Quận Chúa Nàng Truy Phu Hỏa Táng Tràng

Chương 1

Dưới chân thiếu nữ như có gió, trên tay cầm trường minh đăng đi xuyên qua biệt uyển trong phủ.

Tờ giấy giấu trong ống tay áo đã ướt đẫm mồ hôi, chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn con đường phía trước.

Ánh đèn chiếu rọi con đường phía trước, nhưng xung quanh lại tối đen khiến nàng không nhìn rõ khuôn mặt người ngồi dựa vào lan can.

Nhìn thân hình là một nam tử.

 “Minh Hiên ca ca?”

Khước Liên Y thử gọi một tiếng.

Nam nhân cười trầm thấp, chua xót lại bi thương: “Hy vọng hắn tới vậy sao?”

Trái tim vốn đang run rẩy đột nhiên trầm xuống, theo bản năng nắm chặt tờ giấy trong tay áo, lòng bàn tay không ngừng chảy mồ hôi tựa như muốn nuốt chửng nó.

Nàng khô khan đáp lại, giả vờ bình tĩnh: “Đã muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi sao?”

 Ánh trăng dần hiện rõ, một vòng mây mỏng mơ hồ chậm rãi tan đi, ánh sáng trong veo chiếu lên bờ vai nam nhân, tăng thêm một phần thánh khiết không thể xâm phạm đến.

Ngón tay chai sần nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái bên tai nàng, dịu dàng giúp nàng vén ra sau: “Quận chúa, trời lạnh, nếu không vội, sáng mai có thể gặp hắn.”

Quả nhiên, cái gì hắn cũng biết.

Lòng bàn tay nam nhân thô ráp, dày đặc vết chai do nhiều năm cầm đao múa kiếm, trong lúc vô tình đụng phải vành tai nàng, lạnh buốt tê dại, khiến nàng đột ngột lùi về phía sau hai bước, tựa như thỏ con bị dọa cho sợ hãi.

Ánh mắt Thẩm Mính Ân không thay đổi, hắn đã sớm quen với loại phản ứng này.

Hắn biết nàng chỉ bày ra vẻ mặt như vậy với hắn.

Nụ cười tan đi, thu tay lại, bàn tay to lớn cũng chậm rãi di chuyển xuống dưới, giúp nàng chỉnh lại nút kết ở cổ áo cũng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt mình: “Tuế Tuế, ta biết ta nói những lời này có lẽ nàng không muốn nghe, nhưng ta vẫn muốn nói.”

Có thể do thói quen, trước khi nói chuyện Thẩm Mính Ân sẽ gọi nhũ danh mới nói chuyện với nàng, cũng chỉ có hắn mới mới biết được nhũ danh này.

Khước Liên Y cũng lười sửa lại, hắn thích gọi thì để hắn gọi, dù sao cũng chỉ là cái tên mà thôi.

Nhưng bây giờ nàng không chịu nổi ánh mắt nóng rực của hắn, nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên, cũng quên mất bây giờ mình mới là người không có tư cách nổi giận: “Ngươi lại muốn giải thích chuyện Minh Hiên ca ca có phải không?”

Thẩm Mính Âm im lặng một lát, cuối cùng vẫn nói: “Hắn không phải người tốt.”

 “Đủ rồi!”

Khước Liên Y vừa nghe mấy lời này vừa tức giận vừa nhàm chán, phun ra một ngụm khí, cả ngực cũng run lên.

Đầu ngón tay cầm chuôi đèn trắng bệch vì dùng lực quá lớn: “Từ trước đến nay huynh ấy chưa từng nói xấu ngươi, Thẩm Mính Ân đừng lúc nào cũng làm tư thế giảng đạo đó với ta.”

Nói xong, nàng cũng không muốn liếc mắt nhìn người đó thêm một cái nữa, dẫm lên ánh trăng rời đi.

Thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại của tiểu cô nương cuối cùng đã biến mất trong đêm tối, ngay cả ngọn đèn dầu mơ hồ trên tay nàng cũng không thể tìm thấy.

Thẩm Mính Ân ngơ ngác đứng đó nhìn hướng nàng rời đi, bên tai vẫn vang lên lời nàng vừa nói, rõ ràng là vô cùng sắc bén nhưng lại có phần khó quên.

Hắn vẫn đứng tại chỗ rất lâu, lâu đến mức mấy con quạ đậu trên cành cây khô cũng đã thay đổi một lần.

Bóng đêm yên lặng, hơi thở biến thành sương giá.

Sau khi xác nhận lại địa điểm viết trong thư, lông mày xinh đẹp của tiểu cô nương hơi nhíu lại.

Dạ Xuân Lâu.

Đây là hoa lâu nổi tiếng đại danh đỉnh đỉnh ở Thục Kinh.

Tuy nàng chưa từng đi vào, nhưng đã từng ngồi xe ngựa đi qua rất nhiều lần, xuyên qua rèm cửa và màn gỗ, nàng đều có thể ngửi được mùi son phấn trang điểm cùng tiếng tỳ bà lả lướt từ bên trong .

Có lẽ còn nhiều tiếng vang khác nhau, nhưng lần nào cũng vội vàng lướt qua, cũng không để nàng có cơ hội tưởng tượng.

Không biết có phải nhân nhượng nàng là nữ tử hay không, Huyền Minh Hiên đã săn sóc không đặt một gian ghế lô bên trong, mà chọn con phố phía sau Dạ Xuân Lâu làm địa điểm gặp mặt.

So với tiền viện náo nhiệt tấp nập, sau phố vắng vẻ như một thế giới  hoàn toàn khác.

Hẻm nhỏ tối đen, có mấy chiếc sọt tre chồng chất hai bên để người dân dùng để trồng rau hôm sau, vì quá tối nàng còn suýt vấp phải con mương nhỏ.

Thật ra trên đường tới đây, Khước Liên Y đã tính toán nghiêm túc, nàng muốn hòa ly với Thẩm Mính Ân.

Tuy như vậy có chút áy náy với người đó, nhưng nàng cảm thấy đời người nên sống tự tại một chút, không thể bị lời nói của mấy trưởng bối mà giam cầm nửa đời, dù sao nhà hắn có nghiệp lớn cũng không lo chuyện tái giá.

Đang tập trung suy nghĩ, lúc nàng ngẩng đầu lên ánh mắt liền không tự giác bị bóng dáng đĩnh bạc của nam nhân cách đó không xa hấp dẫn.

Nam nhân quay lưng về phía nàng, bên cạnh còn có một nam tử ngang tuổi, chỉ là khoảng các quá xa, không nhìn rõ ngũ quan cũng không đoán ra thân phận.

Đợi bước gần thêm hai bước, nhìn thấy Chúc Long đồ trên vạt áo người kia, nàng đột nhiên giật mình.

Không đợi nàng mở miệng nhắc nhở, Huyền Minh Hiên đã chậm rãi xoay người, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, là dáng vẻ ôn hòa khiêm tốn Khước Liên Y thích nhất. 

Chỉ là trên tay lại có thêm một thanh chủy thủ cắm thẳng vào ngực nàng.

Đôi mắt sáng ngời của tiểu cô nương dần mơ hồ, gần như theo bản năng thả cây đèn trong tay xuống, sau đó sờ lên ngực trái.

Máu từ vết thương chảy ra rất nhanh, lan ra như đóa sen đỏ rực, nhiễm đỏ chiếc váy màu xanh lam ngọc trên người nàng.

Bởi vì đau đớn, nàng theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, hai chân bắt đầu nhũn ra.

“Hắn không phải người tốt.”

Đột nhiên, những lời nói lúc trước của Thẩm Mính Ân bắt đầu hiện lên quấy phá, như đang cười nhạo nàng.

Khước Liên Y rất nhanh đã bình tĩnh lại, cố nén đau hỏi: “Vì sao?”

Huyền Minh Hiên lại càng bình tĩnh hơn nàng, nhìn máu chảy trên tay, có chút thõa mãn: “Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, cũng đã đến lúc đi tìm chết như phu thê Tê Vân hầu.”

 “Hóa ra đại ca nói đúng, là ngươi hại bọn họ.”

Đã đến lúc này, Huyền Minh Hiên đương nhiên không còn muốn phủ nhận nữa, dù sao hắn cũng không định cho Khước Liên Y còn sống rời khỏi đây, cho dù nàng có muốn cáo trạng cũng chỉ có thể đến âm tào địa phủ tìm Diêm Vương.

Nói xong, hắn đến gần thêm một bước, quỳ một gối xuống, muốn nhéo cằm người trước mặt, lại không khách khí bị gạt đi.

 “Thật ghê tởm!”

Tính cách của Khước Liên Y là điển hình của người thà gãy chứ không chịu cong. Khi nàng toàn tâm toàn ý thích một người, người đó lại cảm thấy khó chịu, khi nàng thật sự chán ghét một người, người đó lại cảm thấy nàng đáng giận, tóm lại không có chỗ cho sự trung hòa.

Huyền Minh Hiên cúi đầu nhìn lòng bàn tay đã nhanh chóng đỏ lên, lớp da thịt mỏng manh vẫn còn chút tê dại vì đau.

Tuy hắn đã bôi độc lên chủy thủ từ trước nhưng có vẻ độc phát vẫn quá chậm.

Dù sao đến lúc này sức lực trên người nàng vẫn còn chưa cạn kiệt.

Nghĩ đến đây, hắn lại khịt mũi một tiếng, đứng lên, không quên vỗ bụi đất căn bản không hề tồn tại trên quần áo: “Nếu không phải Thẩm Mính Ân vẫn luôn nghĩ cách che chở cho ngươi, có lẽ quận chúa đã được đi theo đoàn tụ với mẹ đẻ từ tám trăm năm trước rồi, chỉ tiếc hắn mắt mù đi yêu một người mắt còn mù hơn.”

 “Chỉ là ta thật sự rất muốn nhìn xem sau khi hắn biết ngươi chết sẽ đau khổ như thế nào, chậc chậc, nghĩ lại đúng là vô cùng chờ mong, coi như kết thúc bốn năm chịu nhục của ta.”

Lời này vừa nói ra, Khước Liên Y cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt ngụy quân tử lòng lang dạ sói của người trước mặt.

Thật ra cũng không có quá nhiều cảm xúc, dù sao như hắn nói, nàng vừa mù quáng lại ngốc nghếch bị lừa đến bây giờ mới nhận ra hiện thực, còn cho rằng mình xui xẻo.

Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy khó chịu là cuối cùng vẫn liên quan đến người kia.

 “Ngươi cũng chỉ có thể mắng thầm hắn mấy câu, dù sao mọi chuyện ngươi cũng không bằng hắn.” 

Lời nói nhẹ nhàng thốt ra từ kẽ răng, tuy mệt mỏi cùng đường bí lối nhưng lại khiến trái tim Huyền Minh Hiên tan nát.

Hắn mở to hai mắt, không che giấu được sự tàn nhẫn.

Nhìn người đã chờ từ lâu, đằng đằng sát khí nói: “Giết nàng đi.”

Người nghe lệnh cong môi cười đi khỏi bóng tối, dựa theo ánh đèn lòng mỏng manh bên cạnh Khước Liên Y cuối cùng cũng nhìn rõ hắn, đặt biệt là vết bỏng đáng sợ trên mặt khiến người ta sợ hãi.

Lập tức, hắn lấy một vật nhỏ tinh xảo trong ngực ra, là một cây cung nỏ có thể bắn xa ngàn dặm.

Ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, mũi tên cứ thế lao thẳng đến.

Mũi tên xuyên qua đâm thẳng vào mặt, bị sát khí chói mặt kia làm cho sững người, hai chân Khước Liên Y nặng nề như rót chì, không cách nào động đậy nổi.

 “Tuế Tuế!”

Sức lực mạnh mẽ kéo nàng sang một bên, gần như trong nháy mắt, và đã tụa vào lòng người vội vàng lao tới.

Mà mũi tên nhắm giữa lông mày nàng cũng như vậy xuyên thẳng qua lưng hắn.

Khước Liên Y mở to mắt nhìn, cảm xúc lẫn lộn, chua xót không nói nên lời.

Đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy vuốt ve khuôn mặt vô cùng quen thuộc, cổ họng không khốc, không nói được một chữ.

Nàng nâng cằm lên đối diện với đôi mắt đào hoa còn mang theo ý cười kia, đột nhiên, nước mắt không kìm lại được nữa, từ trong mắt tràn ra, cuối cùng lăn xuống gò má, dính vào y phục đầy máu của nam nhân kia.

Độc tố bắt đầu phát tán, Thẩm Mính Ân cảm thấy tứ chi bủn rủn, liều mạng nâng tay lên lau nước mắt cho người mình yêu, con ngươi hiện lên một tia áy náy.

 “Đừng khóc, nàng đừng khóc, ta sợ nàng khóc nhất.”

Bàn tay hắn từ trước đến nay đều lạnh như băng, nhưng lần này Khước Liên Y không còn né tránh.

Nàng cầm ngược lại bàn tay lớn hơn mình rất nhiều, cắn răng, khóc: “Thẩm Mính Ân xin lỗi, ta là tai tinh, là ta hại ngươi…”

Lời xin lỗi của nàng không được đáp lại hoặc nói hắn căn bản không có sức đáp lại.

Cằm nam nhân đặt trên vai nàng, giọng nói khàn khàn yếu ớt khó nhận ra, lại không đủ để truyền vào tai tiểu cô nương.

 “Tuế Tuế, ta chỉ có nàng, để nàng đi trước mặt ta, ta không làm được.”

Nói xong, khóe miệng hắn cong lên, giống như đang giễu cợt sự ngu ngốc của chính mình, hoặc là bởi vì hắn có thể chết trong ngực nàng mà cảm thấy thỏa mãn.

Mí mắt càng ngày càng nặng, không chịu được mà khép chặt. Ký ức của hai mươi hai năm trước bắt đầu hiện ra, bao phủ toàn bộ cảm giác của hắn, tựa như đèn kéo quân chập chờn, mà Thẩm Mính Ân là người làm chủ ký ức lại không có quyền kêu dừng lại.

Người cầm nỏ đứng sau hai người mười bước, nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện chắn mũi tên, cau mày tàn nhẫn lại muốn bắn tiếp.

Lại bị người bên cạnh ngăn lại.

Liếc nhìn vẻ mặt khó hiểu bên cạnh, Huyền Minh Huyên khẽ cong ngón trỏ đặt lên môi, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng không che giấu: “Cứ như vậy nhìn bọn họ chết đi, không phải cũng rất thú vị sao?”

Không biết bắt đầu từ khi nào, tuyết trắng từ Cửu Trùng Thiện đã rơi xuống thế gian, tinh khiết bay bay cuối cùng rơi trên mái tóc vào y phục.

Khước Liên Y dùng chút sức lực cuối cùng muốn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi cho dù cố gắng thế nào cũng không làm được.

Cuối cùng một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống.

 “Thẩm Mính Ân, thật xin lỗi.”

Nếu có kiếp sau ta có thể gặp lại ngươi không?

Chương kế tiếp