Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 75: Quyển 2 - Con hổ Đại Bạch được cởi dây
Vì vậy ở một chỗ tối tăm nào đó trong khu rừng Ác quỷ, một hồn hổ màu trắng cực lớn hắt xì một cái. Sau đó nó nâng móng vuốt lên sờ mũi mình, nghiêng đầu suy nghĩ, hơi khó hiểu rốt cuộc mình làm sao vậy, sao đang yên lành lại cảm lạnh rồi. Hơn nữa dù bị cảm lạnh thật thì với trạng thái bây giờ của mình cũng bị à?

Nhưng con hàng này còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã nghe thấy giọng nói to rõ của con hàng bạn thân nào đó của mình vang lên: "Hổ huynh ra đây nhanh chút, có chuyện tốt này tìm huynh!"

Hổ trắng nghe nói thế thì thần kinh run lên ngay lập tức. Con hàng này vung đuôi lên chạy vọt ra, còn vừa chạy về phía tiếng Đại Hắc vọng lại vừa hưng phấn mà kêu to: "Quả nhiên Long huynh là bạn chí cốt, trước giờ có chuyện tốt đều không từng quên tôi, khà khà. Rốt cuộc Long huynh có chuyện tốt gì?"

Tốc độ của hổ trắng rất nhanh, chỉ một lát đã vọt tới trước mặt Đại Hắc.

Tiêu Triết vẫn đang bị treo ở chỗ cũ. Cô nhìn con hổ màu trắng đang chạy tới đầy kích động, khóe môi cô lại không kiềm được mà giật giật. Cô nhận ra con hàng này coi Đại Hắc là bạn thân thật. Hơn nữa rõ ràng con hổ trắng này là một người thành thật, bị Đại Hắc bán đi có khi còn kiếm tiền cho Đại Hắc.

Thấy vẻ mặt con hổ trắng đầy vui mừng, Đại Hắc lại cười tới mức mặt mày rực rỡ: "Chuyện này… Hổ huynh, ta quyết định dẫn huynh ra ngoài chơi một chút, có vui không?"

Con hổ trắng nghe thấy thế thì lập tức trợn tròn đôi mắt hổ, trong mắt tràn đầy hưng phấn: "Thật tốt quá, thật tốt quá. Long huynh thực con mẹ nó đạt đến mức là bạn tâm giao rồi. Ta đã muốn ra ngoài chơi lâu rồi!"

Tiêu Triết lắc lư trên sợi dây. Con hổ trắng này đúng là dễ lừa.

Lúc này Đại Hắc nâng miệng mình về phía Tiêu Triết: "Sau này chúng ta đi theo cô ấy. Yên tâm, cô ấy ăn thịt thì chúng ta cũng sẽ ăn theo!"

Vậy nên Tiêu Triết nghe thấy tiếng con hổ nuốt nước bọt rất vang dội. Cô không kiềm được mà trợn trắng mắt. Bây giờ con hàng này chỉ là linh hồn hổ thôi mà, nó có thể ăn thịt thật à?

Hơn nữa Tiêu Triết cũng nghi ngờ sâu sắc về chỉ số thông minh của con hổ trắng này. Thú cưng như thế có chắc chắn là sẽ không hãm hại chủ nhân của mình không?

Lúc này Trần La Y bay tới trước mặt Tiêu Triết. Con hàng này phe phẩy cây quạt trong tay mình, sau đó lại lấy một giọt máu tươi từ giữa hai hàng mày Tiêu Triết bắn vào đầu hổ trắng.

Trong đáy mắt Đại Hắc thoáng qua chút áy náy. Không thể không nói với hành vi lừa gạt con hổ này, Đại Hắc tỏ vẻ vẫn hơi áp lực nhưng không lừa gạt thì nó lại cảm thấy tâm lý không cân bằng cho nên tổng hợp tất cả các điều trên, lừa gạt thì càng khỏe mạnh chứ sao.

Con hổ trắng chớp đôi mắt hổ nhìn Tiêu Triết và Trần La Y, sau đó mới hậu tri hậu giác nói: "Ơ, đó là một người sống, hơn nữa còn là một người phụ nữ còn sống!"

Tiêu Triết ngoảnh sang nhìn Trần La Y: "Này, con quỷ đáng chết, có phải đầu con hàng này có vấn đề không?"

Đây chính là thiếu một sợi dây thần kinh chứ sao.

Trần La Y gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, đầu con hàng này có vấn đế. Có điều tôi tin chắc chắn sau này sẽ khôi phục như cũ!"

Tiêu Triết trừng Trần La Y, gầm khẽ: "Con quỷ kia, bà đây đúng là bác sĩ nhưng y thuật của bà đây không chữa được căn bệnh ngu ngốc của hổ!"

Trần La Ý không thèm quan tâm tới lời phàn nàn của Tiêu Triết mà chỉ nói: "Được rồi, mau đặt tên cho con hàng này đi!"

Tiêu Triết thở dài bất đắc dĩ. Được rồi, chuyện cũng đã đến nước này rồi, dù cô có không muốn cũng phải nhận con hổ ngốc này rồi, về phần tên thì: "Gọi là Đại Bạch đi!"

Tiêu Triết thật lòng cảm thấy mình vẫn là một người vô cùng lương thiện, không gọi là ngu ngốc lớn cũng đã là bạn tâm giao rồi.

Đại Hắc nghe thấy là một cái tên không có phẩm chất nữa thì khóe miệng giật giật. Bây giờ rốt cuộc nó đã hiểu vốn chủ nhân này của mình muốn đặt tên là Tiểu Bạch. Kết quả trong lòng Đại Hắc lập tức thăng bằng vì nó phát hiện cái tên Đại Hắc dường như dễ nghe hơn cái tên Đại Bạch một chút.

Cùng với đó Đại Hắc cũng hơi chờ mong nếu có thêm linh hồn thú vật chủ nhân nuôi bên cạnh thì sẽ có tên là gì?

Về phần con hổ trắng lớn, vậy mà con hàng này mất mười lăm giây mới phản ứng được là Đại Bạch là tên mình. Vậy nên con hàng này lập tức nhảy dựng lên, miệng còn không quên kêu to: "Wow, wow, thật tốt quá, thật tốt quá, Long huynh, huynh có biết ta có tên rồi không? Con mẹ nó rốt cuộc ta có tên rồi. Tên của ta là Đại Bạch, ha ha ha..."

Vẻ mặt Đại Hắc đầy đồng tình nhìn Đại Bạch đang lăn lộn vui vẻ trên đất, bỗng có cảm giác rất mất mặt khi mình lại có một người bạn như thế...

Vì vậy Đại Hắc lập tức quyết định trong lòng là sau này trong tình huống có người khác thì chắc chắn mình phải cố gắng giả vờ không quen Đại Bạch.

Tiêu Triết cũng cảm thấy đầy mình đầy vạch đen: "Đại Hắc và Đại Bạch đúng là tuyệt phối đó!"

Mặt Đại Hắc đen lại: "Chủ nhân, xứng chỗ nào!"

Tiêu Triết nói thẳng: "Hai người các mi bổ sung cho nhau!"

Lúc này Đại Bạch cũng reo hò một tiếng rồi ôm lấy Đại Hắc: "Ha ha, huynh cũng có tên rồi, vậy mà lại gọi là Đại Hắc. Hai chúng ta một đen một trắng, thật đúng là xứng đôi đó!"

Trần La Y bỗng thấy mình hơi không nhìn nổi dáng vẻ khoa trương kia của Đại Bạch nên cậu ta giật giật khóe môi: "Tiểu Triết Triết, người ta phải về đi ngủ. Tuy thời gian sẽ hơi dài nhưng người ta biết chắc chắn Tiểu Triết Triết sẽ nhớ tôi..."

Nghe Trần La Y bóp giọng thành kiểu nũng nịu này, Tiêu Triết chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà: "Anh có thể buồn nôn hơn không?"

Trần La Y lắc đầu: "Xin lỗi Tiểu Triết Triết, bây giờ tôi không làm được nhưng chỉ cần Tiểu Triết Triết cần thì chắc chắn tôi sẽ cố gắng học làm sao để buồn nôn hơn!"

Tiêu Triết lật mí mắt: "Trần La Y, điều đầu tiên bây giờ anh phải làm là thả tôi ra. Thứ hai là nói cho tôi biết phải xử lý hai con hàng kia như thế nào. Điều thứ ba là đưa tôi về. Điều thứ tư là anh có thể lăn được rồi!"

Trần La Y cười híp mắt vươn tay vỗ đầu Tiêu Triết. Hành động của anh ấy khiến Tiêu Triết cảm thấy vốn con quỷ đáng chết này đang vỗ chó con vậy. Mẹ kiếp, con quỷ đáng chết, anh chờ đó cho bà đây. Sẽ có ngày bà đây mạnh hơn anh, sau đó vỗ đầu anh rồi cho cậu một cái tên chó. Ừm, tên là Tiểu Y đi.

Ngón tay Trần La Y khẽ vẽ một cái trên sợi dây buộc Tiêu Triết. Cơ thể thiếu nữ rơi xuống đất nhưng trong tiếng kêu sợ hãi của thiếu nữ, Trần La Y lại ôm ngang eo cô vào lòng.

Không thể không nói bầu không khí như thế thực sự rất tốt nhưng Tiêu Triết lại trừng mắt, hầm hừ với Trần La Y: "Mẹ kiếp, con quỷ đáng chết anh cố ý!"

Chương kế tiếp