Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Vụ án thứ 11 - Cô dâu say ngủ (2)
Tôi và Lâm Đào ngồi xổm dưới tòa nhà phía Đông trong cơn gió lạnh, chúng tôi không ngừng sụt sùi.

Tuy lạnh đến run lẩy bẩy nhưng tôi và Lâm Đào không hề có ý định rời đi. Chúng tôi biết, nỗ lực trong mấy tháng qua, có thể tối nay sẽ được nhìn thấy thành quả. Chúng tôi là thành viên của tổ chuyên án, không muốn bỏ qua cơ hội chứng kiến thời khắc quan trọng này. Tất nhiên, chúng tôi cũng có lo lắng của mình. Có thuận lợi không? Có chắc sẽ không có thêm người vô tội nào bị hại nữa không? Có thể lấy được chứng cứ liên kết toàn bộ cục diện sự việc không?

Khát vọng đối với những thứ chưa biết này khiến chúng tôi quên đi cơn giá lạnh.

Hơn 7 giờ, trời đã tối hoàn toàn. Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi rất không muốn lấy nó ra khỏi túi áo, run run nhìn màn hình… là Đại Bảo.
“Đại Bảo gọi đến, tôi nói thế nào đây?” Tôi hỏi Lâm Đào, “Có nên nói cho cậu ấy biết chuyện tên khốn hại chị Bảo đã bị khống chế rồi không?”

Lâm Đào nhất thời cũng không biết làm sao, điện thoại trong tay tôi rung lên không ngừng.

Tôi căng cứng da đầu, lướt lên màn hình nhận cuộc gọi đến, “Đại Bảo à?”

“Tôi nói ngắn gọn thôi.” Giọng Đại Bảo vô cùng gấp gáp, “Lông Vũ kiểm tra camera giám sát, phát hiện mỗi lần trước khi xảy ra vụ án đều có một chiếc xe gắn máy đậu trước cửa quán Internet. Người chạy chiếc xe đó dáng người gầy, cao khoảng 1,73 mét, đội mũ, chúng tôi cảm thấy người này rất đáng nghi. Tiếc là lịch sử duyệt web (tytnovel.com) đã bị hệ thống của quán tự động xóa đi, chỉ có thể xác định hắn đã chơi game của nước ngoài, có khả năng dùng máy chủ nước ngoài. Lông Vũ cảm thấy hắn chính là hung thủ, nhưng xe gắn máy không có biển số, chỉ có thể dựa vào độ mài mòn của yên xe trong băng ghi hình để tìm thôi. Lúc nãy vừa nhận được báo cáo, có một chiếc xe gắn đáng ngờ, có khả năng đi theo đường quốc lộ về phía Long Phiên rồi. Tôi và Lông Vũ lập tức trở về, một là trong lòng tôi cảm thấy không yên, rất muốn gặp Mộng Hàm, hai là định trở về đợi đồng nghiệp của chúng ta lấy băng ghi hình giám sát trên quốc lộ về, xem có thể bắt được hắn trong tỉnh chúng ta không. Chúng tôi đi đường cao tốc, lộ trình ước chừng khoảng ba tiếng rưỡi. Lông Vũ không cho tôi liên lạc với các anh ngay, nói đợi có tin tức rồi mới gặp các anh, về rồi gặp. Chúng tôi phải lên xe rồi, tạm biệt.”
“Dọc đường các cậu nhớ chú ý an toàn!” Tôi nói vào điện thoại đã kết nối.

Tôi và Lâm Đào nhìn nhau, trong mắt chứa đầy mong đợi.

Xem ra rất nhiều đầu mối bắt đầu quy tụ lại rồi, hình dáng của hung thủ cũng dần hiện rõ. Chúng tôi có dự cảm, vụ án này sẽ kết thúc ngay trong đêm giá lạnh này.

Chúng tôi lúc thì quay lại phòng làm việc sưởi ấm, lúc lại không yên tâm quay lại tòa nhà phía Đông ngồi đợi. Cứ như thế thời gian đã qua rất lâu, tính ra, Đại Bảo và Trần Thi Vũ chắc đã về đến Long Phiên rồi, nhưng chỗ Hàn Lượng lại không có chút tin tức gì.

Khi chúng tôi đang nóng lòng chờ đợi, chợt thấy đèn hiệu chuyên dùng của cảnh sát đặc nhiệm reo lên. Mười mấy cảnh sát đặc nhiệm có vũ trang đầy đủ lao lên xe, chiếc xe rú còi chạy ra khỏi cổng Sở Cảnh sát tỉnh.
“Chuyện gì vậy?” Tôi đứng bật dậy nhìn.

“Phá giải được rồi! Phá giải được rồi!” Ngay sau đó, Hàn Lượng bước ra khỏi cửa cấm của tòa nhà phía Đông, giơ một xấp giấy trong tay lên, “Tôi báo cho các anh đầu tiên đấy!”

Tôi phát hiện gương mặt Hàn Lượng không mang theo sự hưng phấn đáng có mà đầy vẻ lo lắng.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Hàn Lượng kéo chúng tôi lên chiếc Audi TT của mình rồi nói, “Mục tiêu của chúng là chị Bảo!”

“Cái gì?” Tôi giật mình, “Nhưng Cảnh Trình Tường chẳng phải sắp bị bắt rồi sao? Hung thủ của vụ án nhóm B đâu thể tìm đến hại chị Bảo được? Chẳng phải chúng gây án song song sao?”

“Lần này chúng có cùng một mục tiêu! Nhân chứng sống sót!”

“Chúng muốn diệt khẩu!” Tôi rùng mình, “Tôi cứ nghĩ chúng đã bất chấp hậu quả! Thì ra chúng vẫn còn muốn thoát khỏi chế tài của pháp luật! Làm sao bây giờ, làm sao đây? Khu ICU của bệnh viện tỉnh không cho người nhà ở lại chăm sóc vào ban đêm, ban đêm cũng không có ai ở đó, chỉ có bác sĩ và y tá, đúng rồi, còn có y tá trực ban sẽ báo cảnh sát, không sao, nhất định sẽ không sao.”
Lâm Đào nhìn đồng hồ, nói, “Hai người Đại Bảo chắc đã theo đúng người rồi.”

Tôi chợt nhớ ra Đại Bảo hai tiếng trước đã gọi điện thoại cho tôi: “Đúng rồi, Đại Bảo đang đuổi theo một người, chắc là chiếc xe gắn máy khoảng 6 giờ hơn đã vào địa giới tỉnh ta. Xe gắn máy đi đường quốc lộ không thể nhanh thế được, tính ra, khi hắn đến Long Phiên, ít nhất cũng phải 11 giờ, bây giờ mới 10 giờ rưỡi, vẫn còn kịp.”

“Bây giờ chắc Đại Bảo đã đến bệnh viện tỉnh rồi nhỉ?” Lâm Đào nói, “Họ chạy xe theo đường cao tốc, báo cho họ biết để đề phòng đi.”

Tôi lấy điện thoại ra, còn chưa bấm số thì đã có cuộc gọi đến, là Đại Bảo, “Đến bệnh viện tỉnh ngay! Hung thủ nhóm B đang muốn hại Mộng Hàm! Nhưng bây giờ bị chúng tôi chặn lại trong phòng kho bệnh viện rồi.”
“Hắn là nhân vật nguy hiểm đấy! Các cậu cẩn thận nhé! Chị Bảo an toàn không?” Tôi không chỉ rùng mình, lông mao toàn thân đều đã dựng đứng hết lên.

“Yên tâm, giọng tôi lớn, lúc nãy vừa đuổi theo vừa la hét, bây giờ có vài bảo vệ đang chặn trước cửa, hắn chạy không thoát đâu!” Giọng nói của Đại Bảo đầy tự tin, hơn nữa còn mang theo niềm vui không thể đè nén, “Mộng Hàm không sao!”

“Chúng tôi lập tức qua đó, còn mấy chục cảnh sát đặc nhiệm và mấy chục khẩu súng đi cùng nữa.” Tảng đá trong lòng tôi đã có thể buông xuống hoàn toàn. Cảnh Trình Tường đã bị bắt trở lại, cùng bị “bắt” chung với hắn còn có cách thức liên lạc mà Hàn Lượng đã “phá giải được”. Xem ra, chứng cứ đã đầy đủ. Bây giờ, hung thủ nhóm B cũng đã bị khống chế. Đây chính là một kết cục hoàn mỹ cho vụ án lần này.”
“An toàn rồi.” Tôi ngắt điện thoại, nói, “Nhắc đến phá giải, cậu giải ra gì vậy?”

Tôi muốn tranh thủ quãng đường mười phút này tìm hiểu cách thức liên lạc giữa hai tên hung thủ đó.

Hàn Lượng nói, “Khoảng 5 giờ hơn, Cảnh Trình Tường lấy một tờ giấy ra, vừa nhìn vừa đánh chữ, trả lời vào một chủ đề thảo luận trên diễn đàn. Bộ chỉ huy vừa thấy liền biết ngay tờ giấy đó chắc chắn có vấn đề, hơn nữa chúng tôi cũng đã nắm được cách liên lạc của chúng, lập tức nắm bắt thời cơ, hạ lệnh bắt người. Nhưng khi chúng tôi lấy được tờ giấy đó, phía trên chỉ là một bảng chữ cái, ngoài hai mươi sáu ký tự tiếng Anh ra thì không có gì khác. Diễn đàn mà hắn tham gia chỉ là diễn đàn của một game online.”

“Bảng chữ cái tiếng Anh?” Tôi nhíu mày, nghe đến tiếng Anh là tôi liền đau đầu. Ngày trước học tiếng Anh cấp 4 phải thi mười lần mới qua môn được (1), tôi mù tiếng Anh bẩm sinh.
(1) Không cần nghi ngờ, chú Tần học bảy năm đại học, đã phải thi tiếng Anh cấp 4 mười lần thật đấy.

“Vả lại, những bài viết trả lời của Cảnh Trình Tường trong chủ đề đó đều là những ký tự tiếng Anh loạn xạ, không có lấy một từ có nghĩa, đừng nói là một câu.” Hàn Lượng nói.

“Đây chính là mật mã trong truyền thuyết à?” Tôi hỏi.

“Mật mã có rất nhiều loại.” Hàn Lượng nói, “Nhưng chỉ cần là mật mã thì sẽ có cách giải. Mọi người nhìn đống chữ cái mất trật tự đó liền lóng ngóng, không biết phải làm sao.”

“Cậu là Baidu sống mà cũng không biết nó có ý gì sao?” Tôi cười hỏi.

Hàn Lượng đầy vẻ tự hào nói, “Tôi xem tờ giấy kia, rồi lại xem nội dung bài viết, lập tức hiểu ra đó là gì.”

“Là gì?”

“Loại này gọi là mật mã Vigenère.” Hàn Lượng nói, “được dùng nhiều nhất vào Thế chiến thứ hai, bây giờ chẳng mấy ai nghiên cứu nó nữa.”
“Là sao? Không hiểu!” Lâm Đào nói.

Hàn Lượng bật cười, nói, “Nói trắng ra chính là mật mã dùng các ký tự khác để thay thế cho ký tự thật sự muốn nói. Bảng chữ mà Cảnh Trình Tường cầm chính là bảng đối chiếu. Bảng đối chiếu có quy cách cố định, gồm hai mươi bảy hàng và hai mươi bảy cột, đều là ký tự trong bảng chữ cái tiếng Anh. Một khi có được từ khóa, từ khóa là hàng, chữ cái hiển thị là cột, chữ cái ngay điểm giao nhau của hai cái trên chính là ký tự của mật mã. Cứ làm như thế tìm ra từng chữ cái một, trông qua giống như một đống chữ lộn xộn, nhưng thật ra là một đoạn văn đã được mã hóa.”

“Là sao? Vẫn không hiểu!” Lâm Đào nói.

Hàn Lượng nói, “Ý là như vậy, đây là một cách mã hóa khá cổ xưa, tôi biết quy tắc của nó.”

“Nên cậu đã giải ra?” Tôi hỏi.
Hàn Lượng lắc đầu, nói, “Thật ra khi vừa bắt đầu, tôi cũng chỉ biết quy tắc, không thể phá giải được. Vì như lúc nãy tôi đã nói, cách duy nhất để phá giải là phải biết từ khóa.”

“Từ khóa?” Lâm Đào hỏi.

Hàn Lượng nói, “Cái gọi là từ khóa, chính là một câu tiếng Anh hoặc một từ đơn nào đó. Lấy nó làm từ khóa để tra ngược lại ký tự theo hàng và cột, vậy có thể đọc được đoạn văn mật rồi.”

“Nói vậy, từ khóa là do từng người định ra.” Tôi nói, “Làm sao cậu phá giải được? Lượng từ rất lớn mà!”

“Bởi vậy tôi mới có cảm giác thành công, vì tôi đã tìm ra được từ khóa!” Hàn Lượng nói, “Trên diễn đàn này, người mở chủ đề tên là King Asura of NanheTu La Vương Nam Hòa. Cái tên này chắc là của hung thủ chuỗi vụ án nhóm B, từ đây không khó để biết được hắn là người tỉnh Nam Hòa, Trung Quốc. Người trả lời, cũng chính là Cảnh Trình Tường, có tên Rakshasa, dịch ra là La Sát.”
“Đều là ngôn ngữ trên mạng à? Tên trong trò chơi?” Tôi hỏi.

Hàn Lượng gật đầu, nói, “Đúng vậy, theo diễn đàn có thể xác định, đó là trò chơi Killer of the final, một trò chơi khá nổi tiếng ở nước ngoài. Vì giao diện quá bạo lực, máu me nên nước ta không nhập về. Tôi nghĩ, nếu để tôi dịch thì sẽ gọi nó là Tuyệt mệnh sát.

“Anh văn của cậu cũng khá thật đấy.” Lâm Đào xem như đã nhìn Hàn Lượng bằng một ánh mắt khác.

Hàn Lượng gật đầu nói, “Chúng tôi mất mấy tiếng đồng hồ để nghiên cứu trò chơi này, diễn đàn và những bình luận Cảnh Trình Tường đã phản hồi trong chủ đề kia, muốn nhanh chóng tìm ra từ khóa. Cuối cùng, tôi phát hiện có nhiều người thường dùng một câu nói để làm chữ ký cho mình, trong trò chơi có một BOSS mỗi lần xuất hiện đều nói một câu. No final kill no heaven.”
“Không giết sạch tất cả, không thể lên Thiên đàng.” Lâm Đào nói.

“Tiếng Anh của anh chẳng phải cũng khá lắm sao?” Hàn Lượng nói.

“Với khẩu hiệu này, không thể vào thị trường nước ta được.” Tôi nói.

“Đồng thời, chủ đề mà Cảnh Trình Tường phản hồi chính là: If you…”

“Đừng có ‘hót’ tiếng chim nữa, cậu cứ dịch thẳng ra cho chúng tôi là được rồi.” Tôi hơi mất kiên nhẫn.

“Ý là, bạn có thể đọc hiểu câu này mới có thể thật sự so tài với tôi.” Hàn Lượng nói, “Đây là lời tuyên bố của hung thủ nhóm B, kèm theo bên dưới là một đống chữ cái lộn xộn.”

“Chính là mật mã Vigenère gì đó mà cậu nói đấy à?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.” Hàn Lượng nói, “Chúng tôi tra hoạt động của hai người trên diễn đàn, ngoài chủ đề này thì không còn cái nào khác. Điều đó cho thấy, chủ đề này chính là nơi đầu tiên họ trao đổi với nhau.”
“Nếu là lần đầu tiên trao đổi, sao Cảnh Trình Tường lại có được từ khóa?” Tôi hỏi.

“Mấu chốt chính là ở đây.” Hàn Lượng nói, “Vì vậy tôi nhận định, từ khóa nằm ngay trong câu nói xuất hiện trong trò chơi: No final kill no heaven.”

“Giỏi!” Tôi càng nghe càng hứng thú.

“Thế là tôi nhanh chóng dịch phản hồi mà Cảnh Trình Tường đăng lên lúc hơn 5 giờ sáng kia và cả tin trả lời của Tu La Vương vào khoảng mười phút sau đó, mục tiêu của chúng là chị Bảo!” Hàn Lượng giơ xấp tài liệu trong tay ra, nói, “May mà chúng ta vẫn còn kịp.”

“Tuy vẫn chưa dịch xong hết, nhưng cũng xác định được từ khóa của cậu là đúng!” Tôi nói, “Bây giờ xem ra, người mà Đại Bảo đang đuổi theo chính là hung thủ, thời gian hoàn toàn trùng khớp!”

Hàn Lượng còn chưa kịp gật đầu thì xe đã thắng lại trước cổng khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tỉnh.
*

Xe Hàn Lượng lái nhanh không thua gì xe cảnh sát đặc nhiệm, gần như đến nơi cùng lúc với họ. Ba người chúng tôi xông vào cùng lúc với nhóm cảnh sát đặc nhiệm mang theo súng đột kích tầng một tòa nhà.

Lúc này đã khuya, tòa nhà này có mười sáu tầng, nhưng chỉ sử dụng từ tầng một đến tầng tám, các tầng phía trên tạm thời dùng làm kho chứa đồ. Khu phòng  bệnh trong góc của bệnh viện, bình thường rất ít người ra vào, không cần nói đến lúc nửa đêm nửa hôm thế này.

Trong góc tầng một là một phòng kho, gần như tất cả bảo vệ của bệnh viện và nhân viên y tá đều đang tập trung trước cửa nhà kho đó.

Đại Bảo cầm một chiếc ghế đẩu xem như vũ khí, đứng trước cửa nói lớn, “Đầu… đầu hàng sẽ được khoan hồng! Anh trốn trong đó cả mười phút rồi, có gan thì ra đây… ra đây thử xem?”
“Cậu ấp a ấp úng thế kia mà muốn giả dạng chuyên gia đàm phán?” Tôi đến vỗ vai Đại Bảo đã lâu không gặp, hỏi, “Lông Vũ đâu?”

Lúc nãy bộ đàm trên vai một viên cảnh sát đặc nhiệm vang lên, “Phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện tỉnh có người báo án, nói lúc nãy gặp cướp, bây giờ đã an toàn, nhưng có một cảnh sát đã đuổi theo kẻ tình nghi.”

Đội trưởng Đội Cảnh sát đặc nhiệm bật cười, nói vào bộ đàm, “Báo cáo trung tâm chỉ huy, kẻ tình nghi hiện đã bị nhốt lại, chúng tôi lập tức tấn công.”

Sau khi ra dấu tay, các cảnh sát đặc nhiệm mang theo súng xông vào phòng kho.

Tôi cứ nghĩ sẽ có một màn giằng co gay cấn như trong phim điện ảnh, nhưng thực tế khiến tôi thật sự thất vọng.

Nhóm cảnh sát đặc nhiệm tiến vào chưa đến hai mươi giây đã tóm được một người đàn ông như tóm một con gà, đám y tá vây quanh vui mừng hoan hô. Chúng tôi cũng vui lây.
Đó là một người đàn ông dáng cao gầy, mặc một chiếc áo blouse trắng không vừa vặn chút nào, mang khẩu trang. Hai bên vai bị hai cảnh sát đặc nhiệm giữ chặt, trên cổ tay là chiếc còng số 8. Toàn thân anh ta đang run rẩy, không thốt ra được câu nào.

Xem ra anh ta đang vô cùng sợ hãi.

“Mày như vậy mà còn muốn giết Mộng Hàm?” Đại Bảo giận dữ, nếu không phải tôi cản lại, chắc cậu ấy đã xông đến đạp hắn một trận rồi.

“Giết?” Hắn ta bị viên cảnh sát đặc nhiệm nhấn cong lưng xuống, nói, “Các… các… các anh, không… không… không phải…”

“Im miệng!” Lâm Đào lấy mực và thẻ vân tay ra, đến sau lưng cảnh sát đặc nhiệm, bắt lấy cổ tay của tên cao gầy, lấy dấu vân tay của hắn.

“Kiểm tra dấu vân tay ngay tại đây à?” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm cười nói, “Anh cũng gấp gáp quá nhỉ?”
“Đặc điểm dấu vân tay của hung thủ tôi đều ghi nhớ hết vào đây rồi!” Lâm Đào chỉ vào đầu mình nói, “Vì vậy so dấu vân tay ngay tại chỗ thì có thể chứng thực hung thủ tại chỗ này ngay!”

“Hung? Hung gì?” Sắc mặt tên cao gầy lập tức tái mét, trắng bệch, “Tôi… tôi chỉ… tôi chỉ… đi gặp… một người…”

“Hắn không phải hung thủ.” Lâm Đào soi dấu vân tay trước ánh đèn, vẻ mặt chùng xuống.

Da gà tôi vừa hết lại lần nữa nổi lên, “Cái gì? Cậu nói gì?”

Trước vẻ mặt hoang mang của mọi người, Đại Bảo điên cuồng lao đến trước thang máy, điên cuồng nhấn nút. Thang máy bắt đầu từ từ đi xuống từ tầng mười một. Đại Bảo quay người chạy vào buồng thang bộ. Chúng tôi vừa lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.

Chạy một mạch đến tầng năm, hành lang vẫn yên tĩnh như cũ, không một bóng người. Dù sao đây cũng là phòng chăm sóc đặc biệt, người ở đây đều không thể chủ động đi lại được. Để đảm bảo phòng bệnh không có vi khuẩn, trong phòng chăm sóc đặc biệt không cho phép kê thêm giường vào ban đêm, nên khi đêm xuống, phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Bình thường, một khi thiết bị giám sát tân tiến phát hiện ra chỉ số sự sống của bệnh nhân khác thường sẽ báo động ngay. Y tá trực ban và bác sĩ sẽ đến ngay lập tức. Ngoài ra, cách một tiếng sẽ có y tá đi kiểm tra các phòng bệnh một lượt, đảm bảo sự an toàn cho bệnh nhân.
Nhưng khi chúng tôi đến phòng bệnh của chị Bảo, chỉ thấy một căn phòng trống, còn đủ loại dây đang lủng lẳng bên giường bệnh và màn hình đen kịt của các thiết bị theo dõi.

Đại Bảo ngồi phịch xuống đất, bật khóc thất thanh.

Tôi không bỏ cuộc, chạy đến quầy trực của y tá ngoài hành lang, thấy có hai y tá đang trò chuyện ở đó. “Bệnh nhân giường số 23 đâu?” Tôi hét lên.

Hiệu quả cách âm của tấm kính thủy tinh rất tốt, tôi lớn tiếng thế mà y tá ở bên trong vẫn không nghe thấy gì.

Tôi tiến đến, gõ lên tấm kính thủy tinh.

Y tá vội đứng lên, mở cửa ra, ngập ngừng nói, “Làm gì vậy? Có chuyện gì?”

“Bệnh nhân giường số 23 không thấy đâu cả!” Tôi nói.

Sắc mặt y tá lập tức thay đổi, vội vàng chạy về phòng bệnh với tôi. Thấy những sợi dây vẫn đang đong đưa, y tá liền ngẩn ra, “Chuyện này… chuyện này là sao? Nửa tiếng trước tôi đi tuần, mọi chuyện vẫn bình thường mà.”
“Các người thật vô trách nhiệm!” Lâm Đào quát lên.

“Bình thường thiết bị giám sát làm việc rất tốt, không thể xảy ra chuyện như thế này được.” Y tá đầy vẻ ấm ức, “Bao nhiêu năm qua đều thế, chưa từng xảy ra chuyện này!”

“Nhưng bệnh nhân đã bị người khác đưa đi, các cô lại không hay biết gì!” Tôi nói.

“Tắt thiết bị giám sát trước rồi mới đưa bệnh nhân đi, như vậy chuông báo động sẽ không reo.” Bác sĩ nghe thấy tiếng động liền chạy ra khỏi phòng trực ban, vẫn còn đang ngái ngủ, chắc chiếc áo blouse trắng, “Nhưng bình thường, ai lại làm thế?”

Đúng vậy. ai lại làm thế? Ai có thể nghĩ đến một kẻ thông minh, nguy hiểm sẽ chạy đến đây để gây án chứ?

“Bây giờ phải làm sao?” Lâm Đào nóng nảy nói, “Lông Vũ đâu?”
Chương kế tiếp