Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 10 Cọ ăn
Tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng bếp Cẩm Tùng Hiên.

Năm ngón tay thon dài tinh tế cầm đũa khuấy trứng gà, chủ nhân bàn tay lại mặt ủ mày mày ê, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Rõ ràng tối hôm qua đã bọc chăn cẩn thận, vì sao còn đặt lên……

Nghĩ đến lồng ngực cường tráng cùng đôi chân mạnh mẽ của hắn, Bao Xuân Oánh ngượng ngùng gật đầu, hai má má hiện lên rặng mây đỏ.

“Thiếu phu nhân, trứng gà đổ rồi.”

Nguyệt Linh vừa nhắc nhở, Bao Xuân Oánh lập tức hoàn hồn. Nàng cúi đầu nhìn xuống quả thực trứng gà trong bát đã chảy một ít ra ngoài, tự trách mình không ý thức khuấy quá mạnh.

“Không sao, vẫn còn đủ.”

Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn cô nương nhà mình, cảm giác hôm nay nàng có chút thất thần. Trước đây khi nấu ăn nàng sẽ vô cùng tập trung, nếu nguyên liệu bọ đổ ra ngoài nàng sẽ cảm thán lãng phí.

Chỉ có Nguyệt Linh phát hiện ra sự khác thường của Bao Xuân Oánh, hạ nhân xung quanh vươn cổ ngửi thử, trong bếp ngập tràn mùi thịt và hồ tiêu.

Lần đầu tiên ngửi thấy hồ tiêu là cay nồng, lần thứ hai ngửi lại thấy thơm. Lại nhìn Bao Xuân Oánh chiên bánh trứng gà rau chân vịt, mùi trứng già thơm ngát làm bọn hắn hoài nghi nhân sinh.

“Thiếu phu nhân, chiên trứng gà cũng có thể thơm như vậy được sao?” Chỉ Quỳ hỏi ra suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người.

Bao Xuân Oánh cười xinh đẹp: “Trứng gà có thơm hay không, phải nhìn vào màu lòng đỏ.”

“Sao? Nói thế nào?”

“Gà mái ở trong núi sâu ăn quả rừng sẽ đẻ ra trứng gà có lòng đỏ là màu cam hoặc màu vàng quất, loại trứng gà này thơm nhất, vị cũng ngon nhất. Mà gà ở trong núi, thịt săn chắc ít dầu mỡ, vị mềm xốp vừa phải, dùng để hấp là ngon nhất.

Chỉ Quỳ nghe thấy, hai mắt trông mong thèm nhỏ dãi. “Thiếu phu nhân đừng nói nữa, nô tỳ nghe đói bụng.”

“Trong phòng bếp tổng đầu bếp cũng không chọn được trứng gà thơm như vậy, lòng đỏ trứng luôn là màu vàng

“Đúng vậy, sau khi nấu canh cũng không ngửi được mùi trứng gà, khiến ta còn nghĩ trứng gà không ngon.”

Một đám hạ nhân trợ thủ mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao.

Lúm đồng tiền trên má Bao Xuân Oánh hơi nhạt: “Chỉ cần chọn được trứng gà ngon, làm như thế nào cũng sẽ thơm.”

Chỉ Đan đang rửa rau cũng không chen mồm vào, khinh thường lấy lòng vị chủ tử này, rửa rau chân vịt xong liền đưa cho Bao Xuân Oánh.

Hạ nhân nói rau chân vịt hay còn gọi là rau thuỷ tinh, là loại rau được các tiểu quốc xung quanh tiến công, dân gian hiếm có người gieo trồng. Thẩm gia có cách lấy được loại rau quý hiếm này thật sự khiến Bao Xuân Oánh rất ngạc nhiên.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng làm loại đồ ăn này, vừa đặt lên tay đã ngửi thấy mùi chua rõ ràng, trong lòng đã có tính toán.

Cho rau chân vỉ đã rửa sạch vào nồi chần qua một lượt cho chín rồi với ra, thái nhỏ bỏ chung với củ mài đã nấu mềm, trứng gà. Đợi bơ trong nồi đã dậy mùi thơm, nàng phân phó hạ nhân hạ nhỏ lửa xuống, sau đó đổ một bát lớn hỗn hợp rau chân vịt, củ mài và trứng gà vào nồi.

Phần đáy bánh trứng hơi mỏng được chiên cho đến khi cứng lai, nàng khéo léo cầm sạn chiên đồ ăn, cánh tay mảnh khảnh lại có thể lắc chảo mạnh mẽ, thật sự khiến người khác kinh ngạc.

Một cái bánh trứng hoàn hoàn còn nguyên vẹn được lật thành công, những hạ nhân đang theo dõi xung quanh cũng thở phảo nhẹ nhõm.

Cuối cùng, nàng nghiêm túc tập trung dùng sạn nhẹ nhàng đặt bánh trứng mỏng lên đĩa. Gấp lại nhiều tầng mới cắt thành những miếng hình thoi.

Đối với hạ nhân thân phận hèn mọn mà nói trứng gà là nguyên liệu nấu ăn xa xỉ, bọn họ không có phúc được hưởng. Vì thế làm xong bữa sáng, Bao Xuân Oánh cắt bánh trứng rau chân vịt còn dư lại chia cho những hạ nhân giúp đỡ trong phòng bếp.

“Thơm quá a!!!”

Chỉ Quỳ được nếm thử cảm động đến rơi nước mắt, đây là món ăn ngon nhất, dùng nguyên liệu quý báu nhất nàng ấy từng được ăn.”

Sau này vì thiếu phu nhân lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!

Bầu trời đêm trong xanh bị ánh bình minh vàng nhạt chiếm mất, ánh nắng ban mai lan tỏa khắp nơi chiếu lên những giọt sương đọng trong sân sáng lên lấp lánh, tôn thêm ánh sáng cho ngọn trai trên tóc Bao Xuân Oánh.”

Nàng dẫn người hầu bưng thức ăn trở lại phòng tiếp khách ở Cẩm Tùng Hiên, xa xa đã nhìn thấy thiếu niên cầm quyển sách đứng trong sảnh.

Hắn lười biếng nghiêng người dựa vào giường La Hán, tóc đuôi ngựa đen nhánh xõa trước ngực, trường bào xanh đen phác họa đôi chân thon dài.

Thoải mái chờ được ăn.

Bao Xuân Oánh cố gắng không nhìn vào hai chân hắn, bình tĩnh ra lệnh cho người hầu dọn bữa sáng. Đợi tới khi mở từng nắp lên, Thẩm Kiến Hi lại say mê hít một hơi thật sâu.

Mùi thơm vốn có của nguyên liệu nấu ăn vô cùng rõ ràng, trong đó mùi hương mạnh mẽ nhật lại thấm sâu vào tim hắn.

“Có phải rất thơm hay không?” Nàng tự tin nhìn vẻ mặt hắn.

Hắn quay mặt đi: “Thử xong mới biết hương vị thế nào.”

Hai người ngồi xuống, cùng nâng đũa.

Trước mặt hắn đặt một bát cháo gạo kê bỏ thêm bó đỏ màu vàng cam thái hạt lựu, một chút mật hoa quế và nước gừng chẳng qua chỉ để tăng hương vị mà không che đi vị ngọt thơm nguyên bản của gạo kê và bí đỏ.

Nhớ tới món cháo sò điệp bào ngư Thẩm gia thường xuyên mang tới cho hắn, mùi hành lá thái nhỏ hăng nồng che mất vị ngọt nguyên thủy của hải sản, hắn ngửi thử liền quay đầu bỏ đi.

Chỉ là bây giờ, hắn không hài lòng với số lượng đồ ăn của mình: “Tại sao ngươi lại chia bữa sáng thành hai phần, còn chia cho ngươi nhiều hơn của ta?”

Bát của nàng lớn gấp đôi bát hắn, bánh trứng còn nhiều hơn của hắn thậm chí còn có cả bánh hoa quế, mà hắn chỉ có thêm một bát canh hầm.

Bao Xuân Oánh đúng lý hợp tình liếc hắn: “Ăn uống quá độ sẽ khiến dạ dày nặng thêm, bữa sáng lấy ôn bổ là chính, không nên ăn quá no, phần của ngươi là vừa đủ.”

Hắn không phục: “Nếu bữa sáng không nên quá no, tại sao ngươi lại có thể ăn rất nhiều bánh trứng và bánh hoa quế.”

“Đây là sức ăn bình thường của ta.”

Hắn: “……”

Cửu Anh đứng đằng sau yên lặng khen ngợi thiếu phu nhân: Rốt cuộc cũng có người có thể “Trị” được công tử nhà mình!

“Không được, ta và ngươi đều là chủ nhân Cẩm Tùng Hiên, không nên chia đồ ăn thành hai phần.” Hắn nói bóng nói gió nói nàng cầm tiền thì không nên khắc nghiệt như vậy.

Bao Xuân Oánh mím môi môi anh đào. Nếu không phải bị sức ăn quá lớn đêm qua của hắn dọa sợ,nàng cũng không cần phải lo lắng chia đồ ăn thành hai phần.

Đêm qua nàng còn chưa được ăn no.

Ai biết sức ăn của người này hóa ra lại lớn như vậy.

Bữa này nàng không muốn lại nửa đói nửa no nên quyết tâm bảo vệ đồ ăn: “Bữa tối không cần phân biệt ta ngươi, ta sẽ làm nhiều một chút.

Thẩm Kiến Hi nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nhân lúc nàng không chú ý, nhanh chóng kẹp lấy một miếng bánh trứng gà rau chân vịt trong đĩa của nàng.

“A! Vô sỉ!” Nàng tức giận nắm chặt ống tay áo, đôi mắt đẫm lệ phảng phất như bao phủ một tầng sương mù, nhu nhược động lòng người.

“Hương vị không tồi.” Hắn làm như không có việc gì mà nhai kỹ nuốt chậm, hưởng thụ mùi trứng gà chiên lửa nhỏ:“Rau xanh trong bánh không có vị chát, không át mất mùi thơm của trứng gà. Đáng thưởng thức, lớp bánh tầng tầng thơm giòn. Bên trong còn có củ mài, ngươi cắt sao?”

“Hừ, ta cố ý chần qua rau chân vịt loại bỏ vị chua chát. Củ mài nấu mềm không được bỏ ăn, mỗi ngày ngươi phải ăn củ mài kiện tì vị.” Nói xong đôi mắt hạnh của Bao Xuân Oánh vừa đảo lại nhìn ra kêu lên: “Đại cô tử?”

Thẩm Kiến Hi khịt mũi coi thường: “Muốn gạt ta, nàng sao có thể ——”

“Các ngươi đang ăn bữa sáng sao?”

Giọng nữ không chút để ý lại khiến động tác cầm đũa trên tay Thẩm Kiến Hi lập tức cứng đờ, hắng không thể tin được đại tỷ có thể đặt chân tới Cẩm Tùng Hiên.

“Đại cô tử đã ăn chưa?”

Bao Xuân Oánh chào hỏi đã lấy được cảm tình của nàng ấy. Thẩm Mộ Liên bình tĩnh tự nhiên thoáng nhìn qua vẻ mặt u ám của đệ đệ, nhàn nhạt nói: “Còn chưa ăn.”

“Cùng nhau ăn đi?”

Thẩm Kiến Hi muốn ngăn miệng nàng lại.

Một bóng dáng màu đỏ tươi lay động đi tới, bộ diêu điểm thúy hồng mã não cùng tua bạc lặc nhẹ theo từng bước chân.

Thẩm Mộ Liên vung rộng tay áo, tự nhiên ngồi xuống, môi đỏ hơi nhếch lên: “Ta cung kính không bằng tuân mệnh, Tứ đệ không ngại chứ?”

Thẩm Kiến Hi tự mình ăn bánh trứng gà rau chân vịt, không hề để ý tới Thẩm Mộ Liên dù chỉ một giây: “Đại tỷ ăn quen là được.”

“A, Tứ đệ luôn thích bắt bẻ còn có thể ăn, sao ta thể ăn không quen được.”

Không biết vì sao, Bao Xuân Oánh cảm thấy giữ đôi tỷ đệ này tràn ngập mùi thuốc súng. Có lẽ không phải từ một phòng sinh ra nên tình cảm không sâu sắc? Chỉ là giữa nam và nữ ở hậu trạch cần gì phải đấu đá?”

Đầu óc đơn giản của nàng không thể nghĩ ra được.

Đợi một chén cháo gạo kê bí đỏ dọn ra trước mặt Thẩm Mộ Liên, nàng ấy có hơi bất ngờ. Nhưng thấy Thảm Kiến Hi và Bao Xuân Oánh cũng ăn cháo này, nàng ấy do dự cầm lấy cái thìa.

Thẩm Kiến Hi phát hiện nàng ấy đang do dự liền cười lạnh một tiếng. Chỉ là sau đó hắn lại vô cùng ngạc nhiên vị vị đại tỷ luôn cho mình là cao cao tại thượng này lại chấp nhận ăn thứ này.

“Hả? Ngọt ngào như hoa quế, sao lại cay?” Thẩm Mộ Liên bị mùi vị kỳ lạ này làm cho giật mình, vừa rồi còn xem thường lại đồ ăn thô tục này.

“Bởi vì bỏ thêm mật hoa quế cùng nước gừng.”

Nghe vậy, nàng ấy tò mò nhìn vào bát cháo có vẻ ngoài đơn sơ bình tường, hương vị thơm ngon tiếp tục ăn thêm.

Vị ngọt, cái nào nữ tử có thể kháng cự.

“Màu vàng kẹp màu xanh lục là cái gì? Rất thơm.”

Vừa dứt lời, Thẩm Kiến Hi cảnh giác chen vào nói: “Đại tỷ không lo lắng ăn nhiều sẽ biến thành trăng tròn Tết Trung Thu sao?”

Bao Xuân Oánh muốn gắp bánh trứng gà rau chân vịt cho nàng ấy, bàn tay dừng lại nửa đường, nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Kiến Hi.

Giọng điệu hắn đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Thẩm Mộ Liên vừa nghe, khóe môi giật giật, tức đến mức thở không nổi: “Ăn một miếng bánh ngọt cũng không thể béo lên được. Sao vậy, tứ đệ yêu thích món bánh ngọt này tới mức không muốn bỏ sao?”

Đến lượt Thẩm Kiến Hi giật giật khóe miệng, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Bao Xuân Oánh, hơi suy tư mới nói: “Cái này gọi là bánh trứng gà rau chân vịt , cái gọi là trứng gà là đi ra từ chỗ đi ngoài của gà mái, sợ là đại tỷ ngươi không dám ăn.”

“Cái……”

Chỗ đi ngoài?

Thẩm Mộ Liên cảm thấy ghê tởm, hết muốn ăn. Chỉ là nàng ấy nhớ tới lúc mình vừa tới dây hắn đang ăn món này, lập tức đóan được tâm tư ấu trĩ của hắn.

Đảo mắt, nàng ấy cười chế nhạo: “Tứ đệ dám ăn, sao ta lại không dám ăn? Tới đi, Xuân Oánh, cho ta một miếng ăn thử.”

Bao Xuân Oánh đột nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Một bên là Thẩm Kiến Hi đang trừng mình, bên kia là Thẩm Mộ Liên chịu nể mặt.

Ai!

Làm một đầu bếp, nàng sao có thể để khách mất mặt, vì thế gắp một miếng trong đĩa của mình cho Thẩm Mộ Liên, đồng thời giới thiệu nguyên liệu tạo ra món bánh này, khiến Thẩm Kiến Hi bên cạnh nhìn thấy chỉ biết nắm chặt tay.

Thẩm Mộ Liên đắc ý mỉm cười, liếc xéo đệ đệ rồi cắn nhẹ một miếng.

Thơm!

Nàng ấy không biết nên miêu tả mùi hương này như thế nào, tóm lại khác hoàn toàn với mùi sơn trân hải vị. Đầu bếp Thẩm gia đã từng làm món canh trứng nhưng không có mùi thơm này, chỉ có toàn mùi vừng. Hơn nữa chiên đến khi chín vàng, từng lớp giòn tan, từng lớp vỡ ra đầy đặn ngon miệng, vị thơm còn đọng lại mãi trong miệng.

Ăn xong một miếng, lại nhớ thương tới miếng tiếp theo, ánh mắt đảo quanh hai phần bánh trứng rau chân vịt.

“Đại tỷ tới Cẩm Tùng Hiên có chuyện gì?”

Thẩm Mộ Liên lập tức sửng sốt, lấy lại tinh thần nghiêm mặt nói: “Ta là tỷ tỷ vừa là đại cô tử cũng nên đến xem các ngươi ở chung như thế nào, nhìn xem Tứ đệ có ức hiếp tứ đệ muội hay không.”

“Như tỷ chứng kiến, chúng ta tương kính như tân. Tỷ có thể về được rồi.”

Bao Xuân Oánh im lặng nhìn Thẩm Kiến Hi bình thản ăn cháo, muốn giảng hòa lại bị hắn đoạt lời trước:

“Ngươi ăn no rồi?”

Nàng phát hiện tầm mắt hắn đang dán chặt vào bánh trứng gà rau chân vịt của mình, vội vàng lắc đầu ăn một miếng.

Thẩm Kiến Hi cười vừa lòng, bắt đầu uống canh hầm thơm ngon.

Đã ra lệnh đuổi khác, Thảm Mộ Liên tự xưng là dè dặt không tiện ở lại ăn nữa, ung dung múc một chén cháo gạo kê bí đỏ: “Như vậy rất tốt, việc hôn nhân của tứ đệ luôn là tảng đá lớn trong lòng chúng ta, bây giờ ta cũng có thể yên tâm.”

“Ừm, việc hôn nhân của đại tỷ cũng luôn là tảng đá lớn trong lòng chúng ta.”

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Liên cứng đờ như tượng đá.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, Bao Xuân Oánh lần này vội vàng hoà giải: “Đại cô tử lần sau tới thông báo với ta trước một tiếng, ta sẽ chuẩn bị điểm tâm đại cô tử thích ăn.”

Thẩm Mộ Liên mím môi căng thành đường thẳng, tức giận phun ra một chữ “Được”, lại không nói thêm lời nào uống hết một chén cháo. Cuối cùng lạnh mắt phất tay rời đi.

“Tại sao ngươi muốn chọc giận đại cô tử?” Bao Xuân Oánh khó hiểu.

“Hừ, không có việc gì không đăng tam bảo điện. Một người vênh váo tự đắc như vậy đột nhiên tới quan tâm những chuyện không liên quan tới mình sao? Ngươi chớ có bị hư tình giả ý của nàng lừa gạt.”

“Hóa ra các ngươi có hiềm khích.”

“Tóm lại lúc nàng đột nhiên đối tốt với ngươi phải đề phòng.”

Thẩm Kiến Hi không muốn nhắc tới Thẩm Mộ Liên, cẩn thận nhấm nháp canh hầm ngập tràn vị hồ tiêu.

Vị ngọt thanh của măng hòa quyện hết vào nước canh, hoan nữa còn bỏ thêm hồ tiêu,vừa bỏ vào miệng liền có vị cay nồng, ngọt thơm khiến toàn thân ấm áp, rát dễ chịu.

“Đây là?” Hắn nhìn miếng thịt thái lát mỏng trong cái thìa.

“Mề gà, dưỡng dạ dày.”

Hắn chần chờ một chút, đưa mề vịt vào trong miệng.”

Miếng đầu tiên là vị cay nồng của hồ tiêu, nhại miếng tiếp theo là vị dai dai của mề gà.

Bao Xuân Oánh muốn nói lại thôi. Nàng không nghĩ tới hắn sẽ ăn mề gà, dù sao cũng là nội tạng, không ăn cũng không sao, nhưng ăn sẽ hiệu quả tốt hơn.

Nếu hắn nguyện ý ăn, nàng sẽ không ngăn cản, nhanh chóng ăn bánh hoa quế của mình. Mùi hoa quế thơm ngào ngạt mê người, đôi mắt và miệng nhỏ của nàng gần như híp lại thành đường cong.

“Bánh hoa quế ăn ngon như vậy sao?” Hắn hơi híp mắt lại.

Nàng lập tức cảnh giác ôm cả đĩa bánh hoa quế của mình.

“Hừ, chỉ là bánh ngọt thôi mà.”

Hắn tiếc hận cháo và bánh trứng gà rau chân vịt của nàng bị quét sạch.

Một ngụm canh ấm họng, nâng thìa lên che đi nụ cười thấp thoáng trên miệng hắn.
Chương kế tiếp