Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Vụ án thứ 2 - Mê án hai xác (2)
Tôi thừa nhận mình hơi vô duyên, tuy biết rằng thực sự không nên cười vào lúc này, song vẫn nhịn không nổi mà bật cười trước sắc mặt nghiêm túc và câu nói giàu trí tưởng tượng của bác sĩ Triệu: “Lúc đó, ý thức của ông ta đúng là không còn tỉnh táo chứ đâu có liên quan gì tới Hắc Bạch Vô Thường? Lời nói trong tình trạng đó không thể tin tưởng hoàn toàn.”

Đội trưởng phân đội Cảnh sát hình sự Công an huyện Đinh Đường là Hứa Kiến đột ngột bước vào trong phòng Pháp y, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi: “Các sếp của sở Công an tỉnh tới rồi à? Xem xong đoạn băng chưa? Vậy thì chúng ta cùng đi nghe báo cáo của tổ chuyên án nhé.”

Trong cuộc họp tổ chuyên án, điều tra viên chính giới thiệu tình tiết vụ án như sau: “Nạn nhân nam tên là Dương Phong, 53 tuổi. Nạn nhân nữ tên là Tào Kim Ngọc, 49 tuổi, hai người là vợ chồng, đều là giáo viên trường tiểu học Hồng Kỳ của thành phố, Dương Phong dạy lớp 6, còn Tào Kim Ngọc dạy lớp 3. Hai người có một con trai và một con gái đều đi làm trong thành phố. Gia đình họ sống rất hòa thuận với láng giềng, chưa bao giờ mâu thuẫn với ai. Theo kết quả điều tra tối qua và sáng nay, chưa phát hiện thấy có thù oán với ai. 10 giờ 30 phút tối qua, khi cửa hàng gần khu tập thể giáo viên trường tiểu học Hồng Kỳ chuẩn bị đóng cửa, chủ cửa hàng bỗng nhìn thấy Dương Phong chạy xộc ra từ hành lang khu tập thể, khắp người đẫm máu, sau đó ngã vật xuống đất, bèn vội vàng báo cảnh sát. Khi cảnh sát khu vực tới nơi, thấy Dương Phong chỉ còn thoi thóp, lập tức gọi 120. Xe cấp cứu nhanh chóng chở nạn nhân vào viện. Cảnh sát hỏi chủ cửa hàng, biết Dương Phong sống trong khu tập thể bèn chạy ngay lên hiện trường ở tầng hai, thấy cửa nhà mở toang, một phụ nữ trung niên nằm trong phòng khách, trước cửa phòng ngủ. Bác sĩ đi theo lập tức cấp cứu nhưng không thể cứu sống được nạn nhân.”
Đội trưởng Hứa bổ sung thêm: “Tình tiết vụ án là như vậy, thoạt nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng lại khá phức tạp, không có bất cứ manh mối nào. Trong phạm vi gần hai cây số quanh hiện trường chưa lắp hệ thống camera theo dõi, hàng xóm xung quanh cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, không ai nhìn thấy có người lạ mặt ra vào. Hiện trường lại ở vùng ngoại ô thành phố, vào thời điểm đó, không có mấy người qua lại.”

Tôi gật đầu, nói: “Không lãng phí thời gian nữa, tới hiện trường xem sao.”

Hiện trường là khu tập thể giáo viên của trường tiểu học Hồng Kỳ, nằm ở phía sau khuôn viên trường, thuộc vùng ngoại ô thành phố Đinh Đường. Khu tập thể gồm có ba tòa nhà bốn tầng xây song song, xung quanh có tường bao, mở cổng ở hai phía đông, tây. Bên cạnh cổng phía đông có gian nhà cấp bốn, là một siêu thị nhỏ. Bốn tòa nhà đều là nhà cũ được xây dựng từ những năm 80 của thế kỷ trước, hành lang tối hun hút, dù lúc này đang là ban ngày.
Hiện trường trung tâm nằm ở tầng hai của tòa nhà ở giữa, để thuận lợi cho các hộ gia đình ra vào, hành lang không bao giờ khóa. Một viên cảnh sát khu vực bắc ghế ngồi trước cửa canh giữ hiện trường, thấy chúng tôi đến thì vội vàng đứng dậy mở cửa.

Căn hộ tuy cũ kỹ nhưng kết cấu bên trong lại khá hiện đại, có thể thấy vào lúc mới xây, tòa kiến trúc này chắc chắn là rất tân kỳ.

Bước vào cửa là mặt tây của một gian phòng khách khá rộng. Kê sát bức tường phía bắc là một bộ ghế salon, phía đông phòng khách là hai cánh cửa dẫn vào phòng ngủ.

Nền nhà láng xi măng, có rất nhiều vết rạn nứt, trên chiếc bàn kê ở chính giữa phòng khách chồng chất đủ thứ đồ tạp nham. Cảm nhận chung là căn nhà không hề có chút hơi hướng trí thức mà trông cứ như cái ổ của một kẻ độc thân lười biếng.
Trên sàn nhà trước cửa có một vũng máu không nhỏ, tại góc giữa tường và ghế sofa cũng có một vũng máu gồm rất nhiều giọt máu tạo thành, giữa hai vũng máu này còn dày đặc những vết máu nhỏ giọt, giọt nào cũng rất lớn, không có phương hướng rõ rệt.

Đầu còn lại của ghế sofa kề sát cửa phòng ngủ cũng có một vũng máu lớn, trên vũng máu còn có dấu vết lôi kéo.

“Đó là vị trí người vợ đã ngã xuống?” Tôi chỉ vào vũng máu ở trước cửa phòng ngủ, hỏi.

Một nhân viên pháp chứng gật đầu.

Nhân viên pháp chứng nói: “Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, toàn là vết chân của nạn nhân nam và bác sĩ, cảnh sát khu vực tham gia cấp cứu, không thấy có vết chân người lạ.”

Lâm Đào nói: “Sao lại thế được? Hiện trường đầy máu thế này, tại sao hung thủ lại không để lại vết chân?”
Tôi đáp: “Có thể chứ, nếu hung thủ hành động mau lẹ, đâm xong lập tức chạy ngay, khi đó máu của nạn nhân còn chưa kịp chảy thành vũng, đương nhiên sẽ không để lại vết chân dính máu.”

Tôi đi quanh những vũng máu trong phòng khách một vòng, nói tiếp: “Ngoài ra, vết máu đều có dạng nhỏ giọt, không có vết máu dạng phun bắn, có lẽ không bị tổn thương tới động mạch chính mà là bị thương ở các nội tạng quan trọng. Vì không có máu phun do đứt động mạch, vậy thì trên người hung thủ chưa chắc đã dính nhiều máu.”

“Ra tay rất tàn nhẫn.” Lâm Đào nói. “Thù oán gì mà ghê gớm thế không biết?”

Tôi vẫy tay gọi Lâm Đào lại, hai chúng tôi cùng ngồi thụp xuống vị trí góc hẹp giữa bức tường và ghế sofa, tôi nói: “Cậu xem, những giọt máu ở đây có mật độ dày đặc, nhưng tại sao lại có máu nhỏ giọt ở đây được?”
Lâm Đào nhìn về phía vũng máu trước cửa chính, nói: “Đúng vậy, chỗ này cách cửa chính hơn năm mét, nạn nhân nói hung thủ vừa bước vào cửa đã đâm ông ta, vậy vũng máu này là của ai?”

Tôi lắc đầu, nói: “Không đúng, tôi đã nói rồi, phỏng vấn vào lúc tinh thần thiếu tỉnh táo là vô ích, tớ cảm thấy không phải là hung thủ vừa vào cửa đã tấn công ngay, mà là đã đâm nạn nhân ở bên cạnh ghế sofa.”

Tôi và Lâm Đào cùng trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi tôi nói tiếp: “Nếu bị đâm ở ngay trước cửa, tại sao nạn nhân lại chạy ngược vào bên ghế sofa rồi sau đó mới chạy ra khỏi hiện trường kêu cứu? Điều này không hợp lý!”

Lâm Đào gật đầu.

Tôi suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Không đúng, còn có một khả năng nữa, chính là hung thủ đâm người đàn ông ở cửa, sau đó nhìn thấy bà vợ đang đứng trước cửa phòng ngủ, bèn lao vào đâm bà ta. Ông chồng tuy đã bị thương nhưng vẫn gắng gượng chạy lại cứu vợ, khi chạy tới chỗ vết máu ở bên ghế sofa thì thấy hung thủ đã đâm vợ mình rồi bỏ đi, ông ta dừng lại đây một chốc rồi mới gắng hết sức chạy ra ngoài cầu cứu.
Lâm Đào nói: “Giả thiết của cậu lý giải được tại sao có vũng máu ở đây, nhưng không thể giải thích được về dấu vết. Cậu xem, bên trong vũng máu ở bên cạnh ghế sofa và vũng máu trước cửa chính có vết chân dính máu lờ mờ, là vết chân của nạn nhân nam, mũi chân xoay ra cửa chính, cũng có nghĩa là nạn nhân nam chạy từ bên ghế sofa ra cửa chính. Nhưng ta lại không tìm thấy dấu chân chạy từ cửa chính đến bên ghế sofa.”

Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy, nếu nạn nhân nam chạy từ cửa chính vào trong nhà cứu vợ thì tốc độ sẽ phải khá nhanh, vết máu nhỏ xuống sẽ không thể nhỏ theo chiều thẳng đứng như thế này. Cả hai vũng máu đều được hình thành bởi những giọt máu lớn nhỏ thẳng từ trên xuống, có lẽ là chảy máu ồ ạt rồi nhỏ xuống trong khi nạn nhân di chuyển chậm.”
Lâm Đào nói: “Tuy nhiên cũng không thể loại trừ nạn nhân nam đã có hành động anh hùng cứu vợ như cậu vừa giả thiết, chưa biết chừng ông ta đã di chuyển chậm tới bên cạnh ghế sofa, sau đó lại di chuyển chậm chạp ra cửa chính, rồi mới lao ra ngoài kêu cứu, vừa khéo không để lại dấu chân dính máu. Dù sao thì trước khi chết, nạn nhân đã khẳng định mình bị đâm ở ngay trước cửa chính, mà trước cửa chính lại có vũng máu, vẫn rất phù hợp.”

“Đúng vậy, điều này còn cần phải tiếp tục suy đoán.” Tôi nói.

“Suy đoán về điều này có ý nghĩa gì không?” Lâm Đào hỏi

Tôi cười cười, chỉ vào một chiếc túi ở trên ghế sofa: “Cậu xem thử trong túi có gì không?”

Lâm Đào rõ ràng chưa nhìn thấy chiếc túi, lập tức tò mò mở ra ngay rồi kêu lên: “Chà, bác giáo viên tiểu học này cũng sung túc đấy chứ, uống Ngũ Lương Dịch (1) cơ đấy!”
(1) Một loại rượu cao cấp nổi tiếng của Trung Quốc.

Tôi nói: “Chưa hẳn vì lương cao đâu, giáo viên hiện nay rất được coi trọng. Những gia đình một con đương nhiên đều mong giáo viên quan tâm tới con mình hơn, biếu cô thầy chút quà cáp là chuyện bình thường.”

Lâm Đào nói: “Cậu đang nghi ngờ hung thủ mang Ngũ Lương Dịch tới biếu nạn nhân đấy à?”

Tôi nói: “Nếu nạn nhân bị đâm ở bên cạnh ghế sofa thì rất có thể đã xảy ra xô xát với người mang quà tới biếu. Còn nếu bị đâm ngay trước cửa thì hai chai Ngũ Lương Dịch này không liên quan gì tới vụ án.”

“Tôi lại cảm thấy không thể có chuyện hung thủ mang quà tới biếu được.” Lâm Đào nói. “Nếu hung thủ mang quà tới biếu, sau đó xảy ra cãi vã, dẫn đến gϊếŧ người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh thì tại sao nạn nhân lại không hề nhắc đến? Ông ta chỉ nói bị một tên côn đồ không quen biết đâm, dù nạn nhân có thiếu minh mẫn tới đâu cũng không thể tưởng tượng ra chuyện bị côn đồ đâm được. Chí ít cũng phải nói là phụ huynh hay là người biếu quà chứ?”
“Cậu nói nghe cũng có lý, chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm kiếm manh mối khác.” Tôi quay sang nói với nhân viên pháp chứng. “Đã lấy mẫu máu ở hiện trường mang đi xét nghiệm ADN chưa?”

Đột nhiên, giọng nói của đội trưởng Hứa vang lên trước cửa: “Xét nghiệm rồi, vừa có kết quả, tôi tới thông báo với anh đây!”

Tôi cười, hỏi: “Có phát hiện nào đáng mừng không?”

Đội trưởng Hứa nói: “Đáng tiếc, vô cùng giống hệt như giả thiết của các anh. Vết máu nhỏ giọt từ hành lang của tòa nhà tới gần cửa hàng đều là máu của nạn nhân nam, vũng máu bên cửa, vũng máu phía tây ghế sofa và máu nhỏ giọt giữa hai vũng máu tại hiện trường cũng đều là của nạn nhân nam. Còn vũng máu ở trước cửa phòng ngủ phía đông ghế sofa là của nạn nhân nữ.”

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Các anh lấy được bao nhiêu mẫu?”
Chúng tôi phân chia những nơi có máu ở hiện trường thành năm khu vực, mỗi khu vực lấy năm mẫu máu.”

“Tổng cộng lấy hai mươi lăm mẫu máu xét nghiệm?” Tôi lắc đầu nói. “Quá ít, hiện trường bao nhiêu là máu thế kia, chỉ lấy hai mươi lăm mẫu không thể đại diện cho tất cả được.”

Đội trưởng Hứa nói: “Bác sĩ Tần, anh đang hy vọng chúng tôi lấy được ADN của hung thủ tại hiện trường phải không? Hiện trường máu me khắp nơi, hung thủ ra tay tàn nhẫn, lại chỉ lưu lại hiện trường trong chốc lát, dù hắn có bị thương, nhỏ vài giọt máu, muốn tìm ra máu của hắn ở hiện trường đầy máu thế này thì có khác nào mò kim đáy biển? Huống hồ chúng ta còn chưa biết chắc hung thủ có bị thương hay không, xác suất này là quá nhỏ.”

Tôi không tranh luận gì thêm. Nhìn vào tình hình hiện tại, đúng là chưa thể đưa ra được suy đoán nào hữu ích cho vụ án. Tôi vô cớ trách móc người ta lấy quá ít mẫu xét nghiệm, người ta không phục cũng là đương nhiên. Xem ra, có tìm được manh mối hữu ích hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào công tác khám nghiệm tử thi.
Chương kế tiếp