Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 17: Quyển 1 - Bốn thi thể nữ giới
Tiêu Triết ôm đồ của mình đi về phía ký túc xá, vừa đi Tiêu Triết vừa hỏi: "Trần La Y, bây giờ chúng ta tính sao với gã xác sống kia?"

"Thì kệ mẹ nó đi!" Tiêu Triết dám cá Trần La Y cố tình nói như vậy.

Chết tiệt, cái thứ ma quỷ này ngoại trừ có ngoại hình anh tuấn phong trần, giọng nói lại mỹ lệ ra thì bạn nhìn lại tính tình của anh ất xem, chắc chắn vô cùng vặn vẹo, không bình thường. Coi bộ là làm quỷ thời gian dài nên tính cách vặn vẹo.

Anh ấy sống nhờ trong hai mắt mình, đến cả tiền thuê nhà cũng không trả được thì cũng biết điều nên lấy lòng mình đi. Nhưng bạn xem cái kẻ khốn kiếp này làm gì có nửa điểm muốn lấy lòng tôi?

Mẹ nó! Bây giờ Tiêu Triết vô cùng khó chịu, gặp chuyện thế này thì tin chắc là ai cũng sẽ không vui nổi.

"Tiểu Triết Triết, đừng nghiến răng!" Trần La Y thản nhiên lên tiếng: "Không phải tôi đã chỉ cách cho cô rồi à, tìm thằng nhóc kia đến giúp đỡ!"

Đậu má, không biết tên kia họ gì, tên gì thì biết tìm như nào? Cô đâu phải nhân viên chuyên môn quản lý hộ tịch hay cảnh sát.

Nhưng Tiêu Triết vừa định nghĩ đến đây thì giọng của Trần La Y lại lần nữa vang lên: "Cô có thể đến cục cảnh sát để nhờ điều tra mà, vẽ một bức tranh. Không phải cô đã gặp cậu ta rồi sao? Đừng nói là bộ dạng của thằng nhóc kia ra sao cô cũng quên mất rồi nhé!"

Nghe vậy Tiêu Triết lập tức im lặng, bây giờ cô chỉ nhớ được mỗi việc thiếu niên kia có một đôi tay trắng nõn xinh đẹp, còn có một mũi tên bạc rất chói mắt. À, á, a,… Ngoài hai cái đó ra, cô thật sự không nhớ rốt cuộc tên kia có bộ dạng như thế nào.

Vì thế Tiêu Triết quyết định vẫn nên phớt lờ tên Trần La Y, nếu không mình vừa nói ra sẽ bị tên ma quỷ kia khinh bỉ cho xem.

Mà Tiêu Triết đi được nửa đường về ký túc xá lại dừng bước, sau đó cô tự hỏi một lát rồi quay người đi về phía phòng giải phẫu.

Nếu bây giờ cái xác người đàn ông kia đã trở thành thầy của họ, mà trí nhớ của những người khác bị mạnh mẽ thay đổi thành chỉ có bốn thi thể nữ giới trong phòng giải phẫu, vậy thì bốn thi thể nữ đó ở đâu ra? Tiêu Triết cảm thấy trong lòng mình như bị một màn sương mù dày che phủ.

Tiêu Triết là kiểu người có nghi ngờ là sẽ tìm mọi cách để tìm được lời giải đáp. Bây giờ, cô phải đi xem những thi thể nữ giới đó trông ra sao.

Đẩy cánh cửa phòng giải phẫu ra, Tiêu Triết chậm rãi đi vào, dung dịch Formalin trong bể giải phẫu yên tĩnh không chút gợn sóng.

Bốn thi thể nữ giới trần trụi nằm ngửa trong bể giải phẫu.

Tiêu Triết cắn chặt môi, tuy rằng nơi cô đang đứng không thấy rõ gương mặt của bốn thi thể nữ giới nhưng nhìn vào mái tóc dài đang nhẹ bay bay trên mặt nước đã có thể chứng minh đấy chính là bốn thi thể nữ giới.

Tiêu Triết từ từ đến gần bể giải phẫu để quan sát, thế là dáng vẻ của bốn thi thể nữ kia lập tức đập vào mắt cô.

"A!" Tiêu Triết thấp giọng hét lên một tiếng, sau đó cô vô thức liên tục lùi về phía sau vài bước.

Gương mặt trắng bệch của bốn thi thể nữ giới đó đập vào mắt khiến Tiêu Triết cảm thấy rất quen thuộc. Một người là Gian San nhảy lầu bỏ mình mấy hôm trước. Mà ba cái xác còn lại chính là ba nữ sinh đã triệu hồi bút tiên vào buổi tối đó rồi bị chảy cạn máu đến chết.

Sắc mặt Tiêu Triết cực kỳ khó coi: "Trần La Y, bây giờ tôi phải làm gì đây?"

"Xem ra chuyến này chơi hơi lớn!" Trần La Y sâu kín lên tiếng: "Cô biết không, ban nãy tôi phát hiện linh hồn của bốn cô gái này cũng đã chết theo thân thể của họ. Phải biết rằng người đã chết thì linh hồn vẫn sẽ không chết, trừ một trường hợp..."

Tiêu Triết cắn chặt môi: "Trường hợp gì?"

"Có thứ gì đó hút khô hồn khí trong linh hồn của họ luôn rồi!" Trần La Y nói: "Tiểu Triết Triết, cô thật sự cần sự trợ giúp của thằng nhóc kia, nếu không tôi lo rằng cô sẽ xảy ra chuyện."

Tiêu Triết cắn môi, sau đó gật đầu nói: "Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách tìm ra anh ta."

Mà lúc này, giọng Mạc Yên Vũ đột nhiên phát ra từ chiếc điện thoại trong túi áo vang lên tại không gian yên tĩnh phòng giải phẫu, tiếng vang bất ngờ khiến Tiêu Triết hoảng sợ.

Ngón tay cô hơi run rẩy lấy điện thoại ra, khi thấy rõ tên người gọi trên điện thoại, Tiêu Triết mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ấn nghe máy: "Anh, em là Tiểu Triết đây."

Người điện đến đúng là anh trai ruột Tiêu Thần của Tiêu Triết.

Giọng Tiêu Thần từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Ngày mai là sinh nhật của ông nội rồi, em nhớ về đó."

"Á!" Tiêu Triết chớp mắt vài cái mới nhớ ra là chuyện gì.

Tiêu Thần vẫn rất hiểu tính em gái mình, anh chỉ hỏi: "Không phải bây giờ em còn đang ở trường đấy chứ?"

"Ha ha!" Bị anh trai nói trúng nên Tiêu Triết hơi xấu hổ cười gượng.

Giọng điệu Tiêu Thần đầy bất đắc dĩ: "Biết ngay mà, em mau về chuẩn bị đi, bây giờ đi thì tối mai về kịp tới nhà rồi."

"Vâng, em biết rồi anh, anh cứ yên tâm đi!" Tiêu Triết vừa nói vừa đi ra khỏi phòng giải phẫu.

Chỉ là cô không hề biết ngay khi cánh cửa phòng giải phẫu đóng lại, bốn thi thể nữ giới đang nhắm chặt mắt nằm trong bể giải phẫu đều mở ra, trong đôi mắt của họ chợt lóe lên một tia sáng xanh lục!
Chương kế tiếp