Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 44 Bà bà thật sự
Thẩm Kiến Hi cùng Bao Xuân Oánh thu dọn đồ đạc ở Bao gia, thấy nàng ôm thêm trong ngực mấy cái bình nước chấm.

“Đây là cái gì?”

“Phật thủ tử ngâm.” Hai mắt nàng cười cong cong, lúm đồng tiền trên má rực rỡ: “Mùa đông năm trước hái được, muốn giữ lâu hơn nên ngâm một ít. Bình mang tới Thẩm gia đã ăn hết, đây là đợt cuối cùng.”

Nói xong, nàng nhìn về phía cây hoa nhỏ màu trắng nở rộ cạnh phòng, lẩm bẩm nói: “Không biết về kinh thành có cây phật thủ tử hay không…Quên đi, có tương quả mơ của Hoàng phó bếp vãn có thể làm rau trộn.”

Thẩm Kiến Hi cúi đầu, móc ngón út của nàng, lẩm bẩm nhỏ một câu như muỗi kêu.

Bao Xuân Oánh nghiêng đầu, nghịch ngợm chớp mắt: “Ta nghe không thấy, ngươi lặp lại lần nữa đi?”

“Khụ, ngươi làm món gì cũng đều ngon cả.”

“Hả? Vừa rồi là ngươi nói vậy sao?”

Hắn mím môi, bất mãn móc lấy ngón út của nàng: “Không ngờ ngươi lại nghe được, không cần nói thêm nữa.”

“Ngươi không nói, ta tự mình ăn hết số phật thủ tử này.”

Hắn cứng lại, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm cái bình.

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

“Ngươi……” Hắn căng da đầu, nghiến răng nghiến lợi lặp đi lời âu yếm che giấu trong lòng: “Ngươi làm món gì, ta đều thích ăn.”

Bao Xuân Oánh cảm thấy vừa lòng, ngón cái và ngón trỏ chạm vào khóe miệng hắn: “Hì hì, ngươi cười nhiều lên mới đẹp.”

Được lắm, nàng thành công trả thù hắn véo mặt mình.

Không nghĩ tới, đôi mắt nguy hiểm của hắn đột nhiên lóe lên, đang trù tính kế hoạch.

Thu thập xong đồ, nàng và Nguyệt Linh lưu luyến không rời từ biệt phu thê quản gia. Nguyệt Linh đi theo nàng vào kinh, không biết khi nào mới có thể trở về hiếu thuận với cha mẹ, không nhịn được rơi nước mắt.

Bao Xuân Oánh an ủi nàng: “Đừng khóc, rơi nhiều nước mắt da sẽ xấu đi. Trước khi chúng ta xuất phát vẫn còn trở về một chuyến nữa mà.”

Nguyệt Linh lập tức lau khô nước mắt.

Xe ngựa từ từ rời đi, bên trong thùng xe, Bao Xuân Oánh nhân cơ hội hỏi rõ chuyện gì xảy ra.

Hắn từ từ kể ra: “Trước khi Đương kim Thánh Thượng đăng cơ, mẹ đẻ ta từng làm Thái tử phi của ông ấy. Sau đó ông ấy lại nạp thêm một trắc phi độc ác, hại mẫu thân sinh con một lần. Chờ đến lúc mẫu thân mang thai ta, bà sợ trắc phi lại động thủ lần nữa nên giả bệnh lấy lui làm tiến, lấy cớ trở về Giang Nam dưỡng bệnh, lén sinh ra ta.”

“Năm đó Thánh thương có biết bà ấy mang thai hay không?”

“Hẳn là không biết.”

Bao Xuân Oánh cảm thấy cốt truyện này còn kích thích hơn cả thoại bản: “Cho nên gửi nuôi ngươi ở Thẩm gia tránh tai mắt phải không?”

“Đúng vậy. Thế lực nhà mẹ đẻ của trắc phi kia rất cường đại, đã nhiều năm vẫn luôn tìm hiểm tình hình của mẫu thân.”

“Chúng ta vào kinh có thể coi là cá chui vào lưới hay không?”

Thẩm Kiến Hi cười lạnh một tiếng: “Sao có thể chứ, chúng ta về kinh là vì tính nợ cũ, ngày lành của nữ nhân kia sắp hết rồi.”

“Sau khi chúng ta về kinh, có thể gặp phải tiết mục trích máu nhận thân hay không? Ngươi xác định không lầm chứ?’

“Yên tâm, chúng ta đã sắp xếp cẩn thận.” Hắn thuận tay sờ đầu nàng.

Nàng còn muốn nói gì đó, đột nhiên xe xóc nảy, không cẩn thận chui vào lòng hắn. Đang lúc nàng muốn ngồi thẳng lại một lần nữa, khuỷu tay rắn mạnh mẽ không cho nàng động đậy, ôm nàng vào ngực.

“?”

Nàng ngốc ngốc.

“Buông ta ra.”

“Đường đi không bằng phẳng, để ta giúp phu nhân.”

Trên đầu vang lên tiếng cười, bên tai là tiếng tim đập ngực hắn truyền đến, không mặt nàng ửng hổng như thoa một lớp phấn hồng.

Trên người hắn truyền đến mùi tràm hương thoang thoảng, da thịt nóng bỏng xuyên qua y phục lan tràn khắp toàn thân nàng, nàng cảm thấy càng ngày càng nóng, mặt cũng nóng bừng.

“Không cần ngươi đỡ, lưu manh.”

Mèo nhỏ hoàn dỗi như cào móng vuốt vào tim hắn, tay còn lại không an phận khẽ vuốt mái tóc đen của nàng, giọng nói có hơi khàn khàn: “Ngươi đã nói, không hối hận gả cho ta.”

Mặt nàng nóng lên như lửa đốt.

“Đúng thì thế nào?”

“Có phải chúng ta vẫn còn chuyện chưa làm hay không?”

“Lưu manh thối!”

“Nếu phu nhân ngại, tạm thời trốn trong ngực vi phu thế nào?”

“Không! Muốn!”

Không như mong muốn, xe ngựa xóc nảy thêm một lần nữa càng tạo cơ hội cho hắn ôm chặt.

Bao Xuân Oánh từ bỏ giãy giụa.

Xe ngựa dần rời khỏi thành, mặt đường lầy lội gồ ghề, thân xe không tránh khỏi xóc nảy.

Ngoài thành có một thôn trang trên núi Quan Sơn, thường có trọng binh canh gác. Một khi bọn họ phát hiện có người lên núi tất nhiên sẽ phái người đuổi đi, dần dà không có dân chúng dám đi tới đồng Quan Sơn nữa.

Thôn trang này tên là Điệp Tuyền sơn trang, là sản nghiệp thuộc danh nghĩa Thẩm gia.

Xe ngựa đi đến chân núi, cũng không lọt vào đuổi đi, ngược lại còn có giáo úy đón bọn họ đến.

Một đội binh lính mắc áo giáp, sát khí khiếp người, Bao Xuân Oánh đứng trước mặt bọn họ thở cũng không dám thở. Theo bọn họ lên núi, nàng càng lúc càng lo lắng – chuẩn bị gặp bà mẫu chân chính.

Nàng tưởng tượng đối phương sẽ nói ghét bỏ xuất thân của mình, đúng là vẫn do nàng trèo cao.

Tận đến khi nàng nhìn thấy một vị mỹ nhân phong hoa tuyệt đại xinh đẹp khó tìm, kinh diễm lấn át cả lo lắng.

Mắt phượng của mỹ phụ rất giống Thẩm Kiến Hi, khi thì vũ mị đa tình, khi thì không giận tự uy.

Dáng vẻ băng cơ ngọc cốt, môi đỏ cười như không cười, ngàn hoa mẫu đơn ung dung cao quý.

Bao Xuân Oánh thân là nữ tử nhìn thấy bà ấy cũng động tâm.

Phát hiện mặt nàng đỏ lên, cảm xúc trong lòng Thẩm Kiến Hi quá rõ ràng. Lúc mới gặp hắn, mặt nàng không hề đỏ mặt ngại ngùng.

Hai người vẻ mặt khác nhau thu hết trong mắt mỹ phụ, bà ấy mỉm cười đánh giá Bao Xuân Oánh: “Vị này hẳn chính là con dâu của ta.”

“Đúng vậy, nàng là Bao Xuân Oánh.”

“Bà bà.” Nàng ngoan ngoãn gọi một tiếng, gọi xong lại rối rắm có nên gọi là Thái tử phi hay không. Chỉ là Thái tử năm đó đã là Đương Kim thánh thượng, không nên gọi là Thái tử phi.

A, hy vọng bà bà đừng trách miệng nàng nói linh tinh.

“Hài tử ngoan.” Tạ Xu nhìn ra vẻ rối rắm trên mặt nàng, không nói ra điểm sai, huống chi tiếng gọi “bà bà” kéo gần không ít quan hệ của hai người, bà ấy rất thích xưng hô bình dị gần gũi này.

Ngược lại, vẻ mặt Tạ Xu nghiêm túc nói với tiểu nhi tử: “Ta muốn trò chuyện với con dâu, con tránh đi trước đi.”

Thẩm Kiến Hi đứng lặng tại chỗ không muốn đi.

Vừa gặp mắt đã muốn hắn tránh đi, khẳng định không phải chuyện gì tốt.

“Mẫu thân, ta im lặng ở bên cạnh sẽ không quấy rầy hai người.”

Tạ Xu híp mắt phượng: “Chuyện của nữ nhi vốn nên nói riêng. Con đã là Vương gia không thể tùy tiện.”

Bao Xuân Oánh khẽ lắc tay hắn: “Ngươi giúp ta thăm dò phòng bếp ở đâu có được không?”

“Được rồi.”

Đại sảnh chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu hai người, Ta Xu mới nói: “Thật ra đây là lần đầu tiên ta gặp Hi Nhi, khó trách hắn sẽ giận dỗi.”

“Lần đầu tiên gặp mặt?”

“Đúng vậy, nơi này có trọng binh trông coi, ta không có cách nào rời khỏi Điệp Tuyền sơn trang, người ngoài không có cách nào tiến vào.

Bao Xuân Oánh thở dài.

Hoàng cung là lồng giam, rời khỏi cung vẫn nằm trong lồng giam.

Trời đất bên ngoài rộng lớn cũng không có chỗ dung thân cho bà bà.

“Nào, ngồi đi.” Tạ Xu đã quen với cô đơn, dáng vẻ vân đạm phong khinh bỏ qua cảm xúc phiền muộn. Nàng cười vui vẻ nhìn Bao Xuân Oánh, ánh mắt sáng ngời có thần khiến Bao Xuân Oánh ngại ngùng gật đầu: “Trong thư Hi Nhi có nhắc đến ngươi vài lần.”

Bao Xuân Oánh nắm chặt khăn tay.

“Ngươi thích Hi Nhi sao?”

Câu hỏi đột ngột bất ngờ làm Bao Xuân Oánh hai má hiện lên đám mây đỏ hồng. Tuy xấu hổ, chỉ là nàng ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời: “Thích.”

Tạ Xu híp lại mắt phượng, cẩn thận đánh giá ánh sáng trong mắt nàng. Một lát sau, môi nàng đổ cong lên như cành liễu: “Không tồi, ánh mắt Hi Nhi tốt hơn người cha vô năng của hắn gấp trăm lần.”

“Bà bà cẩn thận lời nói!” Bao Xuân Oánh đại kinh thất sắc.

“Hừ, nếu không phải bởi vì hắn, ta và Hi Nhi có thể lưu lạc đến tận đây sao. Ngươi biết vì sao Hi Nhi bị đau dạ dày hay không?”

“Thẩm lão phu nhân nói là do ăn uống không đều đặn.”

“Đây là thứ nhất. Nguyên nhân quan trọng nhất là nếu Hi Nhi không có chuyện gì, hắn đã sớm trở thành quân cờ liên hôn của Thẩm gia. Trong đầu người Thẩm gia vẫn muốn chen một chân vào triều đình, đứng là người si nói mộng.”

Bao Xuân Oánh đột nhiên ý thức được, khó trách lúc trước hắn lại đổ thuốc đi. Cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, một quân cờ liên hôn tốt nhất không ai khác chính là Chu Tuyết Nhạn.

“Cũng may giấc mộng của Thẩm gia đã tan thành mây khói.” Tạ Xu bình tĩnh lại, chậm rãi vuốt thẳng nếp gấp ống tay áo: “Bên ngoài vòng xoáy tranh đấu quyền lực, vẫn luôn có người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của ta, hài tử ta sinh ra phải đưa đến Thẩm gia mới có thể sống được. Đoạn thời gian không nhìn thấy ánh mặt trời đó, ta đã đặt tên cho đứa bé là Kiến Hi.”

Nàng nhìn chăm chú Tạ Xu.

Tạ Xu đồng thời cũng nhìn lại nàng: “Xuân Oánh, con đường sau này của Hi Nhi rất gian khổ, ta hy vọng ngươi vẫn có thể làm bạn bên cạnh đồng hành với hắn.

“Con dâu biết.”

Liên tục mấy ngày tình cảnh bi thảm, cuối cùng cũng có ánh sáng nhạt nhạt phá vỡ bầu không khí u ám, sầu lo lại hiện rõ ràng trên mặt.

“Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mẹ ruột, sao mặt mày lại u sầu như vậy?” Nam nhân trung niên cao gầy tới gần Thẩm Kiến Hi.

“Cữu cữu.”

Tạ Hạc mặc y phục đen, tới vô ảnh đi vô tùng chỉ có lúc nào muốn xuất hiện mới hiện thân. Ông ấy nhìn về phía cửa đại sảnh đang đóng lại, biết rõ cháu ngoại lo lắng vì cái gì: “Ngươi yên tâm, đích tỷ không phải người kiêu ngạo. Chỉ cần cháu ngoại tức làm người chính trực, đích tỷ sẽ không làm khó nàng.”

Thẩm Kiến Hi gật đầu, ngay sau đó nghiuêm túc chắp tay thi lễ với cữu cữu: “Ngoại tôn cảm kích cữu dạy dỗ của cữu cữu. Nếu sau này cữu cữu có phân phó gì, cháu ngoại không dám chối từ.”

Hắn, Thương Trúc và Bạch Nhĩ là cữu cữu huấn luyện, thân thế của hắn cũng do cữu cữu nói cho biết, thư từ hắn và mẫu thân viết cho nhau cũng là do cữu cữu âm thầm truyền đi.

“Ngươi có thể gội ta một cữu cữu, ta đương nhiên cố gắng hoàn thành. Năm đó đích tỷ đưa ta rời khỏi lỗ chó ở Tần quốc công phủ, mưu lược một chức quan chức, ta nên báo ơn.”

Hắn là con vợ lẽ của lão quốc công, con vợ lẽ không đáng một đồng, chỉ có đích tỷ chưa bao giờ xem nhẹ hắn.

Tạ Hạc xoay người nắm lên đầu vai hắn, lời nói thấm thía nói: “Con đường sau này phải dựa vào chính các ngươi, chuyện cữu cữu có thể giúp đỡ không nhiều lắm.

“Cữu cữu đã giúp cháu ngoại rất nhiều, cháu ngoại không dám cầu xa xôi.”

Hắn cười vỗ vào Thẩm Kiến Hi ấy cái, để lại một câu “Cháu ngoại tức ra rồi” đã không thấy bóng dáng.

“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Bao Xuân Oánh tò mò đi từ từ đến nhìn hắn.

“Không có gì, trước núi giả khá đẹp.” Thiếu nữ trước mặt vẻ mặt tự nhiên, xem ra cữu nói đúng. Thẩm Kiến Hi thu lại vẻ mặt lo lắng, sờ đầu nàng: “ta đưa ngươi tới xem phòng bếp.”

“Không cần, ta và Nguyệt Linh tìm hạ nhân hỏi đường là được rồi. Ngươi đi tìm bà bà trước đi, các ngươi nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói.”

Thẩm Kiến Hi muốn nói lại thôi.

“Không có việc gì, ngươi đi đi. Đến Thẩm gia ta và Nguyệt Linh còn không lạc, huống chi là nơi này.

Ánh mặt trời nhu hòa rơi vào bên trong đôi mắt cong cong của nàng, tựa như ánh lửa trong đêm tối, thắp sáng con đường phía trước cho hắn.

“Được ta lập tức sẽ tới tìm ngươi.”

Tiếng cười như chuông bạc theo gió xuân bay đi, đưa hắn vào đại sảnh.

Tác giả có lời muốn nói: Thông báo trước: Bài này có quá nhiều thiếu sót, tác giả không kìm được cảm xúc thuần túy tuôn trào, bởi vật có hai chương nữa sẽ kết thúc. Kết thúc vội vàng, thật sự xin lỗi.
Chương kế tiếp