Quận Chúa Kinh Hoa

Chương 20: Sài Lang Hổ Báo

Hạ lễ của Đại điện hạ đương nhiên là con ngựa kia, còn có một bộ yên trên người ngựa. Bộ mã cụ này sáng bóng hoa lệ, Hứa Kinh Hoa thập phần thích, đưa tay sờ, không ngờ Đại điện hạ tiếp tục đưa cho nàng một cây roi ngựa nạm minh châu, nói: "Còn có cái này.”

Hứa Kinh Hoa hai tay tiếp nhận, trước tiên hỏi: "Hạt châu này có đắt hay không? Ta phải cẩn thận không để mất nó.”

Tề Vương cười nói: "Không sao đâu, mất thúc thúc lại cho con cái mới. Đi thôi, dẫn Đại điện hạ chúng ta đi dạo đi.”

Lần này Lưu Diễm tới, ngoại trừ mang tuấn mã cho Hứa Kinh Hoa, còn mang theo đồ Hoàng thượng ban thưởng cho Hứa Tuấn, liền nói: "Lần sau đi, ta còn phải trở về phục mệnh với phụ hoàng.”

“Buổi chiều còn phải tiếp tục đi học có phải không?” Hứa Kinh Hoa cười hỏi. Lưu Diễm gật gật đầu: "Đúng vậy. Ngày mai gặp ở Ngự Uyển, đúng rồi, phụ hoàng cố ý truyền lệnh, chuẩn các Vương phủ, trưởng tử phủ công chúa cùng lĩnh yến, ngày mai hẳn là sẽ rất náo nhiệt.”

Hứa Kinh Hoa đồng ý một tiếng, lại nói: "Người chờ ta một chút.” Nàng bước nhanh về phòng mình ở hậu viện, mở rương bách bảo của mình ra, từ bên trong tìm một cái hộp giấy to bằng bàn tay, rồi lại chạy về đưa cho Lưu Diễm.

"Cái gì đây?" Lưu Diễm còn chưa mở miệng, Tề Vương đã tò mò hỏi trước.

Hứa Kinh Hoa cười hì hì: "Người mở ra xem một chút.”

Lưu Diễm cũng tò mò, nhưng mà khoảnh khắc mở hộp giấy ra, hắn liền hối hận: "Đây không phải là... Ha ha ha!”

Tề Vương duỗi đầu nhìn thoáng qua liền cười ha ha: “Con thỏ nhỏ này trắng trẻo mập mạp, còn rất đáng yêu, ha ha ha!”

Lưu Diễm không nói gì mà cầm con thỏ trắng làm bằng sứ trong hộp, một ngón tay khác chỉ vào roi ngựa Hứa Kinh Hoa đặt trên bàn: “Muội lấy cái này làm đáp lễ?"

Hứa Kinh Hoa cười hắc hắc: "Sao vậy? Người không thích à? Người không nghĩ con thỏ này trông giống mình sao? Nhìn từ xa còn rất thông minh đó.”

Tề Vương đưa tay cướp con thỏ nhỏ, cầm đến trước mắt nhìn kỹ, cười nói: "Thật đúng là, tuy rằng kỹ thuật thô ráp, nhưng quả thật có vài phần..."

Lưu Diễm không đợi hắn nói xong, liền cướp thỏ trở về, nhét vào hộp, nói: "Vậy ta cáo từ. Bảo Định hầu cứ ngồi đi, để Kinh Hoa tiễn ta là tốt rồi.”

Hứa Tuấn thấy Hoàng thượng, Hoàng tử trước sau như một không dám nhiều lời, chỉ biết đáp ứng, để Hứa Kinh Hoa thay mặt tiễn khách. Hứa Kinh Hoa đưa Lưu Diễm đến tiền viện, trước khi lên ngựa, Lưu Diễm nhắc nhở Hứa Kinh Hoa: "Ngày mai cung yến, muội phải cẩn thận, vạn nhất có ai nói gì với muội, muội nghe một chút thì thôi, đừng coi là thật là được.”

“Ai sẽ nói gì với ta?" Hứa Kinh Hoa nghi hoặc."Ta cũng không biết, chỉ nhắc nhở nàng trước một câu, mấy vị trưởng tử vương phủ kia, tuy rằng nhỏ hơn, nhưng tâm cơ lại nặng, ta sợ bọn họ lừa gạt muội."(Ứng dụng T Y T)

"Người nói bọn họ giống như sài lang hổ báo* vậy."

*Chỉ người có dã tâm, bất nhân

Lưu Diễm cười nhạt: "Không khác lắm đâu. Ta đi đây, gặp lại vào ngày mai.”

Còn chưa phát sinh chuyện gì, Hứa Kinh Hoa từ trước đến nay không để ở trong lòng, bởi vậy tiễn Lưu Diễm đi, nàng quay đầu liền quên mất chuyện này. Đây là ngày đầu tiên cha con bọn họ vào nhà mới, Tâm tình Hứa Kinh Hoa rất tốt, nàng bỏ những thứ nhỏ bé mình mua ra bày đầy bàn, còn cầm một đống đồ chơi điêu khắc bày vào trong phòng cha.

Lúc này đã tiễn Tề Vương đi, Hứa Tuấn cũng rất thả lỏng ở nhà mình, so với ở nhờ vương phủ tất nhiên có khác. Ông ấy đi dạo một vòng trong ngoài, trở về phòng nhìn thấy những thứ kia, cũng không tức giận, còn cười nói: "Cuối cùng con cũng thích một ít đồ mà một cô nương nên thích.”

“Vậy có phải là nương nương cũng thích không? Con có nên mang cho nương nương mấy cái để chơi không nhỉ?”

Hứa Tuấn: "... Con nghĩ nương nương giống như con hả, cả ngày chỉ biết chơi đùa?”

Hứa Kinh Hoa coi như không nghe thấy, quay đầu lại hỏi Triệu ma ma được thái hậu phái tới: “Ma ma, nương nương sẽ thích sao? "

Triệu ma ma cười nói: "Hiểu tâm của cô nương, nương nương đương nhiên sẽ thích.”

“Vậy ta đi chọn mấy cái tốt, ngày mai mang đến cho nương nương."

Hứa Kinh Hoa hưng phấn xông về phòng chọn mấy thứ nhỏ, bỏ vào tráp, ngày hôm sau tiến cung đưa cho Thái hậu.Thái hậu quả nhiên rất thích, cũng tỉ mỉ nhìn, cho đến khi Hoàng thượng mang theo nhị Hoàng tử Lưu Du đến mời Thái hậu giá lâm Ngự Uyển, mới sai người thu lại.

Từ cung Khánh Thọ đến Ngự Uyển hơi xa, Thái hậu và Hoàng thượng đều đi kiệu tới, chân Hứa Tuấn không tốt, Hoàng thượng đặc biệt để ông ấy cùng ngồi. Nhưng mà hai vị Hoàng tử đều phải đi bộ, Hứa Tuấn nào dám? Liền nhiều lần từ chối.

Hoàng thượng lại rất kiên trì: "Để Bảo Định Hầu đi phía sau như vậy, Thái hậu không an tâm, trẫm càng không an tâm. Diễm Nhi, Du Nhi đỡ Bảo Định Hầu.”

Tề Vương và Tề Vương phi đi đến Ngự Uyển trước một bước, Hứa Tuấn không ai có thể cầu cứu, chỉ đành đi lên .Hứa Kinh Hoa nhìn cha mình đi trước, thấp giọng nói với Lưu Diễm: "Kỳ thật chân cha ta không đau nữa, đi lại cũng rất nhanh.”

Phụ hoàng muốn nâng cao thân phận Bảo Định Hầu." Lưu Diễm thấp giọng trả lời.

Nhị Hoàng tử Lưu Du đứng ở phía bên kia Lưu Diễm, đáp lại: "Đúng vậy, như vậy đến Ngự Uyển, Chư vương đến nghênh đón, Bảo Định Hầu từ trên bước xuống, càng lộ ra tôn quý.”

Hứa Kinh Hoa không quen hắn, nhưng hắn nhiệt tình giải thích như vậy, cũng đành phải nói một câu: "Thì ra là như vậy, đa tạ Nhị điện hạ.”

Kinh Hoa muội muội đừng khách khí. Nghe nói hôm qua các ngươi chuyển vào Hầu phủ, còn chưa chúc mừng muội.”

Loại lời khách sáo này, nàng sẽ không biết trả lời nhất, liền lặng lẽ dùng khuỷu tay chạm vào Lưu Diễm. Lưu Diễm liếc nàng một cái, cười nói: "Nhị đệ cũng đừng khách khí, tính tình nàng sảng khoái, đệ gọi muooij ấy là “Kinh Hoa muội muội”, ngược lại khiến muội ấy không được tự nhiên.”

Hứa Kinh Hoa: "?"

Thì ra hắn biết! Quả nhiên trước kia hắn cố ý gọi nàng như vậy!

Lưu Du bên kia cũng có chút bối rối, không gọi là "Kinh Hoa muội muội", thì phải gọi là gì? Gọi thẳng khuê danh sao? Vậy cũng quá không thích hợp?

Hắn ngẩn người không lên tiếng, Lưu Diễm coi như không có chuyện gì, tự mình nói chuyện với Hứa Kinh Hoa: “Ngày đầu tiên tới nhà mới đã làm cái gì?"

“Cũng không làm gì, thêm chút đồ trang trí, sau đó chia đường cho bọn nhỏ nhà hàng xóm, phát tiền thưởng cho hạ nhân trong nhà. Vốn muốn giữ thúc thúc ăn cơm, nhưng thúc sốt ruột đi, nói lần sau lại ăn, coi như xong.”

“Vậy bữa cơm đầu tiên muội và Bảo Định Hầu ăn cái gì?”

"Mì canh gà."

"Ăn bao nhiêu bát?"

Hứa Kinh Hoa vươn tay ra, Lưu Diễm: "Năm bát? Muội ăn nổi sao?”

Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu đánh giá, ngôn hành cử chỉ không hề có ý kiêng dè, làm cho Lưu Du bên cạnh nhìn đến âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm: "Mẫu phi thật đúng là không nói sai, đại hoàng huynh quả nhiên cũng có tâm tư kia.”

Hứa Kinh Hoa chỉ coi nhị điện hạ bị lượng cơm của mình dọa sợ, liền cười cười nói: "Là chén quá nhỏ, ta muốn đổi chén lớn, ba chén là đủ rồi, nhưng cha ta không cho. Kỳ thật ăn mì không no, người không cảm thấy như vậy sao?"

Bất giác sắc mặt Lưu Diễm kỳ dị: “Ta có thể ăn no.”

Hứa Kinh Hoa không tin, hỏi Lưu Du: "Nhị điện hạ ăn mì cũng có thể ăn no sao?”

Lưu Du nói: "Ta không thích ăn mì, thích ăn thứ khác nhiều hơn một chút.”

"Cơm có đúng không? Thật đúng là có người thích ăn cơm không thích ăn mì, cha ta không thích ăn, nói gạo nếp không đủ no, cha thích ăn tất cả những thứ làm từ mì. Đại điện hạ thì sao? Người thích ăn cái nào?"

“Ta không kén ăn."

Hứa Kinh Hoa cười rộ lên: "Vậy hai chúng ta cũng giống nhau, ta cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn.”

Lưu Du không hiểu sao lại bị xa lánh, nhịn không được nhìn Lưu Diễm một cái, Lưu Diễm lại nghiêng đầu, chỉ lo nói chuyện với Hứa Kinh Hoa, giống như bên cạnh không có người như hắn.

Cũng may rất nhanh đã đến Ngự Uyển, các cung Phi tử, Chư vương, Công chúa nghênh đón, Hứa Kinh Hoa bị gọi đến bên cạnh Thái hậu, không nói được gì với ai.

Thái hậu dẫn Hứa Kinh Hoa, Hoàng thượng dẫn Bảo Định Hầu, Hứa Tuấn, chính thức giới thiệu hai cha con này cho các Chư vương, công chúa, sau đó nam nữ tách ra, mỗi người ngồi vào chỗ của mình.Các công chúa quả nhiên giống như Lưu Diễm nói, trước mặt Thái hậu, đối với Hứa Kinh Hoa thập phần thân thiết, khen nàng rồi lại khen, khen nàng đến ngồi không yên.

“Kinh Hoa thật cao, ta nhìn còn cao hơn so với Y Vân nhà ta một chút!

Người nói chuyện chính là trưởng công chúa Chân Định, nàng lớn tuổi nhất trong số những công chúa ở đây, so với Quế vương còn lớn hơn một tuổi, là mỹ nhân mặt ngỗng*. Thái hậu nghe thấy lời này, lại hỏi: "Bọn nhỏ đều đến rồi có phải không?"

*Cổ dài, mặt cũng dài

Hồ quý phi đáp: "Vâng, đang chờ vấn an người.”

Thái hậu vội vàng gọi vào, Hứa Kinh Hoa đứng bên cạnh Thái hậu, nhìn mấy nam hài chia làm hai hàng, hành lễ vấn an Thái hậu, trong lòng âm thầm suy đoán đây là hài tử nhà ai.

Ba người đầu tiên là nhà ba vị vương gia kia đúng không? Dù sao cũng là hoàng tôn, hẳn là xếp trước nhi tử của công chúa. Quả nhiên sau khi hành lễ, thái hậu lần lượt hỏi, thuận tiện giới thiệu cho Hứa Kinh Hoa, người đầu tiên chính là trưởng tử Quế Vương, Lưu Mân.

Lưu Mân thấp hơn Hứa Kinh Hoa nửa đầu, tuổi cũng nhỏ hơn nàng một tuổi, trên mặt lại không nhìn thấy một chút ngây thơ, khi đối diện với Hứa Kinh Hoa, ánh mắt còn mang theo khinh thường.

Loại ánh mắt này, Hứa Kinh Hoa quá quen thuộc, trước kia ở Hoài Nhung, người có chút gia sản hoặc cái gọi là bản lĩnh, khi nhìn cha con bọn họ, hơn phân nửa đều là như vậy.

Nàng rốt cục nhớ tới lời nhắc nhở của Lưu Diễm, người có khuôn mặt của đứa trẻ này có thể là sài lang hổ báo. Nhưng mà ngoại trừ Lưu Mân nhìn có địch ý rõ ràng ra, mấy đứa nhỏ khác nhìn Hứa Kinh Hoa hơn phân nửa là tò mò, nam nhi của Trưởng công chúa Chân Định là Lý Cảnh Vân lại là một thiếu niên ôn văn hữu lễ, từ đầu đến cuối rũ mắt xuống, chưa từng nhìn Hứa Kinh Hoa.

Thái hậu hỏi qua, liền để cho bọn nhỏ giải tán đi Ngự Uyển du ngoạn, thuận tiện cũng giải cứu Hứa Kinh Hoa đang không được tự nhiên, để Tề Vương phi dẫn nàng đi ngắm hoa trước.

"May mà con ở đây."

Vừa ra khỏi đại điện, Tề Vương phi liền lôi kéo Hứa Kinh Hoa, thấp giọng nói: "Có chuyện gì vậy? Thẩm cũng không thích ở lại bên trong sao?" Hứa Kinh Hoa ngạc nhiên, nàng còn tưởng rằng chỉ có mình ngồi không yên thôi chứ.

Tề Vương phi lôi kéo nàng lại đi vài bước, mới thấp giọng đáp: "Nếu nương nương không bảo ta bồi con đi ra, tiếp theo các nàng sẽ nói đến ta. Con không thấy sao? Nhà nào cũng có nam nhi cả, chỉ có ta và thúc thúc con còn chưa có.”

Nhưng thúc thúc mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa lúc trước còn có hiếu kỳ của tiên đế.”

“Họ không quan tâm đến điều đó. Quên đi, không đề cập đến, đi, ta sẽ đưa con đến Cửu Châu Trì cho cá ăn.”

Lúc trước mỗi lần Hứa Kinh Hoa tới Ngự Uyển đều đi cưỡi ngựa ở phía đông, chưa từng tới phía tây, càng chưa từng đi qua Cửu Châu Trì gì, liền đi theo Tề Vương phi một đường hướng bắc, xuyên hoa rặng liễu, rất nhanh nhìn thấy một mảnh nước xanh ngọc bích.

Trên mặt nước có hai chiếc thuyền nhỏ, bên bờ có một cái đình, trong đình tụ tập vài người đang nói chuyện cười đùa: "Ai nha, để cho những tiểu tử này đoạt trước rồi." Tề Vương phi thở dài.

Hứa Kinh Hoa thấy Lưu Diễm, Lưu Du đều ở trong đình, mấy đứa nhỏ vương phủ kia cũng ở đây, cũng không muốn đi qua, nói: "Trên hồ có đảo, thẩm, chúng ta ngồi trên thuyền lên đảo nhỏ đi! "

“Cũng được."

Cung nữ đi theo liền đi gọi thuyền tới, Hứa Kinh Hoa cùng Tề Vương phi ngồi trên thuyền thuyền ra đảo nhỏ, trên đảo cũng có lương đình, vả lại địa thế càng cao, tầm nhìn càng rộng mở, hai người ở trong đình vừa tán gẫu vừa ngắm cảnh đang thích ý, Tề Vương cũng lên: "Hai người tìm một nơi tốt đấy."

Hứa Kinh Hoa cười nói: "Thúc thúc không phải cũng tìm tới sao?" Lại hỏi cha: “Cha con đâu?"

Câu cá ở Lệ Xuân Đài ở phía đông. Yên tâm, Quách Chử đi cùng.”

Hứa Kinh Hoa cũng không lo lắng, chỉ không muốn ở lại chỗ này, ngại thúc thúc, thẩm nương nói chuyện, liền làm bộ có hứng thú, nói: "Câu cá? Con cũng muốn đi câu cá. Thúc thúc, người bồi thẩm đi!”

Sau đó không đợi Tề Vương trả lời, liền nhanh như chớp chạy đến bờ, gọi nội thị chèo thuyền đi Lệ Xuân Đài.

Lệ Xuân Đài tương đối cao, không thể neo đậu thuyền, sau khi cập bến, Hứa Kinh Hoa phải đi một đoạn đường mới có thể đi qua. Nàng vốn cũng không vội vàng tìm cha, liền mang theo Thúy Nga một đường đi dạo, nửa đường nhìn thấy hành lang cầu treo đầy hoa tử đằng, cũng mặc kệ hành lang không có cầu, liền muốn đi lên.

"Tiểu thư, cây cầu này thông đến Bờ Bắc." Thúy Nga nhắc nhở: "Bờ Bắc cũng không xa đúng không? Ta không thấy hồ lớn.”

“Xa thì không xa.” Thúy Nga có chút ngượng ngùng: "Nhưng bên kia không có chuẩn bị, có thể không có chỗ thay đồ như bên này. Cô nương có muốn đi trước không?"

Nàng chỉ vào điện đối diện: “Nơi đó có thể..."

Kỳ thật Hứa Kinh Hoa không muốn đi, nhưng nàng nhìn ý tứ của Thúy Nga, tựa hồ có chút loạn, liền nói: "Được rồi, vậy đi trước một chuyến.”Thúy Nga thở phào nhẹ nhõm, cùng Hứa Kinh Hoa đi vào, nhờ cung nữ hầu hạ nơi đó, thuận tiện tự mình đi. Bụng nàng có chút không thoải mái nên trì hoãn trong chốc lát, lúc đi ra, cung nữ nói tiểu thư, đang ở bên ngoài chờ, Thúy Nga vội vàng bước nhanh ra ngoài, tìm ở lối vào hành lang cũng không tìm được Hứa Kinh Hoa đâu.


Chương kế tiếp