Quỹ Đạo Màu Xám

Chương 55

Sau khi Thẩm Thanh Hoài trở về, Lý Hà Nghiên đã gặp anh ta một lần. Hai người hẹn nhau ở một quán ăn gần trường, khi Lý Hà Nghiên đến thì Thẩm Thanh Hoài đã ở trong quán.

Lý Hà Nghiên đi tới chiếc ghế trước mặt anh ta và ngồi xuống: "Lần này trở về bao lâu?"

Thẩm Thanh Hoài cất điện thoại, nhìn anh: “Sao, sợ tôi liên lạc với Ngụy Dư à?”

Lý Hà Nghiên cười lạnh: "Anh cứ việc liên lạc, xem cô ấy có nói chuyện với anh không."

Thẩm Thanh Hoài bị K.O, nhưng anh ta cũng biết rằng những gì Lý Hà Nghiên nói là sự thật. Anh ta hiểu Ngụy Dư, cô là người có ranh giới rõ ràng. Trước đây khi còn ở bên nhau, họ thường ăn tối với Tống Lộ và bạn trai của cô ấy, có vài lần, bạn trai của Tống Lộ muốn thêm WeChat của Ngụy Dư nhưng Ngụy Dư luôn từ chối.

Nếu hiện tại cô không hẹn hò với ai, anh ta liên lạc thì có lẽ cô sẽ đáp lại. Nhưng bây giờ cô và Lý Hà Nghiên ở bên nhau, đương nhiên cô sẽ tránh xa anh ta. Lúc trước nói sau khi chia tay sẽ làm bạn vì anh ta biết rõ tính cách của cô, anh ta không muốn cắt đứt liên lạc với cô.

Thẩm Thanh Hoài cầm cốc uống một ngụm nước: “Cậu thích cô ấy từ khi nào?”

Thẩm Thanh Hoài nhớ rằng khi nhận được cuộc gọi từ Lý Hà Nghiên, anh ta đã hỏi Lý Hà Nghiên câu hỏi này, nhưng anh lảng tránh. Thẩm Thanh Hoài suy nghĩ hai ngày, nhớ tới hôm đó cùng nhau ăn cơm, nhưng không phát hiện hai người họ có gì khác thường.

Lý Hà Nghiên nheo mắt lại: "Còn nhớ ngày anh đưa điện thoại cho tôi không? Màn hình điện thoại là ảnh của cô ấy."

Thẩm Thanh Hoài sửng sốt hai giây, chửi: “Cậu thích cô ấy từ lúc đó á, cậu có vấn đề gì không đấy, chỉ vì một bức ảnh thôi sao?”

Nói thật, Lý Hà Nghiên cũng không biết có phải là bởi vì bức ảnh đó hay không, nhưng cũng đã gần một năm kể từ khi anh nhìn thấy bức ảnh đó, lúc nhìn thấy cô ở cửa phòng cho thuê, anh thực sự nhận ra cô ngay lập tức.

Thẩm Thanh Hoài tức giận đến mức uống cạn nửa cốc nước: “Nếu tôi không chia tay với cô ấy, cậu có theo đuổi cô ấy không?”

Lý Hà Nghiên không thay đổi biểu cảm: "Hiện tại hỏi cái này có ý nghĩa gì?"

Thẩm Thanh Hoài không nói gì, Lý Hà Nghiên lại nói tiếp: “Lúc trước tại sao lại chia tay?”

Thẩm Thanh Hoài: “Cô ấy không nói với cậu sao?”

Lý Hà Nghiên phun ra một chữ: "Không."

“Mẹ tôi không thích cô ấy, vẫn luôn ép tôi chia tay.” Thẩm Thanh Hoài khó khăn nói: “Cuối cùng hình như cô ấy nhìn ra được điều gì đó nên đề nghị chia tay, tôi chỉ có thể phải đồng ý."

Lý Hà Nghiên cười, mỉa mai nói, "Cái thích cô ấy của anh chỉ như vậy thôi à?"

Thẩm Thanh Hoài xoa xoa mặt, anh ta thật sự đuối lý, thở dài một hơi: “Thật không ngờ hai người lại ở bên nhau, hãy đối xử tốt với cô ấy.”

Lý Hà Nghiên nhướng mày: “Còn cần anh nói à?”

Thẩm Thanh Hoài cười nhẹ nhõm.

Điện thoại di động trên bàn của Lý Hà Nghiên vang lên, anh cầm lên nhìn lướt qua, sau đó đứng dậy: "Đi trước đây."

Lý Hà Nghiên ra khỏi quán ăn, đứng trên đường nghe điện thoại của Ngụy Dư: "Em tan học rồi à?"

"Vừa tan."

Lý Hà Nghiên: "Cùng nhau đi ăn ngoài trường nhé?"

Ngụy Dư: "Em hẹn với đàn chị đi căng tin ăn cơm rồi."

Lý Hà Nghiên cau mày: Căng tin nào?

Ngụy Dư: "Căng tin khu B, anh có muốn tới không?"

Lý Hà Nghiên: "Ừ."

Ngụy Dư: "Anh muốn ăn gì, em đi lấy trước."

Lý Hà Nghiên cười nói: "Không cần, lát nữa anh tự lấy."

"Vậy em chờ anh đến."

Khi Lý Hà Nghiên đến căng tin khu B, Ngụy Dư và Vương Tuyết vừa mua xong bữa trưa.

Ngụy Dư quay lưng về phía anh, Lý Hà Nghiên đi về phía chỗ ngồi của bọn họ, Vương Tuyết nhìn thấy anh đầu tiên, cô ấy đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Bạn trai của em đến rồi."

Ngụy Dư quay đầu lại, Lý Hà Nghiên vừa vặn đi tới bên cạnh cô, Ngụy Dư nói: "Anh muốn ăn gì?"

Lý Hà Nghiên liếc mắt: "Anh đi xem một chút."

Khi Lý Hà Nghiên đi mua bữa trưa, Vương Tuyết nói: "Chị nghe nói trong cuộc thi ACM lần trước, trường chúng ta có một đội giành được hạng nhất. Đó có phải là đội của bạn trai em không?"

Ngụy Dư ừ một tiếng.

Vương Tuyết nói: "Trong phòng thí nghiệm của chị có mấy nam sinh đang thảo luận về chuyện này. Xem ra bạn trai của em rất lợi hại."

Ngụy Dư cười cười, anh thực sự rất lợi hại.

Sau khi Vương Tuyết ăn xong, cô ấy rời đi trước, chỉ còn lại Lý Hà Nghiên và Ngụy Dư.

Ngụy Dư nói: "Vừa rồi anh đi đâu vậy?"

Sau khi ăn miếng mì cuối cùng, Lý Hà Nghiên đặt đũa xuống: “Anh đi gặp Thẩm Thanh Hoài.”

Ngụy Dư: "Sao anh lại gặp anh ta?"

Lý Hà Nghiên nói: "Anh ta nhắn tin cho anh."

"Hai người nói chuyện gì?"

"Không có gì."

Ngụy Dư cẩn thận nhìn anh, Lý Hà Nghiên cười nói: "Em đang nhìn xem anh có đánh nhau với anh ta không à?"

Ngụy Dư lắc đầu nói: "Không phải."

Lý Hà Nghiên lại cười: "Buổi chiều có tiết học không?"

"Không."

Lý Hà Nghiên liếc cô một cái: “Lát nữa theo anh đến phòng máy tính nhé?”

Ngụy Dư: "Em đi không ảnh hưởng tới mọi người à?"

Lý Hà Nghiên: "Không ảnh hưởng, có khi em đến còn chê ồn ào."

Ngụy Dư đồng ý.

Hai người rời khỏi căng tin thì gặp Tần Minh và một cô gái đang đi lên cầu thang. Tần Minh nhìn thấy hai người, mỉm cười với Ngụy Dư, sau đó nhìn Lý Hà Nghiên: "Chúc mừng nhé, lần này giành được hạng nhất trong cuộc thi ACM khu vực."

Lý Hà Nghiên chiếu lệ đáp: "Cảm ơn."

Tần Minh duỗi tay chỉ căng tin: "Bọn tôi đi trước."

Ngụy Dư gật đầu.

Ngụy Dư cùng Lý Hà Nghiên đi phòng máy tính, Ngụy Dư đi mua chút đồ uống, nói xem như mời đội huấn luyện, nếu đi tay không có lẽ không tốt lắm.

Lý Hà Nghiên tặc lưỡi: "Em có thể đặt chút tâm tư này trên người anh không?"

Ngụy Dư: "Em không đặt tâm tư vào anh sao?"

Lý Hà Nghiên nói: "Còn tiền không?"

Ngụy Dư: "Gần đây quan hệ giữa em và mẹ đã dịu đi rất nhiều. Bà ấy cho em tiền sinh hoạt."

Lý Hà Nghiên gật đầu hai cái.

Hai người đến phòng máy tính, trong phòng máy tính có rất nhiều nam sinh. Lữ Tấn chưa đến, còn Đại Hắc đã đến rồi, nhìn thấy hai người thì giơ tay chào.

Ngụy Dư theo Lý Hà Nghiên đi tới, Đại Hắc nói: "Đàn chị Ngụy, chị cũng tới à?"

“Tới xem một chút, có làm phiền mọi người không?” Ngụy Dư nói.

"Không phiền, không phiền, đàn chị, chị ngồi đi."

Lý Hà Nghiên đem đồ uống vừa mua phân phát cho vài người rồi ngồi xuống bên cạnh Ngụy Dư, mở máy tính: "Ở đây có mạng, em có thể xem phim."

Ngụy Dư nói, "Em đọc tài liệu là được."

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng.

Đối với huấn luyện bình thường, huấn luyện viên Tề rất ít khi đến, thường chỉ đến hai lần một tuần để giảng bài. Xung quanh chỉ có tiếng gõ bàn phím, Ngụy Dư quay đầu nhìn Lý Hà Nghiên.

Anh đang dựa vào lưng ghế, vẻ mặt tập trung, ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không hút, tay không ngừng gõ bàn phím, khi Lữ Tấn nói gì đó với anh, anh nhíu mày giải thích hai câu rồi tiếp tục nhìn bàn phím.

Bộ dáng này hoàn toàn khác với trạng thái anh chơi ở quán bi-a lúc trước.

Ngụy Dư lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh anh, sau đó tiếp tục di chuột để đọc tài liệu trên mạng.

Lý Hà Nghiên ngồi gần bốn tiếng mới ra hành lang hít thở không khí. Anh rút một điếu thuốc và cắn vào miệng.

Gió đêm hơi lành lạnh thổi qua mang theo chút dịu dàng, sau lưng anh là phòng máy tính sáng đèn, thỉnh thoảng vang lên tiếng thảo luận của vài nam sinh.

Lý Hà Nghiên hút điếu thuốc: "Lúc nãy em chụp ảnh anh phải không?"

Ngụy Dư nhướng mắt: "Anh nhìn thấy à?"

Lý Hà Nghiên cười khẽ: "Cảm giác được."

Ngụy Dư nói: "Lữ Tấn nói với anh đúng không?"

Lý Hà Nghiên cũng không phủ nhận, duỗi tay ra, vô cùng hứng thú nói: "Cho anh xem."

Chụp ảnh bạn trai không có gì phải ngại ngùng, Ngụy Dư lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình và đưa cho anh.

Lý Hà Nghiên cụp mắt nhìn hai lần, nhếch khóe môi: "Chụp khá đẹp."

Ngụy Dư nói: "Khi anh thi đấu ACM và khi anh chơi bi-a, là hai trạng thái khác nhau."

Lý Hà Nghiên dựa vào tường: “Khi đó, có phải em không thích anh tới quán bi-a chơi không?”

Ngụy Dư cau mày: "Cũng không phải là không thích."

Lý Hà Nghiên híp mắt: "Thật không?"

Ngụy Dư dừng một chút: "Em chỉ cảm thấy anh không nên sống như vậy."

Tay cầm điếu thuốc của Lý Hà Nghiên cứng đờ không dấu vết, ánh mắt hai người chạm nhau, anh lặng lẽ nhìn cô, nhét điếu thuốc vào miệng, cúi đầu rít hai hơi thật sâu, điếu thuốc nhanh chóng cháy hết.

Lữ Tấn đi ra: "Còn thuốc lá không? Cho tôi một điếu. Tôi đi tắm thay quần nên quên mang bao thuốc."

Lý Hà Nghiên lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa, ném cho Lữ Tấn.

Lữ Tấn rất có mắt, đi ra xa hút thuốc, không làm bóng đèn của hai người.

Một giọng nói ở dưới truyền đến, Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn một cái, lại nhìn Ngụy Dư: "Đêm nay ở ngoài?"

Ngụy Dư: "Đêm nay không tiện, em đang đến kỳ sinh lý."

Khóe miệng Lý Hà Nghiên giật một cái, tựa hồ không tin.

Ngụy Dư không khỏi bật cười nói: "Thật sự không lừa anh."

Lý Hà Nghiên tựa đầu vào tường, quay đầu nhìn cô: “Nếu không thì đến ký túc xá của anh, không làm gì cả.”

Ngụy Dư biết Lý Hà Nghiên ở ký túc xá một mình, không có bạn cùng phòng, cô mím môi nhìn anh: "Anh muốn diễn đàn Thanh Hoa ngày hôm sau tràn ngập bài viết về chúng ta à?"

Lý Hà Nghiên: "Kỳ sinh lý của em kéo dài bao lâu?"

Ngụy Dư nói: "Năm ngày."

Lý Hà Nghiên hừ một tiếng: "Có chút giày vò."

Ngụy Dư không đổi sắc mặt đề nghị: "Anh có thể dùng cách khác giải quyết."

Lý Hà Nghiên cười khẽ, nhìn cô nói: "Có vợ rồi, ai lại muốn dùng tay nữa?"

Chương kế tiếp