Pháp Y Tần Minh: Quyển3: Ngón tay thứ mười một

Vụ án thứ 4 - Cái nhìn tội lỗi (2)

“Trong trường hợp này, độ đυ.c của giác mạc và tình trạng của vết hoen tử thi sẽ phản ứng chân thực nhất thời gian tử vong. Trong môi trường nóng ẩm, nội tạng thối rữa nhanh hơn cũng là chuyện bình thường.” Tôi nói.

Lâm Đào ngửa đầu nhìn bòng đèn chống nước lập lòe trên trần, nói: “Bật đèn, đã tử vong hai mươi tư tiếng trở lên, bốn mươi tám tiếng trở lại, vậy chứng tỏ họ bị sát hại vào tối hôm kia.”

Tôi gật đầu.

“Thi thể luôn biết nói.” Đại Bảo gật gù. “Chúng ta không cần làm thực nghiệm với nước chảy nữa, để tiết kiệm tài nguyên.”

“Khi chúng tôi đến, hai vòi nước đang chảy.” Điều tra viên chau mày, chỉ vào hai vòi nước trong cùng. Đương nhiên anh ta không thể chịu đựng nổi bầu không khí trong nhà tắm.
“Khi các anh đến, mực nước thế nào?” Tôi hỏi.

“Cơ bản là ngập đến hai phần ba thi thể.” Điều tra viên đáp.

Tôi thở dài: “Nếu là vụ án cưỡиɠ ɧϊếp, xác suất lấy được mẫu xét nghiệm là rất thấp.”

“Tại sao?” Lâm Đào hỏi.

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tan trong nước.” Tôi nói.

“Vậy thì cũng không thể xác định được có phải là vụ án cưỡиɠ ɧϊếp hay không à?” Điều tra viên hỏi.

Tôi lắc đầu nói: “Đừng vội, vừa nãy anh Đại Bảo đã nói rồi, thi thể biết nói đấy.”

Anh cảnh sát chớp chớp mắt, không nói năng gì.”

Tiếng của Đại Bảo lại vang lên từ trong góc phòng: “Này, em nói xem liệu có phải Lưu Kiệt đã gϊếŧ người vào hôm kia, sáng sớm hôm nay đến đây lại nảy sinh mục đích nào đó nên mới lật thi thể lại, sau đó báo cảnh sát?”
“Cũng có khả năng đấy, cái kiểu vừa ăn cắp vừa la làng thế này gặp nhiều rồi.” Anh cảnh sát vội vã tiếp lời.
“Nhưng hắn làm vậy nhằm mục đích gì nhỉ?” Tôi nói. “Hành vi này sẽ khiến hắn bại lộ.”

“Đúng rồi đấy!” Lâm Đào nãy giờ im lặng quét dấu vết trên cửa, giờ chợt dừng tay nói. “Giả thiết của anh Đại Bảo đúng là rất có khả năng.”

“Ồ?” Tôi phấn khởi đứng bật dậy, định đi về phía Lâm Đào. Do đứng dậy nhanh quá nên hơi xây xẩm, loạng choạng trên tấm đệm một lúc mới giữ được thăng bằng.

“Là thế này!” Lâm Đào chỉ tay nói, “loại khóa cửa này bên ngoài là khóa chìm, bên trong có một tay nắm, một then cài, tiếc là đã gỉ hết cả rồi. Vì điều kiện kém quá nên rất khó để lại dấu vân tay.”

“Không đúng.” Tôi bước trên những tấm đệm đi về phía Lâm Đào. “Nếu hung thủ đứng bên ngoài muốn khép cửa lại, kiểu gì cũng phải sờ vào mép cửa, vì bên ngoài không có tay cầm.”
“Cho nên tớ đã tập trung quét khắp bề mặt cánh cửa.” Lâm Đào gật đầu nói. “Khổ nỗi cánh cửa này rởm quá, điều kiện quá tệ, có một vài mảng vân tay khả nghi cũng không có giá trị đối chiếu. Nhưng trên chốt cài cửa có một dấu vân tay không hoàn chỉnh.”

Tôi nheo mắt nhìn vào chốt cài cửa.

Lâm Đào nói với một kỹ thuật viên đang đứng phía sau: “Đã lấy mẫu vân tay của Lưu Kiệt chưa?”

Kỹ thuật viên gật đầu, rút từ trong túi ra một tấm thẻ in vân tay. Khi điều tra án mạng, trước tiên phải lấy vân tay của người phát hiện ra vụ án, điều này đã trở thành ý thức thâm căn cố đế của các nhân viên kỹ thuật.

Lâm Đào mở tấm ảnh vừa chụp bằng máy chụp dấu vân tay, phóng to rồi đối chiếu với mẫu vân tay trên thẻ.

“Vân tay đúng là một thứ tuyệt vời.” Giọng tôi tràn đầy ngưỡng mộ. “Không giống ADN, muốn đối chiếu phải mất mấy tiếng đồng hồ. Đối chiếu dấu vân tay chỉ cần mấy phút là xong.”
“Chính là hắn.” Lâm Đào không đáp lời tôi nhưng câu nói của cậu ta khiến tất cả cảnh sát ở hiện trường nhảy dựng cả lên.
vào tối 27 tháng Sáu.” Phân đội trưởng Trần nói. “Khi bắt Lưu Kiệt, chúng tôi đã phái một nhóm đi điều tra về hắn. Cả đêm ngày 27 tháng Sáu, Lưu Kiệt ngồi đồng trong một quán net ở thành phố Thanh Hương từ 5 giờ chiều ngày 27 đến tận 10 giờ sáng ngày 28, có camera giám sát làm chứng. Đến trưa ngày 28, hắn về nhà ngủ, người nhà và hàng xóm có thể làm chứng. Quả thực hắn không có đủ điều kiện thời gian để gây án.”

“Tớ đã nói rồi mà, chứng cứ của vụ án có vấn đề.” Lâm Đào rất điềm tĩnh. “Đúng là đã có chứng cứ chứng minh không phải Lưu Kiệt gây án.”
“Nhưng hắn da^ʍ ô thi thể! Phá hoại hiện trường! Cản trở điều tra!” Tôi hằm hằm giận dữ.

“Được rồi, được rồi!” Lâm Đào nói. “Tranh thủ còn mấy tiếng nữa mới trời tối, chúng ta hãy quay về nhà xác thôi. Các cậu đợi tớ một chút, tớ đi lấy bộ quần áo làm việc, thay cái áo sơ mi này ra đã.”
Chương kế tiếp