Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 63: Quyển 1 - Phát động công kích
Huyết sắc đang nhanh chóng lan rộng, ngay cả quang trận xanh mượt dưới chân họ cũng biến thành một màu đỏ như máu. Không, không, nói chính xác hơn thì huyết sắc và thảm lục sắc bên trong quang trận đang tiến hành đấu đá nhau, xem xem ai mạnh hơn.

Rất rõ ràng, bây giờ ánh sáng của thảm màu xanh đã hoàn toàn bị huyết sắc bao phủ.

Giờ phút này, dường như trên người “Tiêu Triết” cũng nhiễm một tầng huyết sắc, toàn thân thiếu nữ thanh thoát bấy giờ nhìn qua tăng thêm vài phần sát ý, mà bên dưới phần sát ý kia lại là một loại tôn quý ưu nhã khiến người ta khó diễn tả.

Mai Trường Ca nhìn có hơi không tưởng tượng nổi nhìn cô gái trẻ trước mắt. Anh dùng sức nhắm chặt mắt rồi mở mắt ra, nhưng vẫn chỉ nhìn “Tiêu Triết” trong dáng vẻ đấy.

Không thể không nói “Tiêu Triết” như vậy làm anh cảm thấy khá xa lạ, khiến anh cảm thấy dáng vẻ “Tiêu Triết” thế này vốn không nên tồn tại, lại dường như chỉ cần sơ ý một chút thôi thì dáng vẻ “Tiêu Triết” này sẽ biến mất không thấy.

Vừa nghĩ đến bốn chữ biến mất không thấy, lòng ngực Mai Trường Ca không khỏi đau đớn dữ dội, đó là loại đau đớn co thắt.

Khiến anh không nhịn được mà kêu ra tiếng. “Tiêu Triết” lại nhìn anh một cái, sau đó nói: “Anh đừng nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Triết Triết sẽ không sao!.”

Mai Trường Ca: “…”

Tiểu Triết Triết, khi nào thì Tiêu Triết tự xưng tên như vậy. Cô gái đó luôn tự xưng bà một cách cường hãn. Trừ những lúc cô ấy hiếm khi chú ý hình tượng của cô ấy mới xưng tôi.

Lúc này “Tiêu Triết” không để ý đến Mai Trường Ca nữa, hiện tại cô đã dùng huyết ảnh linh châu bảo vệ anh, vì vậy anh sẽ không sao.

Ánh mắt cô lướt qua những học sinh bị âm linh bám vào người. Thật ra Trần La Y không thích những học sinh đó mấy, dùng lời nói của anh ấy thì tuy bây giờ đám rùa rụt cổ kia nhìn qua rất đáng thương nhưng thật sự không đứa nào đáng để cứu. Nếu không phải Tiêu Triết lần nữa yêu cầu anh ấy đừng giết kẻ vô tội, anh ấy rất muốn xử lý hết đám âm linh với mấy kẻ đáng ghét đấy. Thế nhưng nếu đã có người muốn tốt bụng, vậy anh ấy thành toàn cho Tiểu Triết Triết. Dù sao sau chuyện này chắc Tiểu Triết Triết sẽ không học tiếp ở cái trường này nữa.

Nghĩ tới đây, “Tiêu Triết” lại dùng sức nắm chặt huyết ảnh linh châu trong bàn tay một chút, nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía Ngô Thiên, kẻ đó cũng chẳng phải thứ để bớt lo gì.

Rất nhanh ánh mắt của Ngô Thiên và “Tiêu Triết” giao nhau giữa không trung. Thân thể Ngô Thiên không khỏi run lên dữ dội, anh ta chỉ cảm thấy giờ phút này ánh mắt của “Tiêu Triết” có một loại uy áp không gì sánh kịp, cái cảm giác này khiến bản thân rất muốn thần phục cô ta.

Nhưng mà sao Tiêu Triết lại có ánh mắt như vậy.

Không đúng, không đúng, một thiếu nữ như Tiêu Triết tuyệt đối không thể sở hữu ánh mắt như thế.

Nói cách khác, trên người Tiêu Triết có bí mật mình không biết.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Ngô Thiên nhanh chóng lập lòe, anh ta phải làm gì bây giờ? Chỉ một ánh mắt cũng đủ để anh ta kinh hồn bạt vía. Nếu lát nữa cô thật sự ra tay, anh ta có thể toàn thân mà rút lui không?

Sự thật trước mắt chính là “Tiêu Triết” hoàn toàn không có ý định cho Ngô Thiên cơ hội nào. Anh ấy đã phát động sức mạnh của huyết ảnh linh châu, vô số sợi xích có ánh sáng màu đỏ bắn ra từ đầu ngón tay “Tiêu Triết”, sau đó hung hăng đâm vào ngực đám học sinh!

Chương kế tiếp