Quận Chúa Nàng Truy Phu Hỏa Táng Tràng

Chương 5

Sáng sớm hôm sau, Khước Liên Y thức đến tận nửa đêm đã khoác áo lông cáo màu đỏ tới Ức Hà hiên.

Ức Hà Hiên là viện của Thẩm Mính Ân nên không có lấy một thị nữ, trên đường đi chỉ có ba bốn sai vặt hành lễ với nàng.

Khước Liên Y còn nhớ rõ trước kia từng nói đùa, chỗ hắn ở là viện hòa thượng.

Lúc ấy nàng và Thẩm Mính Ân và nàng còn chưa thành thân, nghe xong lời liên chỉ cong môi đáp lại: “Vậy chi bằng ngươi chuyển đây ở cùng ta, như vậy sẽ không còn là viện hòa thượng nữa.”

Lúc đó nàng trả lời lại như thế nào, Khước Liên Y cũng không nhớ rõ, nhưng vẻ mặt thất vọng lại giả vờ như không có chuyện gì khắc sâu trong đầu.

Đúng là buồn cười, lúc hắn moi tim móc phổi cho nàng nàng lại không đáp lại, bây giờ người ta không chơi với nàng, nàng lại cứ dính mãi không buông.

Khước Liên Y tự giễu thở dài, lập tức đẩy nhanh tốc độ. Nắm thật chặt chim gỗ nhỏ trong tay, giấu dưới ống tay áo, không cho bất kỳ ai nhìn thấy.

Nàng trông ngóng Thẩm Mính Ân là người đầu tiên được nhìn thấy.

Chỉ là thư phòng trống vắng lại khiến tim nàng lập tức buốt giá.

Cau mày lại hỏi sai vặt đi ngang qua, tình cờ lại là người hôm qua nhờ đưa hổ phách: “Thế tử các ngươi đâu rồi?”

Tên sai vặt vò đầu bứt tóc, có hơi không biết nên nói như thế nào, nhưng ánh mắt hoảng loạn của hắn đã bị Khước Liên Y nhìn thấy rõ ràng, tiểu cô nương hung dữ nheo mắt lại.

 “Thế tử tới Tuấn Dương vương phủ, người bên kia phái người tới nói  có mấy ngựa gầy xinh đẹp từ Dương Châu phái tới, nói là để thế tử đi chọn….”

(Ngựa gầy: nghề khá giống kỹ nữ)

Tên sai vặt cũng biết việc này không đứng đắn đến mức nào, càng nói về sau lại cúi đầu xuống thật thấp, thanh âm cũng chỉ như muỗi bay ngang qua.

Câu nói tiếp theo như thế nào Khước Liên Y cũng không muốn nghe, không kiên nhẫn xua tay để sai vặt đi làm việc.

Nhưng gã sai vặt lại đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

Hai hàng lông mày khước Liên Y cau lại thành hình chữ xuyên : “Ngươi còn đợi ở đây làm gì?”

Thân thể tên sai vặt cứng đờ, căng da đầu cắn răng nói rõ ràng với Khước Liên Y: “Trước khi đi thể tử đã phân phó, nói nếu ngài tới, nhất định không thể cho ngài vào phòng ngủ của ngài ấy.”

Khước Liên Y cười lạnh hai tiếng, châm chọc nói cũng không kém với lời nói lúc trước của hắn: “Mọi chuyến hắn đều đã sắp xếp tỉ mỉ mọi chuyện, nhưng nếu bổn quận chúa nhất định muốn vào thì sao?”

Mới vừa nói xong, tên sai vặt không ngoài dự đoán vội quỳ thẳng xuống.

Chuyện xảy ra bất ngờ, xương bánh chè đập xuống sàn gỗ, chỉ nghe thôi cũng thấy đau.

Vừa định nói hắn đứng lên, đã thấy hắn gào khóc.

 “Quận chúa xin ngài thương xót, buông tha cho chúng ta, nếu thế tử biết chúng ta không ngăn ngài lại, chắc chắn sẽ đánh gãy chân chúng ta.”

Xin ngài thương xót……

Lại là những lời này.

Khước Liên Y đau đầu giật giật khóe miếng, có hơi muốn tức giận.

Nhưng đến khi cụp mắt xuống, dáng vẻ người đó đang quỳ quả thật vô cùng đáng thương, nàng thật sự không biết trút giận theo hướng nào.

 “Thôi thôi!” Khước Liên Y cắn răng: “Bổn quận chúa cũng không thèm xem “khuê phòng” của hắn đâu, vây thư phòng có thể tới đúng không?”

Tên sai vặt kích động đứng lên, hình như thật sự bị dọa khóc, đuôi mắt còn dính nước mắt, khiến trong lòng Khước Liên Y vô cùng khó chịu.

Những người này tại sao lại sợ Thẩm Mính Ân như vậy? Hắn rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhìn phản ứng của bọn họ không biết còn tường Thẩm Mính Ân là yêu quái có năm mắt tám cánh tay đó.

Tên sai vặt nâng tay phủi sạch người, chỉ vào hướng thư phòng, vội vàng nói: “Có thể, thư phòng có thể.”

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn bóng sai vặt rời đi, trong lòng Khước Liên Y vẫn cảm thấy khó chịu.

Giống như con rối gỗ mình rất thích một ngày nào đó nói không thích nàng nói muốn đi với người khác, rõ ràng nàng không muốn để nói đi lại không thể làm gì để giữ nó lại.

Cảm giác bất lực này như nhấn chìm trong nước, lấp đầy cơ thể nàng, khiến nàng ngoại trừ than ngắn thở dài cũng chẳng thể làm già.

Lúc Thẩm Mính Ân quay về Tề Vân Hầu phủ, mặt trời đã ngả về tây.

Đồ thị dọn  ghế ngồi giữa nhà, xem ra đã đợi từ lâu.

Nghe tiếng bước chân đến gần, bà nhìn qua: “Ai u, thế tử gia của chúng ta trở lại rồi sao? Ngựa gầy xinh đẹp ở Dương Châu đâu, sao mang một người về cho ta thưởng thức?”

Thẩm Mính Ân dừng chân lại, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì: “Nếu người thật sự muốn nhìn, để nhi tử quay lại Tuấn Dương vương phủ cũng không phải không được?”

 “Ngươi dám! Quay lại đây cho ta!”

Đồ thị bị chọc cho tức giận, cắn chặt răng đứng lên: “Ta vất vả mang thai mười tháng sinh ngươi ra chính là vì muốn đối nghịch với ta có phải không?”

Nghe thấy mấy lời quen thuộc, sắc mắt Thẩm Mính Ân khác hẳn.

Hắn đứng im tại chỗ, rõ ràng là không dám hành động tùy tiện: “Thật sự không có ý này sao, chi bằng ngươi nói rõ mọi chuyện trước đi có được không?”

Đồ thị tức giận liếc xéo hắn một cái, giọng nói cũng tăng lên hai phần: “Thẩm Mính Ân không phải ta đã nói với ngươi hay sao, không nên lui tới với người Tuấn Dương hầu phủ, ngươi nhìn ba nhi tử nhà hắn đi, có người nào có thể chống đỡ được phần tường nào sao, nếu ngươi thật sự muốn đi con đường chính đạo vậy cách xa bọn họ một chút.”

Lời này tuy có chút sắc bén, nhưng cũng không phải không có lý.

Tuy tổ tiên Tuấn Dương phủ là khai quốc công thần đầu triều, bản thân ông ấy cũng là người anh minh thần võ nhưng lại sinh ra nhi tử hồ đồ, đứa con trai hồ đồ đi xuống chút nữa chính là ba đứa cháu trai hỗn trướng, nói bọn họ không chuyện ác nào không làm táng tận lương tâm cũng không quá, thậm chí còn thấy không đủ để miêu tả hết.

Thật đúng là con chó tè ven đường ai nhìn thấy cũng đều ghét bỏ.

Mà Thẩm Mính Ân thì khác, hắn là trụ cột tương lại của Tề Vân Hầu phủ, là người từ lúc vỡ lòng đã được tán thưởng, đến cả bệ hạ cũng không ít lần khen ngợi.

 Nhớ tới những chuyện này, Đồ thị đương nhiên không muốn hắn bị ba người kia dạy hư ngay trong lúc thi cử mấu chốt.

Thấy hắn cứng không ăn, Đồ thị chỉ có thể khéo léo hạ khẩu khí, nghiêm túc nói: “Cách thời gian khoa khảo cũng chỉ còn một tháng, lúc này bọn họ còn cố tình đi tìm ngươi, ngươi thông minh như vây lại không biết lý do sao? Huống hồ bọn họ đã sớm đứng về phía Đại hoàng tử, nếu chuyện hôm nay ngươi tới Tuấn Dương vương phủ bị Thái tử điện hạ biết được, ngươi cảm thấy hắn sẽ nghĩ thế nào?”

Cuối cùng đôi mắt đào hoa kia cũng chớp một cái.

Ánh hoàng hôn nghiêng mình, ánh vàng rực rỡ phủ thêm cho Thục Kinh một tấm áo choàng lấp lánh, thậm chí cả mái ngói trên hiên nhà cũng được khoác áo mới.

Mấy sợi tóc không yên phân bị hắn vén ra sau đầu, chu sa giữa hai hàng lông mày nở rộ giữa da thịt trắng nõn, chỉ là lúc này không cảm thấy thánh khiết mà u ám một cách kỳ lạ.

 “Những lời mẫu thân nói nhi tử đương nhiên hiểu rõ.”

Hắn chủ động mở miệng, con ngươi nhàn nhạt tỏa sáng, tựa như sói bạc đã mấy ngày chưa được ăn thịt trên cánh đồng tuyết: “Loại thủ đoạn này không đủ lọt vào mắt con, bọn họ không thể ảnh hưởng đến cứ chuyện gì, con như thế, Thái tử điện hạ bên kia cũng như thế.”

Lúc hắn nói câu cuối cùng giọng nói cũng không tính là quá nặng nề nhưng mỗi chữ nói ra lại có vẻ vô cùng quý giá dưới ánh mặt trời mãnh liệt.

Đây là tín nhiệm của hắn đối với người đó ở Đông Cung.

 Nói cách khác nếu đến cả loại kế hoạch như mưa bụi vui đùa này còn không thể nhìn ra được, vậy Thái tử điện hạ đúng là quá ngu ngốc, không đáng để trợ giúp.

Cũng không biết có phải do giọng điệu của Thẩm Mính Ân quá chắc chắn hay không, nhưng dù sao cũng trực tiếp đánh tan mấy lời khuyên nhủ giấu trong cổ họng của Đồ thị.

Cuối cùng, chỉ có thể đổi thành hai chữ khô khốc: “Thật sao?”

Thẩm Mính Ân gật đầu, ánh mắt cũng xem như biểu lộ chân thành.

Lúc Đồ thị để Thấm Mính Ân rời đi, ánh hoàng hôn cũng chỉ còn dư lại một chút, ngay cả ánh đỏ trên trời cũng dần chạy về nhà ngủ.

Sau khi quay về Ức Hà Hiên, hắn theo thói quen đi một chuyến đến thư phòng trước.

Chọn lấy một vài quyển sách thú vị trên kệ sách sát tường, vừa quay đầu lại ánh mắt đã dán chặt vào chim gỗ nhỏ trên bàn.

Hắn nhướng mày, nghi ngờ đến gần.

Mấy quyển sách bị đặt tùy tiện sang một bên, cầm lấy chim nhỏ.

Từ nhỏ hắn đã thích sưu tầm gỗ quý, cho nên cơ bản chỉ cần nhìn qua hoa văn hoặc ngửi thử qua mùi gỗ hắn đã có thể dễ dàng phân biệt được các loại gỗ.

Lần này cũng không ngoại lệ, dường như chỉ vừa cầm trên tay, hắn đã có thể nhận ra đây là một khối trầm hương cực phẩm, giá thị trường ít nhất cũng mấy trăm lượng bạc.

Nhưng có chỗ hơi đáng tiếc, đó là khối gỗ tốt lại bị khắc thành hình thù kỳ lạ như vậy.

Thẩm Mính Ân vô cùng hứng thú đánh giá, thầm đoán đây là một con chim.

Chỉ là chim này đúng là quá khó coi, chưa kể đến hai cánh không được chạm khắc cẩn thận, có trình tự, thậm chí đến cả công đoạn vẽ mắt hoàn thiện cung rất kỳ quái, thật giống như có thêm những góc cạnh không nên xuất hiện.

Ngoại trừ cái này còn có đuôi cánh và mỏ, những điểm để chê đúng là có thể nhặt được vô số kể.

 “Đáng tiếc gỗ tốt như vậy.”

Hắn không nghĩ nhiều liền ném chim gỗ nhỏ đến chỗ khác.

Đồ vật kia tựa như có linh hồn nghe thấy lời chỉ trích tổn thương như vậy, liền phản nghịch lăn vài vòng, cuối cùng lăn xuống đất.

Bất đắc dĩ liếc mắt nhìn, hắn vẫn tốt tính nhặt lên, không ngờ con chim vừa rồi xem như ngũ tạng đầy đủ  lại bị hỏng miệng,nhìn lại càng xấu.

Thẩm Mính Ân không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ người nào bất cẩn không cẩn thận bỏ quên ở đây.

Lúc này, một giọng nói cung kính từ bên ngoài thư phòng truyền đến.

Thẩm Mính Ân đến cả ánh mắt cũng không nhìn qua: “Làm sao vậy?”

Sai vặt chắp tay lại, mồ hôi chảy đầy tay: “Bẩm thế tử, lúc ngài ra ngoài, quận chúa đã tới đây.”

“Thật sao?” Thẩm Mính Ân không chớp mắt, tiếp tục hỏi: “Nàng tới làm cái gì?”

Chỉ vào chim nhỏ bị ghét bỏ trên bàn, tên sai vặt nói: “Nói là tự mình tới tặng lễ vật cho ngài, chính là vật trên bàn.”

 “Thứ này của Khước Liên Y?”

Hắn hiếm khi gọi đại danh của nàng.

Cuối cùng, vẻ mặt và giọng điệu cũng có biến đổi, chỉ thấy Thẩm Mính Ân cầm chim nhỏ lên lần thứ ba.

Chỉ là khóe miệng cong lên quá mức mức không thiện cảm: “Quả nhiên là tiểu quận chúa lắm tiền ngốc nghếch, thật không biết nàng mua ở đâu một khối rách nát như vậy.”

Vừa dứt lời, chim nhỏ đã bị ném vào ngực tên sai vặt, sai vặt luống cuống nhận lấy, không hiểu ngẩng đầu lên nhìn, hiển nhiên không hiểu được ý của thế tử.

Cùng lúc đó, truyền đến mệnh lệnh chắc chắn không thể nghi ngờ của nam nhân: “Cầm ném đi, đừng để ta nhìn thấy nữa, bẩn mắt.”

Chương kế tiếp