Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Vụ án thứ 3 - Hóa thành tro bụi (1)
Chúng ta bước tới bên cầu, đi qua, rồi lại quay người đốt rụi, đốt rụi chứng cứ trước đây, chỉ để lại trong ký ức làn khói đặc quánh và đôi mắt đã từng đẫm lệ.

Tom Stoppard

Là bác sĩ pháp y của sở Công an tỉnh, rất khó né tránh những cuộc họp hành chính. Tuy tôi biết những cuộc họp này rất quan trọng, nhưng đương nhiên, họp thì chẳng thể nào thú vị bằng phá án, nên tôi thực sự rất ngán họp hành. Đương nhiên, trừ khi tới Vân Thái.

Từ sau khi tiếp xúc với vụ án của Lâm Tiếu Tiếu, vụ án Vân Thái lúc nào cũng canh cánh trong lòng tôi. Nếu chỉ tìm kiếm tư liệu trên mạng nội bộ, hầu như không thể đào ra được thông tin gì mới mẻ, cách tốt nhất chính là trực tiếp tới thành phố Vân Thái để tìm manh mối.

Thế là tôi đã có mặt trong cuộc họp về công tác Pháp y tại Công an huyện Vân Thái.
Vật vã đọc xong bản báo cáo khô khốc, tôi lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, bắt đầu suy nghĩ xem nên hỏi những vấn đề gì, đọc những tư liệu gì. Mặc dù tôi thừa hiểu, dựa vào những điều này để phá một chuỗi vụ án đã tồn đọng bao nhiêu năm qua là một chuyện hết sức viển vông, nhưng vẫn ngấm ngầm hạ quyết tâm.

Sau bữa tối, tôi mượn phòng làm việc của phân đội trưởng Hoàng, nhờ anh em trong phân đội Cảnh sát hình sự chuyển hồ sơ vụ án Vân Thái lại, sau đó vùi đầu nghiên cứu.

Hồ sơ quả thực không ít, hơn chục tập tư liệu dày cộp chồng chất trên bàn làm việc. Tôi cẩn thận xem từng tấm ảnh, từng biên bản thẩm vấn, biên bản khám nghiệm tử thi, biên bản khám nghiệm hiện trường, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối mới. Ảnh chụp ba nạn nhân bày la liệt trước mặt tôi, đều là những thiếu nữ mới mười mấy tuổi, bị sát hại trong lúc đi vệ sinh một mình vào buổi tối. Trên khuôn mặt trẻ trung ngây thơ còn đọng đầy nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng. Mục đích của hung thủ rất rõ ràng, chính là giao cấu với xác chết. Nhưng vụ án rất kỳ quặc, không có nhân chứng tại hiện trường, không có bất cứ bằng chứng nào, bởi vậy nên không có cách nào để sàng lọc nghi phạm. Nhìn vào ghi chép, từ ba vụ án này đã liệt kê ra đến vài chục đối tượng tình nghi nhưng do không có đủ căn cứ xác nhận hoặc điều kiện gây án nên đều đã loại trừ. Trong hồ sơ còn đính kèm vài biên bản thẩm vấn mới. Vụ án tuy đã xảy ra nhiều năm nhưng các đồng chí cảnh sát khu vực không bỏ cuộc, vẫn kiên trì tiếp tục điều tra.
Đọc xong đống hồ sơ, vẫn không thể lần tìm ra manh mối nào mới, tôi xem đi xem lại ảnh chụp hiện trường, hy vọng có thể ghi khắc thật sâu vào trong tâm trí, biết đâu một ngày thông minh đột xuất, lại lóe lên được ý tưởng hữu ích thì sao? Điều khiến tôi khó hiểu nhất là trong cả ba vụ án, sau khi lấy mẫu vật từ âʍ đa͙σ của nạn nhân mang đi xét nghiệm vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì đều có phản ứng dương tính yếu, tuy nhiên xét nghiệm ADN lại không thể tìm ra được kiểu gen (1).

(1) Kiểu gen, hay còn gọi là kiểu di truyền, là tên gọi chung của tổ hợp toàn bộ các gen trong tế bào thuộc một cơ thể sinh vật nào đó. Nó phản ánh cấu trúc di truyền của sinh vật, cũng là sự tổng hòa của toàn bộ gen nhận được từ cha mẹ. Thông qua kỹ thuật xét nghiệm ADN, có thể phân tích ra kiểu gen của từng cá thể, từ đó tiến hành so sánh và đối chiếu.
“Lần sau phải hỏi chuyên gia xét nghiệm ADN mới được, liệu có phải quá trình xét nghiệm đã xảy ra sai sót gì không?” Tôi lầm bầm tự nhủ.

“Hơn 11 giờ rồi, còn chưa về à?” Phân đội trưởng Hoàng đẩy cửa bước vào hỏi.

Tôi lắc đầu, chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu, vươn vai một cái rồi nói: “Sao muộn thế này anh còn tới đây?”

“Vừa nãy đến chỗ chuyên gia pháp y bên viện nghiên cứu số 2 của bộ Công an tới dự họp, trò chuyện một lát.” Phân đội trưởng Hoàng cầm cốc giấy lên hỏi. “Sao không tự pha lấy chút trà mà uống? Hôm nay anh đã được mở mang tầm mắt, đúng là chuyên gia có khác, nghe anh ấy nói chuyện, đúng là hơn đọc sách mười năm!”

Tôi đứng dậy nói: “Anh đừng pha trà, em đói bụng rồi, anh mời em đi ăn mì lát xào đi.”
Phân đội trưởng Hoàng liền bày ra vẻ mặt hãi hùng: “Lần trước đi ăn mì lát xào, gặp ngay vụ án chặt xác (2), giờ em vẫn muốn ăn nữa à?”

(2) Xem vụ án “Xác bay giữa trời”, tập 1 “Người giải mã tử thi”.

“Anh mê tín thật đấy.” Tôi cười nói. “Làm gì có chuyện phỉ phui như thế? Anh cứ đi ăn mì xem có vụ án mạng nào không?”

“Tiên sư cái thằng này!” Phân đội trưởng Hoàng ném cho tôi một điếu thuốc. “Anh mời là được chứ gì? Tích chút khẩu đức đi!”

*

11 rưỡi tối, trên đường phố Vân Thái đã không còn một bóng xe qua, ngay cả con phố đi bộ bình thường tấp nập là thế, giờ cũng chỉ thấy lác đác vài cặp tình nhân và nhân viên an ninh tuần tra. Hai bên phố đi bộ là những con hẻm sâu hun hút, nhà cửa đều đã tắt đèn tối om. Chao đèn trên những bóng đèn đường bị gió đêm lay động, đung đưa liên hồi, khiến ánh đèn hắt trên mặt đất cũng ngả nghiêng theo, trông hơi rờn rợn.
“Mấy con hẻm này ban ngày rất tấp nập, mua gì cũng tiện.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Bây giờ giá nhà đất cao ngất ngưởng, nhà mặt ngõ ở đây cũng phải hơn hai mươi nghìn tệ một mét vuông đấy.”

Tôi chẳng hề hứng thú với giá nhà đất, chỉ hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì thế? Cứ như đi điều tra hiện trường ấy, ở đây có chỗ nào ăn không?”

“Này đồng chí sao Quả Tạ, sao cứ mở miệng ra là lại án mạng án mạng thế nhỉ?” Phân đội trưởng Hoàng chỉ về phía trước, nói: “Con ngõ đằng kia bán đồ ăn đêm, muốn ăn gì cũng có.”

Quả nhiên, đi chưa tới trăm mét đã nhìn thấy một con ngõ đèn điện sáng trưng, tiếng người rộn ràng, mùi thức ăn bốc lên ngào ngạt xen lẫn với mùi khói nướng thơm phức khiến tôi bất giác đưa tay dụi mũi.

“Em đổi ý rồi!” Vừa nhìn thấy những chú tôm hùm đỏ au, tôi hào hứng reo lên. “Chúng ta ăn tôm hùm nhé!”
“Định gϊếŧ người đấy à?” Phân đội trưởng Hoàng bật cười. “Sớm biết thế này thì dẫn quách em về nhà bảo chị dâu xào mì ăn cho nhẹ nợ. Tôm hùm giờ đắt ghê gớm.”

Chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, dĩa tôm hùm trước mặt đã mau chóng bị tôi và phân đội trưởng Hoàng “giải phẫu” thành một đĩa vỏ tôm. Tôi cầm lon nước lên uống một ngụm, vươn vai nói: “Ôi sảng khoái quá, tối nay ngủ ngon phải biết.”

Đột nhiên, có tiếng còi xe rú lên ầm ĩ, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi đêm. Tôi nhìn về hướng đó, thấy một chiếc xe cứu hỏa lướt vèo qua đầu ngõ.

“Hỏa hoạn?” Tôi lập tức trở nên cảnh giác. “Chúng ta tới xem thử, xem có giúp được gì không?”

“Phỉ phui cái mồm!” Phân đội trưởng Hoàng kêu lên. “Nói ít thôi được không?”

*

Hiện trường hỏa hoạn chính là con ngõ mà chúng tôi vừa đi qua. Tôi và phân đội trưởng Hoàng hộc tốc chạy về phía đó.
Con ngõ khá rộng rãi, mặt đường rộng hơn chục mét, chiêu dài khoảng hai, ba trăm mét, hai bên đường biển hiệu san sát, ngân hàng, siêu thị, quán ăn, cửa hàng vàng bạc đều có cả, ban ngày ở đây hẳn rất náo nhiệt.

“Chắc là tối đến, các chủ cửa hàng đều không ở đây, xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này mà cũng không thấy ai tới xem.” Tôi nhìn thấy bên cạnh xe cứu hỏa chỉ có khoảng hơn chục người túm tụm, bèn nói.

Bên dưới cánh cửa cuốn của một gian hàng tại chính giữa con ngõ, khói đang cuồn cuộn tuôn ra ngoài, các chiến sĩ cứu hỏa đang tất bật kéo vòi phun cao áp để hạ nhiệt cho cửa cuốn. Bỗng “rầm” một tiếng, cánh cửa cuốn rơi thẳng xuống, bên trong đã là một biển lửa ngùn ngụt. Thấy tình hình này, chỉ huy đội cứu hỏa lớn tiếng hô hào, lệnh cho đội cứu hỏa cấp tốc dập lửa. Người dân kéo tới xem mỗi lúc một đông.
“Siêu thị Uyển Đình.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nghe đồn chủ siêu thị là một phụ nữ trẻ.”

“Em cảm thấy hiện trường hơi kỳ lạ!” Tôi nói. “Anh có nhận ra không? Cửa cuốn không đóng kín hoàn toàn, sở dĩ người ta phát hiện thấy bên trong bị cháy là do có khói tuôn ra ngoài qua khe hở phía dưới cửa cuốn.”

“Chúng ta tới muộn thì sao?” Hiện trường rất đông nóng nực, phân đội trưởng Hoàng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nói: “Biết đâu do đội cứu hỏa cậy ra thì sao?”

“Nhưng trên cửa cuốn không có dấu vết cậy phá.” Tôi vừa nói, vừa định tiến lại gần xem xét cánh cửa cuốn đang nằm chỏng chơ trên mặt đất nhưng lại bị một chiến sĩ cứu hỏa đưa tay ngăn lại.

“Muộn thế này rồi, không có lý nào cửa cuốn vẫn còn mở.” Phân đội trưởng Hoàng nói.
“Hay là có trộm cắp đột nhập, sau khi vơ vét đã châm lửa đốt hiện trường?” Tôi nói.

“Làm gì có kẻ trộm nào lại tàn nhẫn như vậy? Không có chuyện đó đâu.” Phân đội trưởng Hoàng phản bác.

Đội cứu hỏa bận rộn suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đã dập tắt được ngọn lửa, may mà được báo sớm nên lửa chưa kịp lan sang nhà bên cạnh. Một chiến sĩ cứu hỏa bước vào trong hiện trường kiểm tra, nào ngờ chưa đầy một phút sau, anh ta đã hốt hoảng lao bổ ra, hét toáng lên: “Đội trưởng! Bên trong có người chết!”

Đang lờ đờ buồn ngủ, tôi lập tức tỉnh như sáo, quay sang nhìn phân đội trưởng Hoàng, thấy anh ấy cũng đang nhìn sang tôi, nói: “Không thể chứ, chẳng lẽ lại xui xẻo thế thật!”

Một viên trung úy đứng ở bên cạnh xe cứu hỏa vội bấm điện thoại gọi cho phòng Cảnh sát hình sự xin điều người tới. Phân đội trưởng Hoàng trình thẻ ngành ra, nói: “Chúng tôi thuộc phân đội Cảnh sát hình sự, tôi muốn vào xem hiện trường.”
Một viên cảnh sát khu vực đang phụ trách bảo vệ trật tự hiện trường cũng bước lại nói: “Phải, anh ấy là lãnh đạo của chúng tôi.”

“Không được, trước hết phải loại bỏ mọi yếu tố nguy hiểm đã rồi mới vào được.” Trung úy nói. “Có thể chuyển thi thể ra ngoài trước.”

Tôi ngó đầu vào xem, bên trong siêu thị chẳng khác gì một bãi chiến trường tan hoang, các kệ hàng bị vòi nước cao áp phụt trúng nghiêng đổ ngổn ngang, hàng hóa cháy dở vương vãi đầy đất, mặt sàn nước đọng từng vũng. Tôi hít sâu một hơi, nói: “Hiện trường thế này chắc rất khó tìm ra manh mối, bị phá hoại quá nghiêm trọng.”

“Thôi được!” Phân đội trưởng Hoàng nói với trung úy. “Vậy cảm phiền các đồng chí chụp ảnh giúp, ghi lại vị trí của thi thể.”

Một lát sau, bốn chiến sĩ cứu hỏa khiêng ra một thi thể cháy đen đặt trên tấm vải bạt. Phân đội trưởng Hoàng bình tĩnh kiểm tra thi thể, sau đó cùng với một viên cảnh sát hình sự vừa kịp tới bắt đầu thẩm vấn người báo án và các chiến sĩ cứu hỏa.
“Tôi ở trong quán Internet lướt mạng tới 12 giờ thì về, khi đi ngang qua đây, thấy cửa cuốn của siêu thị kéo chưa kín, qua khe hở bên dưới loáng thoáng nhìn thấy ánh lửa và khói bốc ra nên mới vội vàng báo cảnh sát.” Người báo án trông hiền lành thật thà, có lẽ là sinh viên.

“Thế thì đáng ngờ thật đấy!” Tôi nhìn xuống thi thể đã cháy tới biến dạng rồi ghé tai nói với phân đội trưởng Hoàng: “Đúng là cánh cửa chưa được kéo kín!”

“Hay tại trời nóng quá? Em xem, siêu thị không có cửa sổ, nếu đóng kín cửa sẽ rất ngột ngạt.” Phân đội trưởng Hoàng đứng trước cửa siêu thị nhìn vào bên trong nói.

“Siêu thị quay về hướng nam, gồm ba lô mặt tiền, nhưng hai cánh cửa cuốn còn lại lúc nào cũng đóng chặt, chỉ có cánh cửa cuốn ngoài cùng được dùng làm lối ra vào. Trong siêu thị toàn là các kệ hàng được sắp xếp gọn gàng, quầy thu ngân ở phía tây, vị trí chính đông là chỗ ở tạm thời của chủ siêu thị, được ngăn cách bằng rèm vải. Bây giờ rèm vải đã bị thiêu cháy hoàn toàn, chỉ còn sót lại vài mẩu vải cháy nham nhở ở thanh trượt bên trên. Trong phòng có một tủ quần áo, đã bị vòi phun nước xối đổ. Còn có một chiếc giường kê sát tường. Đồ đạc bị cháy tan hoang. Thi thể nằm ngửa bên cạnh giường, vuông góc với thành giường, đầu quay vào giường, chân quay ra ngoài.” Viên trung úy báo cáo.
“Điểm phát cháy và thời gian phát cháy đã suy đoán ra chưa?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi trung úy.

“Điểm phát cháy nằm ở phía nam của phòng ở, gần với ổ cắm điều hòa.” Trung úy trả lời. “Chúng tôi cho rằng có lẽ là do ổ cắm điều hòa bị chập mạch phát lửa nên đã lựa chọn cách phun vòi rồng để dập lửa. Còn về thời gian, nếu không có chất dẫn cháy hóa học, chúng tôi suy đoán rằng thời điểm phát cháy là khoảng nửa tiếng đồng hồ trước khi báo án, như vậy khi phát hiện, lửa mới cháy to đến thế.”

Tôi bước qua cánh cửa cuốn đã rơi rụng, tiến vào trong hiện trường, quan sát cái điều hòa lắp ở phía đông bức tường rồi quay sang nói với phân đội trưởng Hoàng: “Có thể loại trừ khả năng cố tình không kéo kín cửa cuốn vì nóng quá. Anh xem này, tuy đường dây điện của điều hòa đã bị cháy trụi, nhưng cửa gió của điều hòa vẫn mở, cho thấy khi phát cháy, điều hòa đang bật. Do đó, không cần thiết phải mở hé cửa cuốn.”
Phân đội trưởng Hoàng gật đầu đồng tình với suy luận của tôi: “Vậy thì, em nghĩ thế nào?”

“Em thấy rất giống một vụ mưu sát.”
Chương kế tiếp