Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 71: Quyển 2 - Lò sát sinh
Bạch Linh thầm sợ hãi hoảng hốt nhưng điều này chỉ duy trì một khoảng thời gian rất ngắn. Sự ngạc nhiên trong lòng Bạch Linh biến mất không còn bóng dáng tăm hơi rất nhanh, thay vào đó là một cảm giác tên là vui mừng. Tuy cho tới bây giờ Bạch Linh chưa từng nói nhưng trong lòng cô ta vẫn cho rằng đó là vì Trần Quỷ Quỷ thích mình nên mới giúp đỡ mình và Vương Tùng không vụ lợi như thế.

Không thể không nói cách nghĩ này chỉ là tâm lý tự say mê mình của con gái mà thôi. Hơn nữa với người đàn ông như Trần Quỷ Quỷ thì với bất cứ ai anh ta cũng sẽ dễ khiến người ta động lòng với mình.

Tuy hai người Bạch Linh và Vương Tùng đã bên nhau từ lâu nhưng cô ta thích theo đuổi sự mới lạ và kích thích. Không thể không nói tiết mục trật đường ray thế này vô cùng kích thích.

Đôi bàn tay và môi của Trần Quỷ Quỷ có nhiệt độ gần giống nhau, đều là lạnh như băng không độ ấm. Nhưng khi được một đôi bàn tay như thế xoa nắn, cơ thể Bạch Linh lại mềm nhũn ra, hơn nữa hơi thở của cô ta cũng bắt đầu nặng nề. Trong lúc bất tri bất giác, cô ta giơ cánh tay mình lên vòng qua cổ Trần Quỷ Quỷ. Cô ta hành động như thế nhưng từ trong miệng lại phát ra từ: "Đừng, đừng..."

Nhưng khóe môi Trần Quỷ Quỷ hiện lên nụ cười kỳ lạ, cởi quần áo cô ta ra rất nhanh. Ngay khi toàn thân cô ta không còn chút che đậy nào thì ngoài cửa phòng vang lên giọng của Vương Tùng và Tiểu Phương.

"Tiểu Phương, cảm ơn cậu!" Đây là giọng của Vương Tùng. Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Vào giờ phút này trái tim Bạch Linh đã vọt lên tới cổ họng. Có thế nào cô ta cũng không ngờ vậy mà Vương Tùng lại tới đây đúng lúc này. Bây giờ cô ta đang làm gì? Vương Tùng đang đứng ngoài cửa còn cô ta lại yêu đương vụng trộm với một người đàn ông khác trong cánh cửa.

Ngay lúc này, Trần Quỷ Quỷ đã tiến thẳng vào trong cơ thể cô ta. Đó là cảm giác lạnh như băng khác thường. Cảm giác này khác hoàn toàn với cảm giác Vương Tùng cho cô ta nhưng Bạch Linh không còn kịp suy nghĩ nữa. Động tác của Trần Quỷ Quỷ đã càng lúc càng nhanh.

Bạch Linh định thét chói tai ra tiếng nhưng cô ta chỉ có thể dùng tay che kín miệng mình, không để mình phát ra bất cứ tiếng động gì. Vậy nên tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, Bạch Linh và Trần Quỷ Quỷ cũng không tách ra.

Một hồi lâu sau, giọng Vương Tùng mới vang lên lần nữa: "Sao thế? Sao trong này không có ai nhỉ?"

Sau đó, giọng Tiểu Phương cũng vang lên: "Vừa rồi tôi vẫn đang là việc. Có khi cô Bạch và ông chủ Trần ra ngoài mà tôi không thấy."

Vương Tùng khẽ gật đầu: "Ừ, chắc là thế. Vậy tôi gọi điện cho Bạch Linh!"

Vừa nghe thấy muốn gọi cho mình, Bạch Linh lại hoảng hốt nhưng sau đó cô ta phát hiện không biết điện thoại di động của mình nằm trong tay Trần Quỷ Quỷ từ lúc nào. Trần Quỷ Quỷ nhấn vài cái, sau đó đưa điện thoại cho Bạch Linh.

Cô ta thấy màn hình điện thoại sáng lên không ngừng, cái tên hiển thị trên đó chính là chữ chồng.

"Nghe điện thoại đi!" Giọng Trần Quỷ Quỷ vang lên bên tai Bạch Linh.

Bạch Linh cắn môi. Tuy trái cấm vụng trộm này có vị rất ngon nhưng cô ta còn chưa từng nghĩ tới việc không lấy Vương Tùng nên tay cô ta khẽ động đậy rồi tắt điện thoại.

Trong đáy mắt Trần Quỷ Quỷ hiện lên chút ý lạnh. Anh ta nhìn Bạch Linh, giọng cũng lạnh nhạt đi: "Anh không thích người không nghe lời. Em biết những người không nghe lời đi đâu không?"

Vừa nói Trần Quỷ Quỷ vừa rời khỏi người Bạch Linh. Bạch Linh vươn tay định tìm quần áo nhưng cổ tay đang duỗi ra của cô ta bị Trần Quỷ Quỷ nắm chặt. Sau đó anh ta lại tùy tiện nhấn vài cái trên mặt tường đối diện. Vách tường kia lặng lẽ mở ra, để lộ một cầu thang hẹp dài màu đen, đồng thời có tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Mùi máu tươi nồng đậm khiến Bạch Linh hơi buồn nôn.

Một cảm giác cực kỳ xấu nảy lên trong lòng Bạch Linh nhưng lúc này Trần Quỷ Quỷ đã nửa kéo nửa lôi thẳng cô ta xuống cầu thang.

Khi thấy rõ tất cả trong tầng hầm bí mật, Bạch Linh chỉ cảm thấy hai mắt mình hơi biến thành màu đen. Cô ta thực sự rất muốn mình lúc này ngất xỉu đi, sau đó lúc tỉnh lại thì cô ta có thể nói với mình tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Trong tầng hầm bí mật này là một cái lò sát sinh. Chỉ có điều thứ bị giết trong này không phải là heo trâu bò mà là người sống sờ sờ. Hơn nữa điều khiến Bạch Linh không ngờ là những người bị mổ kia lại là những khuôn mặt mình quen thuộc. Những người đó rõ ràng là người không xuất hiện gần đây trong quán bar Quỷ Uyển. Như vậy có phải những khách quen thời gian trước không xuất hiện ở quán bar Quỷ Uyển đều ở trong cái lò này không?

Cơ thể Bạch Linh loạng choạng nhưng Trần Quỷ Quỷ tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ này ngất xỉu.

"Bạch Linh… Cứu tôi..." Đúng lúc đó, một giọng nói yếu ớt vang lên. Bạch Linh nhìn về phía giọng nói kia truyền tới thì thấy một bàn tay tràn đầy máu tươi đang vươn về phía mình. Chủ nhân của bàn tay đó là một người toàn thân đã không còn da thịt. Đúng vậy, cơ thể đỏ rừng rực này đã không còn nhìn rõ ngũ quan trên mặt khiến Bạch Linh không kiềm được mà nhắm mắt lại: "Cô… Cô… Cô là ai?"

"Bạch Linh, tôi… tôi… tôi là chị cả Vương đây!" Người thịt đó nói.

"Chị cả Vương..." Bạch Linh hoảng sợ. Chị cả Vương tuyệt đối là một trong những người khách cũ tốt bụng nhất, nhiệt tình nhất trong quán bar Quỷ Uyển. Có thể nói mỗi vị khách cũ từng tới quán bar Quỷ Uyển một thời gian ngắn thì sẽ không thích chị cả Vương. Từ một khoảng thời gian trước đã không thấy chị cả Vương ở quán bar Quỷ Uyển, Bạch Linh còn từng phàn nàn với Vương Tùng. Nhưng có thế nào cô ta cũng không ngờ vậy mà chị cả Vương lại biến thành dáng vẻ này.

"Chuyện này… Là vì sao?" Bạch Linh gần như không tìm thấy giọng nói của mình nữa.

Trần Quỷ Quỷ cau mày: "Vì sao à? Đương nhiên là muốn làm áo cưới tốt cho em rồi. Em biết không, ánh mắt em rất tốt, thực sự là rất tốt. Món áo cưới em chọn trong số đó cũng là tác phẩm anh vừa ý. Chỉ có điều nguyên liệu của chiếc áo cưới này hơi khác biệt mà thôi. Món áo cưới đó cần da của 7749 người sống!"

Vừa nghe thấy ba chữ da người sống, suýt chút nữa thì Bạch Linh thét chói tai ra tiếng. Cô ta dám mặc cái áo cưới đó ra ngoài à?

Có điều Trần Quỷ Quỷ như thể hiểu lầm phản ứng của cô ta: "Em yên tâm. Anh ghét nhất là lãng phí. Thịt của những người này có thể làm bò bít tết, máu thì làm Bloody Mary, hoàn toàn không phải chế biến gì. Không phải em rất thích uống à?”

Chương kế tiếp