó, Hoàng Hiểu Giai đột giật thót tim, mơ hồ ý thức được một chuyện.

Là ai tắt đèn trong phòng cô?

Cô nhớ mang máng là vì sợ quá nên mới mở đèn suốt đêm, tìm kiếm một chút an ủi.

Hoàng Hiểu Giai sợ hãi, phản ứng đầu tiên là muốn tìm điện thoại, nhưng kỳ lạ là cơ thể của cô như bị cố định cứng đờ, làm thế nào cũng không động đậy được.

Chỉ có phần đầu là còn nhúc nhích nổi.

Hoàng Hiểu Giai hoảng sợ trừng to mắt, sợ hãi lên đến đỉnh điểm, vừa liều mạng giãy giụa giành quyền khống chế cơ thể, vừa lớn tiếng cầu cứu: “Lý Đại Minh!! Lý Đại Minh!!”

Nhưng mà bên kia không ai đáp lại.

Chợt, ánh sáng dưới khe cửa chớp tắt chớp mắt, Hoàng Hiểu Giai hoảng loạn quay đầu, dựa vào ánh sáng qua khe cửa, mơ hồ thấy được bóng người đang đi qua đi lại trước cửa.

Hoàng Hiểu Giai kích động hô lớn: “Lý Đại Minh, Lý Đại Minh, mau vào cứu tôi với.”

Kết quả là bóng người ngoài cửa càng di chuyển nhanh chóng hơn, ngay sau đó, một lực thật mạnh va chạm lên cửa, muốn phá cửa mà vào.

Hoàng Hiểu Giai sợ tới mức hô lên một tiếng.

Lực va chạm ngoài cửa càng lúc càng mạnh, cánh cửa thậm chí còn bị lõm vào.

Đột nhiên, bóng người bên ngoài dừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Hoàng Hiểu Giai đột nhiên im lặng, sợ hãi thở dồn dập, cô cảm giác có điều gì đó không thích hợp.

Bóng người ngoài cửa thật sự là Lý Đại Minh sao?

Ngay sau đó, dưới khe cửa đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu!!!!

Hoàng Hiểu Giai trừng to mắt, hoảng loạn thét chói tai.

“A ——!! Có quỷ!!” Hoàng Hiểu Giai đột nhiên ngồi dậy.

Hạ Nhạc Thiên nghe thấy tiếng hét của Hoàng Hiểu Giai, lập tức xoay người chạy về phía phòng cách vách, đẩy cửa vào thì phát hiện đã khóa trái.

Nhưng cậu có thể nghe được tiếng Hoàng Hiểu Giai thở hổn hển, hình như cũng không gì xảy ra.

Hạ Nhạc Thiên bỏ qua ý định dùng sức mạnh phá cửa, “Hoàng Hiểu Giai, mở cửa.”

Những người khác cũng nghe được tiếng động, đều rời giường dán tai lên cửa cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, không ai tùy tiện chạy ra.

Tránh kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.

Ban đầu Bùi Anh không định ra ngoài, thẳng đến khi nàng nghe được giọng nói và tiếng gõ cửa của Hạ Nhạc Thiên, vì lo lắng an toàn của cậu nên mở cửa đi ra ngoài, bước đến cạnh Hạ Nhạc Thiên, “Vương ——”

Bùi Anh lập tức dừng lại, nhanh chóng sửa miệng: “Lý Đại Minh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Hạ Nhạc Thiên nhìn Bùi Anh, “Sao chị lại ra ngoài, mau về phòng đi.”

Bùi Anh lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Không thể để cậu một mình gánh hết nguy hiểm.”

Nàng nói xong, lại nhanh chóng lấy bùa vàng ra, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với nguy hiểm.

Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ, “Vậy chị cẩn thận một chút.”

*

Cả người Hoàng Hiểu Giai ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô quay đầu nhìn dưới khe cửa, đôi mắt đỏ như máu kia cũng không biến mất.

Là ác mộng sao?

Đầu óc Hoàng Hiểu Giai hoảng hốt một chút.

Nhưng giấc mộng kia quá mức chân thật.

Hạ Nhạc Thiên lại gõ cửa: “Hoàng Hiểu Giai, mau mở cửa.”

Lúc này Hoàng Hiểu Giai mới lấy lại tinh thần, hai tay hai chân bò xuống giường chạy tới mở cửa.

Hạ Nhạc Thiên vọt vào trong phòng cẩn thận nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Hoàng Hiểu Giai, “Xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Hiểu Giai há miệng thở dốc, gian nan sắp xếp từ ngữ, “Tôi, hình như tôi gặp ác mộng.”

Ác mộng?

Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nhìn Hoàng Hiểu Giai, thấy vẻ mặt của cô không giống nói dối, hỏi: “Vậy cô mơ thấy gì?”

Hoàng Hiểu Giai nói dăm ba câu khái quát lại cảnh tượng trong mơ, sau đó rùng mình chà xát hai cánh tay, “Đôi mắt kia quá đáng sợ.”

Hạ Nhạc Thiên an ủi cảm xúc của Hoàng Hiểu Giai, cuối cùng xác nhận lại lần nữa, “Cô xác định trong mơ cửa phòng đã bị con quỷ kia đập hư sao?”

Hoàng Hiểu Giai nói: “Ta xác định!”

Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh nghe vậy, lập tức tiến lại gần cẩn thận quan sát cánh cửa.

Cửa phòng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không thấy bất kỳ dấu vết bị va đập mạnh.

“Xem ra những chuyện mà Hoàng Hiểu Giai nhìn thấy, thật sự xảy ra trong mộng.” Bùi Anh nói.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, lại bổ sung: “Đèn trong phòng Hoàng Hiểu Giai vẫn luôn sáng, chưa từng tắt đi.”

Nói tóm lại, Hoàng Hiểu Giai đã gặp ác mộng, nhưng ác mộng này không phải ác mộng bình thường, có thể nó là dấu hiệu lệ quỷ sắp tấn công Hoàng Hiểu Giai.

Hạ Nhạc Thiên dặn dò Hoàng Hiểu Giai ở yên trong phòng, cậu cùng Bùi Anh đi vào hành lang lấy hai máy camera m, Bùi Anh nhanh chóng mở video quay được trong tối nay.

Từ video có thể nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên đặt máy quay vào vị trí, đến tận đêm khuya ngoài hành lang cũng chưa từng xuất hiện bóng dáng nào đáng nghi.

Sau 12h đêm một chút.

Trong video xuất hiện bóng dáng Hạ Nhạc Thiên đang chạy qua phòng Hoàng Hiểu Giai……

Nội dung sau đó không còn gì để nói.

Hạ Nhạc Thiên cũng không ngoài ý muốn với kết quả này, nói với Bùi Anh: “Quả nhiên không ghi được gì.”

Bùi Anh gật đầu.

Sau đó Hạ Nhạc Thiên lại nghĩ tới sợi lông cậu kẹp trong phòng chứa xác, nhưng bây giờ là buổi tối, rất có khả năng sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, dứt khoát bỏ qua ý tưởng này.

Chờ trời sáng rồi tính.

Hai người lại quay về phòng Hoàng Hiểu Giai, cẩn thận tìm kiếm xung quanh phòng, nhưng vẫn không phát hiện gì.

Hoàng Hiểu Giai quấn chăn kín mít, cảm xúc từ sợ hãi biến thành lo lắng, nhìn Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh nói: “Đôi mắt mà tôi nhìn thấy trong mơ, nhất định liên quan đến xác chết được đưa đến ngày hôm qua, nếu không sao lại trùng hợp như vậy……”

Ngày đầu tiên vào trò chơi không mơ thấy ác mộng, nhưng khi thi thể kia được đưa lại đây thì tối lại gặp ác mộng.

Nhìn thế nào cũng không giống như trùng hợp.

Chuyện này có phải chứng tỏ, con quỷ kia đã theo dõi mình không!!!

Hoàng Hiểu Giai vội vàng móc chìa khóa từ trong túi áo ra ném xuống đất, điên cuồng hét, “Vì sao tôi lại là người đầu tiên, sao tôi lại xui xẻo như vậy.”

Cô kéo tóc mình la to, phát tiết sợ hãi và hoảng loạn trong lòng.

Bùi Anh và Hạ Nhạc Thiên nhìn nhau một cái, đều không nói gì.

Những người chơi khác thấy lúc này có vẻ đã an toàn, bèn rón rén từ trong phòng đi ra, dáo dát nhìn quanh một lúc, cuối cùng đi tới cửa phòng Hoàng Hiểu Giai.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Thiên Ninh vừa hỏi vừa đánh giá xung quanh, nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Hoàng Hiểu Giai, quan tâm hỏi: “Hoàng Hiểu Giai không sao chứ?”

Phùng Thành Thư đi vào, ánh mắt chú ý tới máy quay trên tay Bùi Anh, lập tức ý thức được có chuyện không ổn, vội hỏi: “Có phải quay được thứ gì đó hay không?”

Bùi Anh nhàn nhạt nói: “Không quay được gì cả.”

Nhưng Phùng Thành Thư lại không tin, Hoàng Hiểu Giai bị dọa thành như vậy, sao có thể không quay lại được gì chứ.

Hôm nay chắc chắn đã xảy ra chuyện khủng bố.

Phùng Thành Thư nói: “Có thể là do cô không xem cẩn thận. Để tôi giúp cô kiểm tra lại lần nữa.”

Hắn dứt lời, đưa tay giật lấy camera trong tay Bùi Anh.

Bùi Anh còn chưa kịp phản ứng, Hạ Nhạc Thiên đã chụp lấy cổ tay Phùng Thành Thư, nói: “Muốn xem cũng được, nhưng tối ngày mai anh phải gác đêm.”

“Làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng, có đúng không?” Hạ Nhạc Thiên cười như không cười.

Phùng Thành Thư lập tức khẩn trương, nói: “Nhưng ngày mai tôi phải phụ trách xác chết thứ hai, tôi làm gì còn sức để thức đêm chứ.”

Hạ Nhạc Thiên nói: “Ngày mai anh phải gác đêm, bởi vì tối mai có thể anh sẽ mơ thấy ác mộng như Hoàng Hiểu Giai, cho nên tôi đề nghị tốt nhất là anh đừng ngủ.”

Phùng Thành Thư nghe vậy thì hơi sửng sốt, lặp lại: “Mơ thấy ác mộng?”

*****
Chương kế tiếp