Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Vụ án thứ 2 - Mê án hai xác (5)
Trên đường tẩu thoát của hung thủ, chúng tôi đã tìm thấy một vết máu do bảy tám giọt máu nhỏ xuống liền nhau tạo thành, máu vẫn còn tươi, nhưng cách tòa nhà rất xa.

“Vì sao vết máu lại nằm riêng rẽ ở đây?” Bác sĩ Triệu thắc mắc.

“Tôi cho rằng sau khi rời khỏi hiện trường, có lẽ hung thủ đã bịt chặt vết thương lại, khi tới đây mới buông bàn tay ra nên vết thương mới nhỏ máu liên tục. Đừng vội hài lòng, chúng ta tiếp tục tìm kiếm.”

Quả nhiên, cũng với cách làm tương tự, chúng tôi đã tìm thấy vài giọt máu nhỏ ở trong đường hành lang trước nhà Dương Phong, nhỏ xuống ngay bên cạnh những giọt máu lớn của Dương Phong, rất khó phát hiện, nhưng vẫn bị chúng tôi tìm ra.

“Vết máu này cũng rất khả nghi.” Tôi nói. “Lấy mẫu, mang đi xét nghiệm ADN.”

Xét nghiệm ADN mau chóng được tiến hành, trong lúc đó, tôi và bác sĩ Triệu vẫn kiên nhẫn tìm kiếm vết máu khả nghi. Cái nóng oi bức của mùa hè chẳng mấy chốc đã khiến chúng tôi mồ hôi như tắm, nhưng vẫn tiếp tục miệt mài tìm kiếm không ngơi nghỉ, cho tới tận trưa mới tiếc nuối kết luận, thực sự không thể tìm thấy một vết máu khả nghi nào nữa.
Tuy nhiên, kết quả giám định ADN của những vết máu tìm thấy trước đó đã có kết quả khiến chúng tôi hưng phấn khôn xiết. Đó không phải là máu của nạn nhân nào, mà là của một người đàn ông lạ.

“Anh Vĩnh, đi thôi!” Tôi hớn hở gọi lớn. “Chúng ta lập tức tới tổ chuyên án!”

Trong cuộc họp chuyên án, tôi đã trình bày toàn bộ suy đoán rút ra từ kết quả khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi, cũng giải thích rõ nguyên nhân. Tôi tràn đầy tự tin trình bày toàn bộ chứng cứ, tuy nhiên, điều tôi nhận được lại không phải là những tràng pháo tay cổ vũ như trong tưởng tượng, mà là một bầu không khí lặng phắc như tờ. Các thành viên của tổ chuyên án người nào người nấy trố mắt nhìn tôi, dường như đã chết lặng hoàn toàn trước mớ suy luận tôi vừa đưa ra. Có vẻ như họ rất muốn phản đối nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào. Bầu không khí kỳ khôi này chỉ bị phá vỡ sau khi chủ nhiệm Nguyễn của phòng Giám định ADN bước vào phòng họp.
Chủ nhiệm Nguyễn cười hồ hởi, nói: “Ra rồi!”

Toàn bộ tổ chuyên án lập tức dồn hết sự chú ý vào trưởng phòng Nguyễn. Đội trưởng Hứa vội hỏi: “Nhân thân đã rõ chưa?”

Đây chính là bi kịch của bác sĩ pháp y. Pháp y làm việc rời rã suốt một ngày trời, suy luận đến nát óc nhưng vẫn không bằng một xét nghiệm đối chiếu ADN. Tôi thường nói đùa pháp y là nghề “đoán, đoán nữa, đoán mãi”. Các ngành kỹ thuật hình sự khác đều căn cứ vào kết quả hiển thị trên máy móc thiết bị để đưa ra kết luận giám định, chỉ có hai chuyên ngành pháp y và pháp chứng là phải căn cứ vào kinh nghiệm và nhận thức chủ quan để vắt óc suy đoán, suy diễn, suy luận. Đoán đúng thì không sao, hễ đoán sai thì tiếng xấu để đời. Rất nhiều lãnh đạo chỉ chú ý đến kết quả giám định ADN mà chẳng hề bận tâm tới quá trình làm việc cực nhọc của bác sĩ pháp y để thu thập được mẫu xét nghiệm ADN ở hiện trường và trên tử thi.
Chủ nhiệm Nguyễn tự hào nói: “Nhân thân đã rõ ràng, là máu của một nam thanh niên 22 tuổi, tên là Hồng Chính Chính. Hắn là người bản địa, đi làm thuê ở tỉnh ngoài đã lâu năm, năm ngoái từng bị bắt giữ vì tội đánh người gây rối, may mà đã lưu lại được mẫu máu của hắn.”

Đội trưởng Hứa quay sang nói với tôi: “Trưởng phòng Tần, có vẻ như suy luận của anh đã sai rồi.”

Tôi vẫn đang chìm đắm trong nỗi hờn tủi vì bị đối xử bất công, nghe đội trưởng Hứa nói vậy thì càng bực bội: “Anh bảo suy đoán nào của tôi sai thế?”

“Vừa rồi anh nói, hung thủ có lẽ là phụ huynh học sinh.” Đội trưởng Hứa nheo nheo mắt nói. “Giờ hung thủ mới có 22 tuổi, chẳng nhẽ lại có con học lớp 6?”

Các điều tra viên cười rộ lên.

Mặt tôi hết đỏ bừng lại trắng bệch, nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh, kiên trì quan điểm: “Tôi đã nói rồi, tôi cho rằng vụ án này có lẽ có hai hung thủ. Hồng Chính Chính chỉ là một trong hai, kẻ còn lại, không loại trừ khả năng là phụ huynh học sinh.”
Đội trưởng Hứa bật cười, không nói gì thêm, chỉ khẽ giục các điều tra viên: “Đi mau, bắt ngay Hồng Chính Chính, làm rõ mọi chuyện.”

Tôi cắt lời đội trưởng Hứa: “Thế không điều tra phụ huynh nữa sao?”

Đội trưởng Hứa nói: “Nhóm phụ trách điều tra phụ huynh học sinh lập tức dừng công việc lại, đi bắt Hồng Chính Chính trước đã. Bắt được hắn rồi, mọi việc còn lại sẽ dễ dàng hơn.”

Tôi không phản bác gì nữa, buồn bực theo các điều tra viên rời khỏi phòng họp.

*

Suốt buổi chiều, tôi ngồi trong phòng Pháp y của Công an huyện, xem đi xem lại những bức ảnh trong vụ án Vân Thái trên màn hình máy tính. Những bức ảnh chen chúc rối loạn trong đầu óc tôi, không thể phát hiện ra bất cứ manh mối nào từ trong đó. Chỉ dựa vào những bức ảnh này, thực sự không có cách nào phá án, lại càng không thể sàng lọc được nghi phạm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến cho chuỗi vụ án này đến nay vẫn chưa được phá.
Sáng sớm hôm sau, điện thoại trong khách sạn vang lên, là bác sĩ Triệu gọi điện báo cho tôi biết Hồng Chính Chính đã bị bắt giữ, tại vị trí hổ khẩu trên bàn tay phải của hắn đúng là có vết thương. Hiện tại, bộ phận điều tra đang tiến hành thẩm vấn. Tôi hai mắt lờ đờ, chỉ “vâng” một tiếng rồi gác máy lăn ra ngủ tiếp.

Do quên đặt đồng hồ báo thức nên khi tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng, tôi vội vàng đánh răng rửa mặt, cuống quýt chạy tới phòng Pháp y.

“Có phải sáng nay anh gọi điện cho tôi nói là đã bắt được Hồng Chính Chính phải không?” Tôi không dám chắc cú điện thoại nhận được hồi sáng là thật hay mơ nên hỏi lại bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu cười nói: “Thanh niên có khác, ngủ không biết trời đất là gì. Đúng vậy, bắt được rồi, có điều tới giờ vẫn chưa hé răng một chữ.”
“Không khai mà được à?” Tôi nói. “Chúng ta có bằng chứng cơ mà!”

Còn chưa dứt lời, tôi đã ngẩng ra, ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Anh Vĩnh, mà không phải, chúng ta vẫn chưa có bằng chứng.”

“Sao cơ?” Bác sĩ Triệu ngạc nhiên hỏi lại. “Chúng ta đã phát hiện ra vết máu của hắn trong hành lang tòa nhà và trên đường hung thủ tẩu thoát kia mà!”

Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Đã là bằng chứng thì phải có tính xác định, phải khẳng định chắc chắn hắn đã gϊếŧ người, chứ không phải chỉ lảng vảng ở gần hiện trường.”

Bác sĩ Triệu nói: “Ý anh muốn nói, bây giờ chúng ta có thể khẳng định hắn đã xâm nhập vào hành lang tòa nhà nhưng chưa thể khẳng định là hắn đã gϊếŧ người, phải không?”

“Đúng vậy!” Tôi rầu rĩ đáp. “Nếu lấy được mẫu máu của hắn ở ngay trong nhà, hoặc lấy được mẫu máu hỗn hợp của hắn và nạn nhân trên nền hành lang bên ngoài hiện trường, sẽ khẳng định được hắn đã gϊếŧ người. Nhưng lúc này, chúng ta mới chỉ lấy được mẫu máu của hắn ở hành lang bên ngoài hiện trường thì không thể khẳng định là hắn gϊếŧ người. Luật sư có thể cãi rằng hắn chỉ đi qua hành lang tòa nhà trong lúc bị chảy máu cam.”
“Nói thế thì khiên cưỡng quá!” Bác sĩ Triệu nói. “Làm gì có chuyện trùng hợp như thế được? Qua điều tra cho thấy, Hồng Chính Chính không có quan hệ gì với nạn nhân, hắn không thể chạy tới một nơi cách xa nhà mình như vậy được, lại còn vừa hay bị chảy máu cam ngay trong hành lang tòa nhà. Điểm mấu chốt nhất là, tại vị trí hổ khẩu trên bàn tay phải của hắn đúng là có một vết thương do dao cứa còn mới nguyên, hoàn toàn phù hợp với suy luận của chúng ta, như vậy vẫn chưa đủ thuyết phục ư?”

Tôi nhún vai, nói: “Luật sư có thể nói, Hồng Chính Chính chẳng có quan hệ gì với nạn nhân cả, tại sao lại phải gϊếŧ người?”

Bác sĩ Triệu ngây ra một lúc lâu rồi hỏi: “Vậy giờ phải làm thế nào?”

“Phục dựng hiện trường.” Tôi nhấn mạnh từng chữ.

Sau khi cùng bác sĩ Triệu quay lại hiện trường trung tâm, chúng tôi bắt đầu mô phỏng lại động tác của hung thủ và người bị hại tối hôm đó. Tôi để bác sĩ Triệu đứng ở góc hẹp giữa ghế sofa và bức tường, còn tôi đứng đối diện với anh ta, mô phỏng hành động cầm dao đâm.
Tôi nói: “Anh xem, tôi cầm dao đâm anh trong tư thế này, khiến hổ khẩu của tôi bị cứa rách. Sau khi bị thương, tôi vẫn tiếp tục cầm dao đâm anh. Thế thì lúc này, máu chảy ra từ trên tay tôi, có lẽ…”

Tôi nhỏ vài giọt nước vào vị trí hổ khẩu của mình, sau đó tiếp tục vung tay mô phỏng tư thế đâm. Nước trên tay tôi liền bị hất văng xuống đất theo quán tính.

Tôi chỉ vào vết nước trên sàn nhà, nói: “Giờ thì lấy mẫu máu ở xung quanh chỗ này mang đi thử. Lúc trước tôi đã nói, vị trí hổ khẩu có rất nhiều mạch máu nên chắc chắn hung thủ đã bị chảy nhiều máu, nhưng không lấy được mẫu máu là do máu ở hiện trường quá nhiều, rất khó lấy được lượng máu quá ít ỏi của hung thủ. Tuy nhiên, theo cách này, tôi không tin là không lấy được máu của hắn.”

“Cách hay đấy!” Bác sĩ Triệu nói. “Chuẩn xác hơn rất nhiều so với mò kim đáy biển!”
Chúng tôi đã lấy được mười sáu mẫu máu, gấp rút mang tới phòng Giám định ADN, sau đó trở về tổ chuyên án bình tĩnh chờ đợi.

Thời gian chậm chạp trôi đi, lòng tôi hồi hộp thấp thỏm, không biết có thể “một chiêu chế địch” hay không?

Cuối cùng, nỗi lo âu đã được hóa giải, phòng Giám định ADN đã có thông tin, trong mười sáu mẫu máu này đúng là có máu của Hồng Chính Chính thật.

“Tốt quá” Đội trưởng Hứa đập bàn reo lên. “Lần này thì hắn đừng hòng giả câm nữa! Tôi phải ghi công cho phòng ADN mới được.”

Tuy đội trưởng Hứa nói là ghi công cho phòng ADN, nhưng tôi và bác sĩ Triệu lại không hề cảm thấy bực mình, bởi điều chúng tôi quan tâm không phải là hư danh mà chính là niềm vui chiến thắng. Tôi lẳng lặng quay về khách sạn, ngủ một giấc ngon lành, tin rằng sáng ngày mai sẽ nhận được tin vui Hồng Chính Chính nhận tội.
Quả nhiên, trước chứng cứ rành rành, Hồng Chính Chính đã phải cúi đầu nhận tội. Hắn thừa nhận mình đã cầm dao đâm chết vợ chồng Dương Phong, nhưng lại không nói rõ động cơ gϊếŧ người, còn một mực nói rằng chỉ có một mình hắn gây án.

Đội trưởng Hứa bất đắc dĩ lại phải mời tôi tới phòng làm việc của tổ chuyên án bàn bạc cách giải quyết.

Tôi hỏi: “Hồng Chính Chính đêm đó mặc áo gì?”

“Áo phông màu đen.” Điều tra viên nói.

“Vậy hiện tại chúng ta cần tìm kẻ mặc áo trắng còn lại.” Tôi tràn đầy tự tin, “Hồng Chính Chính không nói rõ động cơ gϊếŧ người, theo tôi thấy, là vì hắn vốn dĩ không hề có động cơ. Người có động cơ chính là kẻ mà hắn đang ra sức bảo vệ.”

“Xem ra, khả năng có hai kẻ gây án như anh phán đoán là rất lớn.” Đội trưởng Hứa có vẻ như đã tôn trọng tôi hơn.
“Vậy tiếp theo, chúng ta hãy tiến hành điều tra phụ huynh học sinh.” Tôi nói.
Chương kế tiếp