Quận Chúa Nàng Truy Phu Hỏa Táng Tràng

Chương 10

Ngày hôm sau.

Tận cho đến khi Khước Liên Y bước vào cửa tướng quân phủ vẫn chưa được gặp lại Thẩm Mính Ân.

Quay đầu lại nhìn từ xa, tòa nhà cao nhất Thục Kinh hiện ra trước mắt, đơn độc đứng đó một mình, không cần thay đổi bất kỳ thứ gì, nhìn như thế nào cũng giống như chim nhạn không thể nào chạm đến bầu trời.

Những đám mây sau tòa nhà cũng dần tan hết.

Thu tầm mắt lại, Khước Liên Y cười khổ một tiếng, không muốn nghĩ nhiều nữa, vội vàng đè nén khó chịu cùng bất mãn trong lòng mình.

Bây giờ đứng ở đây vẫn là Huệ An quận chúa.

Chuyển nhà là chuyện vô cùng rắc rối, đặc biệt là tiểu cô nương như Khước Liên Y, trang sức y phục còn nhiều hơn đồ dùng bình thường mấy chục lần.

Bảy tám sai vặt phủ tướng quân vất vả cả buổi sáng, cuối cùng mới chất đống vô số hộp ở chính viện Phi Điểu Các, trông cậy vào đám nha hoàn lười biếng kia thu dọn.

Khước Liên Y nháy mắt ra hiệu, Hoa Thanh lập tức móc một ít bạc vụn, phân phát cho mấy người sai vặt kia: ‘Làm phiền các vị ca ca rồi, đây là chút tiền uống rượu quận chúa thưởng cho mọi người.”

Mấy sai vặt được ngon ngọt lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ khen ngợi, lúc thì khen quận chúa xinh đẹp tốt bụng, lúc lại khen nàng là tiên nữ hạ phàm.

Khước Liên Y không để ý đến mấy lời ngon ngọt này, chỉ cười cho qua chuyện.

Sương trên sóng trăng, đèn hoa rực rỡ.

Mười mấy nha hoàn mặc y phục giống nhau vội vàng sửa sang lại quần áo, trên mặt các nàng như kẹp dao giấu kiếm, nhưng cũng không còn cách nào khác, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói chuyện cùng người bên cạnh, cuối cùng chỉ nói một câu “Sớm muộn gì nàng cũng khắt khe với đám hạ nhân trong nhà đến chết.”

Bóng người mảnh khảnh đứng sau hàng trúc, tay cầm kéo nhỏ, giúp bọn họ tỉa từng cây một.

Hoa Thanh mới từ trong đám người mồ hôi nhễ nhại đi ra, hẳn đã nghe được mấy lời khó nghe kia, khuôn mặt nhỏ ngập tràn phẫn nộ: “Những tiểu nha hoàn kia lại dám làm vậy với người.”

 “Quản các nàng làm gì.” Khước Liên Y dùng động tác trên tay, lạnh lùng nhìn thoáng qua bên kia, cuối cùng cười thành tiếng: “Chẳng qua chỉ là một đám ăn nha đầu ăn một miếng thịt còn sợ bị người khác cướp đi mất mà thôi, cũng đáng để ta tức giận  sao?”

Hoa Thanh cứng họng: “Quận chúa nói đúng.”

Tiếp đó, Hoa Thanh nói lại tình hình hiện tại ở Phi Điểu Các, từ trong viện có bao nhiêu người do bên kia phái tới, đến người nào thích buôn chuyện nói xấu nhất trong viện cũng nói hết.

Nói đến cuối cùng, Hoa Thanh nhìn biểu tình uể oải của chủ tử nhà mình, dường như tiếp theo tiếp theo sẽ lập tức ngáp một cái.

Nàng ấy vội vàng đỡ người vào nhà, kéo một cái đệm dựa như dâng bảo vật.

Đặt đếm xuống ghế bên cạnh cửa sổ, Hoa Thanh lại hỏi: “Quận chúa ngài…không tính lại quyền quản gia sao?”

Khước Liên Y dựa vào đệm đặt trên ghế, mặt mày giãn ra: “Quản gia rất mệt. Hôm nay lo lắng tiền tiêu vặt có phát sai hay không, ngay mai lo lắng yến hội có phát sót nhà ai hay không. Nếu kế mẫu tốt kia đã muốn cầm thì cứ cầm đi, ta không có hứng thú.”

Nàng nhấn thật mạnh ba chữ “mẹ kế tốt” kia, ngập tràn trào phúng.

Cũng đúng, dù sao bà ta giỏi nhất là phùng má giả làm người mập*, chỉ thích khoe cái danh “quản gia tốt” trước mặt người ngoài, hơn nữa sau khi được người kia nâng lên thành chính thất, cũng bắt đầu học dáng vẻ phu quân, thích chơi trò ghê tởm “mẹ con tình thâm” với nàng.

(Phùng má giả làm người mập: chỉ những người làm việc vượt quá khả năng của mình)

Chẳng qua -nàng không muốn cướp quyền quản gia, cũng không đại biểu nàng muốn từ bỏ những thứ vốn thuộc về mình.

Xem như không đề cập tới thân phận quận chúa không có đất phong của nàng, nàng cũng là nữ nhi duy nhất của nguyên phối chính thê tướng quân phủ, cũng là đích nữ tướng quân phủ, hai mẹ con kia còn thiếu nàng nhiều lắm.

Bếp lửa cháy hừng hực, than đỏ nổ lách tách bắn ra tia lửa.

Bình nước nóng trong lòng bàn tay nặng trĩu, còn bị một lớp vải màu vàng ấm áp bọc lại, giống như quả cam đang chín rực.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân như trời rung, không cần mở cửa, Khước Liên Y cũng biết có người muốn tới đây thị uy.

Quả nhiên, cửa gỗ khắc hoa không khách khí bị người bên ngoài đẩy ra, lộ ra khuôn mặt nha hoàn Xuân Chi bên cạnh kế mẫu nàng: “Gặp qua đại tiểu thư, đại tiểu thư vạn an.”

Khước Liên Y nhướng mày, có hơi muốn cười.

Còn tưởng người đi theo bên cạnh kế mẫu kia đều là người thủ đoạn khó lường, không ngờ lại thiếu kiên nhẫn đến mức này.

Một chân lười biếng đặt xuống, nàng thong thả mở miệng: “Quỳ xuống.”

Xuân Chi sửng sốt, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc.

Thấy nàng ta không nhúc nhích, Hoa Thanh không khách khí đi qua, không nói hai lời tát đối phương một cái, khiến má nàng ta đỏ lên: “Không nghe quận chúa nói sao, còn dám không quỳ?”

Xuân Chi che khuôn mặt đau nhức, rống lên giận giữ: “Người lại dám đánh ta.”

 “Đánh ngươi thì sao?” Lần này người nói chuyện không phải Hoa Thanh, mà là Khước Liên Y từ trên ghế đứng dậy.

 Mười ngón tay đan lại ôm bình nước nóng, nàng từng bước đến gần, làn váy không lay động, trâm cài đơn sơ, lộ ra khí chất cao môn quý nữ không nhiệm tục khí.

Giọng điệu uy nghiêm dần tăng lên, ánh mắt lại càng như chứa đựng vô số dao găm sắc lạnh.

 “Phong hào của bổn quận chúa do bệ hạ ban, xem như người phụ thân là tướng quân kia của ta đến đây cũng phải hành lễ,, ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn tầm thường bưng trà, đổ nước, bóp chân cho chủ tử. Lại dám không gọi phong hiệu của bổn quận chúa, quả nhiên là nô tỳ bị chiều hư.”

Dứt lời, nàng đưa tay ra niết cằm Xuân Chi.

Ý cười không chạm đến đáy mắt, cổ tay lại giống như con dao mềm mại, sắc lẻm: “Đừng nói đánh người, cho dù bây giờ bổn quận chúa giết ngươi quăng ra ngoài, ngươi nói xem có ai dám nói một chữ hay không?”

Bàn tay theo lời nói càng tăng thêm lực, khiến Xuân Chi đau đến mức la lên oai oái, hận không thể quỳ xuống đất xin tha.

Liếc mắt nhìn đầu ngón tay, nàng lạnh lùng nói chữ: “Còn không dẫn đường?”

Xuân Chi vội vàng bò từ trên đất dậy, không rảnh quan tâm đến bụi đất trên váy, lảo đảo đi về phía trước. Nhìn tứ thế đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng ta, Khước Liên Y cười nhạo, không biết còn tưởng nàng ta bị đánh gãy một chân đó.

Gió lạnh bên ngoài như dao găm lướt qua mặt, luồn qua cổ áo, tay áo cùng cổ áo truyền hơi lạnh vào lục phủ ngũ tạng.

Tuy chỉ mới rời hỏi đây nửa năm, nhưng cây cối trong toàn bộ tướng quân phủ đều không phải kiểu dáng tiểu quận chúa quen thuộc, những loại hoa quý giá lúc trước mẫu thân mua về để bị nhổ hết đi, thay bằng những chủng loại khiến nàng khinh thường.

Đưa tay lên vén mấy sợi tóc xõa ra trước mặt ra sau tai.

Lúc đầu Khước Liên Y còn cho rằng một thời gian dài không gặp nhau, phải gặp lại người kia trong nhà sẽ cực kỳ không thoải mái, nhưng đến khi mở cửa ra nhìn thấy gương mặt kia nàng lại cảm thấy kích thích.

Đúng rồi, năm đó bà ta làm sao giả bộ đáng thương ép mẫu thân nâng bà ta lên quý thiếp?

 “Gặp qua phụ thân.” Tiểu cô nương khom người hành lễ một cái, khuôn mặt nhỏ mềm mại như nước, ưu nhã.

Khước Tĩnh Khang ngồi trước bàn ăn dài nhân lễ, trong tay cầm một chiếc khăn trải màu lam thêu sóng mây, hoa văn màu sắc đều vô cùng nho nhã lại không hề phù hợp chút nào với khí thế tục tằng, thô bạo của ông ta.

Mặc dù trên người không mặc giáp bạc, nhưng râu xanh rậm rạp trên cằm vẫn khiến người ta không thể bỏ qua ngũ quan hung hãn.

Mà kế mẫu Thu Thị kia đang ngồi bên cạnh ông ta.

Khước Liên Y không nhìn thấy tiểu muội cùng cha khác mẹ kia đúng là khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

 “Y nhi tới rồi, mau ngồi xuống, hôm nay phòng bếp còn đặc biệt làm canh thịt ngươi thích.” Thu thị chỉ vào chỗ ngồi đối diện, hưng phấn vẫy tay.

Khước Liên Y cũng tò mò lát nữa bà ta có thể bày ra mê hồn trận gì, cũng lười vạch trần khả năng diễn xuất đầy chỗ hổng của bà ta.

Thật là, đã là người hơn ba mươi tuổi rồi còn thích trang điểm như tiểu muội thuần lương, đúng là không biết ấu trĩ.

Quy củ ngồi xuống, hợp lý đến mức không tìm ra chút sai lầm.

Khước Liên Y xoa xoa hàng lông mày mệt mỏi, dường như cũng không nghĩ tới nàng sẽ trở nên ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được vui mừng.

Nói đơn giản mấy câu, ba người lần lượt động đũa.

Nhưng đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng được bao, đã có người không chịu nổi muốn bắt đầu gây chuyện.

 “Nói đến, Y Nhi cũng gần đến tuổi nghị thân rồi, có thể nhìn trước xem sao.”

Thu thị đặt đũa xuống, rúc vào cánh tay rộng lớn bên cạnh, tươi cười thân thiết, nhìn qua như thật sự có lo lắng cho chung thân đại sự của con cái.

Đồng tác gắp đồ ăn trên tay Khước Liên Y cũng không dừng lại, không hề do dự, cười trào phúng: “Phu nhân chê cười rồi, ta còn chưa cập kê, sao có thể nghị thân? Còn xa lắm.”

 “Bản thân ngươi cũng không còn bao nhiêu ngày nữa là sinh nhật, bây giờ tìm kiếm cũng không tính là muộn.” Lần này người nói chuyện là Khước Tĩnh Khang lo lắng giữ người trong lòng.

Ông ta cũng nắm chặt đua, ánh mắt lạnh lẽo.

Cổ tay không ngừng dùng lực, mơ hồ lộ ra gân xanh, đủ để thấy ông ta không thích Khước Liên Y từ chối “ý tốt” của Thu thi đến mức nào.

Ông ta không vui cũng không khiến Khước Liên Y chịu thua, chỉ bình tĩnh đặt đũa xuống, dù sao cũng không thể giả vờ nữa: “Sao vậy, tiểu tâm can của ngài nói cái gì ta cũng phải nghe sao, vậy đến một ngày nào đó bà ấy bảo ta đi chết có phải ngài cũng đưa dao cho ta cắt cổ không?”

Vừa rồi còn năm tháng bình yên đột nhiên biến mất, cuối cùng cũng không chạm vào được nữa.

Ánh mắt cha con hai người nhìn đối phương như bắn ra tia lửa, chỉ hận không thể xé xác nhau ra từng mảnh.

Thu thị nhìn bầu không khí càng ngày càng nghiêm trọng, vội vàng nói: “Ta chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, cha con hai người chớ vì chuyện này mà tổn thương tình cảm.”

Tiếng khóc nức nở lập tức khiến trái tim Khước Tĩnh Khang mềm nhũn.

Lại hận sắt không thành thép trừng mắt lại: “Ngươi nhìn mẫu thân ngươi đi, lo lắng cho ngươi lại bị ngươi trách ngược. Ngươi làm nữ nhi như vậy sao?”

 Khước Liên Y hoàn toàn bị chọc giận, giọng nói có hơi run rẩy: “Mẫu thân? Có phải ngài đánh giặc đến hồ đồ rồi không, mẫu thân ta đã mất từ sớm, chết vì sự thờ ơ lạnh nhạt của ngài, chết dưới bàn tay độc ác dơ bẩn của kế thê ngài.”

 “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Mẫu thân ngươi là ngoài ý muốn rơi xuống hồ chết đuối, có liên quan gì đến Thu Nhi.” Nam nhân cao lớn đứng thẳng lên, không cho phép người khác nói người trong lòng mình làm sai, nhìn chằm chằm đối phương chỉ hận không thể lật ngược bàn lên.

 Khước Liên Y không chút sợ hãi: “Trước mặt ngài bà ta là chim chút ngoan ngoãn, nhưng trước mặt người khác chính là tú hú độc ác chiếm tổ.”

Trong mắt Thu Thị hiện lên một chút hoảng loạn, vội vàng kéo tay áo Khước Tĩnh Khang, lau nước mắt, yếu ớt nói: “Được rồi được rồi, hai người đừng nháo nữa, đều do ta không đúng.”

 “Chuyện này có liên quan gì đến nàng, không phải mẫu thân ruột nàng ta chiều hư nữ nhi sao, lại có thể nuôi thành thứ ngỗ nghịch bất hiếu như vậy, sớm biết như thế đã bóp chết cho xong, còn hơn bây giờ bị khinh bỉ.”

 “Đúng vậy, thật đáng tiếc, bây giờ người có muốn đụng cũng không đụng vào được.”

Không thèm nhìn dáng vẻ bọn họ tình chàng ý thiếp nữa, dạ dày chỉ cảm thấy nôn nao, ghê tởm.

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng bị người bên ngoài đẩy ra.

Cơn gió lạnh mạnh mẽ tiến vào, còn có thể nghe được tiếng nam tử trẻ tuổi thở dốc.

Không cần quay đầu lại, Khước Liên Y cũng biết là đại ca.

Khuôn mặt Khước Trầm câu u ám, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, xương khớp kêu lên răng rắc.

Mấy lời vừa rồi trong phòng hắn đã nghe được ba bốn phần, tức giận trong lòng cũng không hề ít hơn muội muội.

Hắn biết bây giờ phụ thân sủng ái kế mẫu, nhưng không không nghĩ tới đã sủng tới mức không phân biệt trắng đen phải trái, lúc trước ai cũng biết Thu thị trơ mắt nhìn mẫu thân ngã xuống hồ, nhưng bà ta không chỉ không kêu cứu, lại còn đứng trên bờ nhìn chằm chằm mẫu thân giãy giụa đuối sức mà chết. 

Xong việc chẳng những thề thốt nói mẫu thân hắn “Ngoài ý muốn rơi xuống nước”, còn nói cái gì lúc đó mình cũng bị dọa cho ngất đi cho nên mới không kịp gọi người tới.

Mấu chốt là người phụ thân này của hắn lại tin, không chỉ hằng đêm nằm trên giường dỗ dành bà ta, thậm chí tang sự của mẫu thân ông ta chỉ thắp một nén nhang đã lập tức bỏ đi, thật đúng là vô cùng nực cười.

Hắn chậm rãi đi đến, cánh tay nâng lên bảo vệ muội muội ra sau lưng như lẽ thường.

Gió bụi phong trần bên ngoài vẫn còn dính trên y phục, nhưng cũng không sắc bén đáng sợ như ánh mắt, khí thế của hắn lúc này: “Gặp qua phụ thân.”

Nếu nói Khước Liên Y mang đến lửa giận cho Khước Tĩnh Khang, vậy trưởng tử này của ông ta lại như ngọn núi đầy áp lực.

Không biết có phải ông trời công khai muốn trêu đùa ông ta hay không, hai đứa con bất kể là dáng vẻ hay tính cách đều không giống ông ta, cũng không thân thiết, tất cả chuyện bọn họ làm đều là vảy ngược trong ngực hắn.

Thấy ông ta cứng đờ không nói lời nào, Khước Trầm Câu cũng không muốn lãng phí thời gian, hành lễ đơn giản một cái: “Nếu không còn chuyện gì khác, ta đưa tiểu muội trở về.”

Khước Tĩnh Khang vẫn ôm tự giác làm cha, không thể bị con trai ép khí thế hỏi: “Bây giờ ngươi mới vừa về đã muốn làm gì?”

Khước Trầm Câu: “Vừa rồi trên đường trở về gặp được Thái tử điện hạ, ngài ấy nhờ ta chuyển ý tốt của Hoàng hậu nương nương tới muội muội, phụ thân cũng muốn nhìn cùng sao?”

 “…… Không cần.” Khước Tĩnh Khang cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang rực cháy trong cổ họng.

 “Vậy nhi tử xin cáo lui.” Khước Liên Y mặt không đổi sắc ra nhìn muội muội một cái, ý bảo có thể đi rồi, nhưng nàng từ trước đến nay đều là người không giữ cơn giận lâu trong người, sao có thể tùy ý chịu bắt nạt.

Khước Liên Y ỷ có huynh trưởng chống lưng, nàng lập tức sửa sang lại mấy lời nói trong đầu, nói chuyện còn lộ ra một chút ý cười.

 “Nhìn phụ thân và bà ấy quan hệ thân mật như vậy, sao không thừa dịp tuổi còn chưa lớn, sinh thêm một đứa nữa đi, không phải là do thân thể phụ thân không tốt đó chứ? Đây là chuyện lớn, người cứ bí mật nói cho ta biết, ta sẽ vào cung xin thái y cho người, chuyện này không thể kéo dài.”

 “Hỗn trướng, cút cho ta!”

Chén sứ vô tội đột nhiên bị cầm lên ném đi, nhìn thấy sắp đập vào mặt mình, Khước Liên Y nhẹ nhàng đỡ lấy, sau đó mạnh mẽ ném ngược lại.

Môi đỏ cong lên, tựa như đứa trẻ thích nghịch ngợm nói: “Phụ thân đại nhân, ta đã lớn rồi.”

Dứt lời, nàng lập tức lôi kéo cổ tay ca ca rời khỏi nơi thị phi này.

Bước nhanh ra sân, căn bản không quan tâm đến sắc mặt người trong phòng đen tới mức nào.

Khước Liên Y buông lỏng cổ tay ca ca ra, thở phào nhẹ nhõm: “Đại ca tới thật đúng lúc, quá thoải mái.”

Nghe thấy nàng cảm khái, Khước Trầm Câu bên cạnh cười khổ.

Vốn dĩ còn muốn giá huấn nàng là nữ tử không thể nói chuyện không biết lựa lời như vậy, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Bởi vì bình tĩnh xem xét lại, hắn nhìn thấy bọ dạng đôi uyên ương kia khó chịu hắn cũng cực kỳ thoải mái.

Nghĩ như vậy, hắn cũng nói tiếp, có cùng ý xấu với muội muội nhà mình: “Có lẽ ông ấy thật sự phải uống thuốc, ngày mai để ta mua một ít.”


Chương kế tiếp