Rơi Vào Chạng Vạng

Chương 1: Thôi xong rồi, tôi chắc chắn không bình thường nữa rồi

“Đệt! Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh thế!” Lý Giang Cao ném cặp sách lên bàn, nói với vẻ mặt bất mãn.

“Tỉnh táo chút đi! Chúng ta còn phải làm bạn tốt của nhau một tháng nữa cơ!” Đỗ Nhược liếc nhìn Lý Giang Cao, không nhanh không chậm cầm chiếc quạt nhỏ chậm rãi thổi, tôi ở bên cạnh cười thành tiếng.

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 7, chúng tôi, những học sinh lớp 11 mới qua kiểm tra cuối kỳ 2 ngày đã phải quay lại trường học.

Mùa hè nóng nực, không có máy lạnh hay dưa hấu, chỉ có chiếc quạt trần khiến người ta nhức óc và bài tập mãi mãi làm không hết. Người vừa lên tiếng là bạn tốt của tôi Lý Giang Cao và bạn cùng bàn của tôi Đỗ Nhược.

“Tôi học mẹ nó học! Ông đây là sinh học mà ngay cả Đại học Thanh Hoa cũng không thể có được!” Lý Giang Cao hung hăng bỏ lại một câu, quay đầu lại làm bài tập toán vẫn còn ấm sau khi lấy từ phòng in.

Không dễ dàng gì chịu đựng đến năm giờ chiều, chuông tan học vừa reo, Lý Giang Cao là người đầu tiên đứng dậy giục tôi: "Đi đi đi! Mau về thôi!"

Tôi xách balo lên cùng cậu ta bước ra khỏi lớp.

“Tôi không muốn đi học thêm ngày nào nữa.” Tôi thở dài khi nhìn dòng người đông đúc trên cầu thang.

"Ai không muốn chứ? Ngày mai còn phải nghe viết, ông trời muốn giết tôi đây mà!" Trên mặt Lý Giang Cao viết đầy khổ đại cừu thâm.

“Vậy ngày mai cậu có gánh văn bản Ngữ Văn không?” Tôi vỗ vai cậu ta.

Cậu ta cười lạnh một tiếng: “Trừ khi cô Ngữ Văn quỳ xuống cầu xin tôi.” Hai đứa bọn tôi cười không kiêng dè gì trên cầu thang.

Về đến nhà, mẹ tôi đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn, tôi đặt cặp sách xuống rồi đi rửa tay, đúng lúc tình cờ gặp anh tôi từ phòng sách đi ra.

“Sao hôm nay anh không ra ngoài chơi?” Tôi đi trước một bước vào phòng tắm.

“Haizz, ngày đầu tiên em đi học mà anh đi chơi, lòng chịu không nổi.” Anh tôi cố ý thở dài, lấy tay xoa xoa lông mày.

“Bớt cười trên nỗi đau của người khác đi!” Tôi vẩy nước lên mặt anh, chưa kịp chạy thì anh đã ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng nhéo tai tôi, phả hơi thở ấm áp vào tai tôi, "Tiểu hỗn đản*."

*Hỗn đản: tên khốn, vô lại; tiểu hỗn đản chỉ mấy nhóc quỷ nghịch ngợm

Tôi tách khỏi anh chạy ra ngoài, nhưng nhịp tim của tôi lại tăng nhanh.

Anh tôi năm nay vừa thi đại học xong, hơn tôi hai tuổi. Trong trí nhớ của tôi, hồi nhỏ tôi và anh ấy thường tranh giành đồ chơi và đồ ăn vặt không ngừng nghỉ, nhưng không biết từ khi nào, tôi bắt đầu thích đi theo sau anh, anh cũng bằng lòng dẫn tôi đi chơi. Có một số chuyện chúng tôi thậm chí còn nhường nhau, dù sao thì mối quan hệ vẫn luôn tốt đẹp.

Tên của cả hai chúng tôi xuất phát từ câu nói nổi tiếng của Khuất Nguyên “Lộ mạn mạn kì tu viễn hề, ngô tướng thượng hạ nhi cầu tác*”

Tên tôi tứ xã ngũ nhập* được anh tôi lấy. Tôi nghe mẹ kể, hồi đó bố tôi muốn có một cô con gái, tên cũng chọn xong rồi, là Lục Mạn Mạn. Nhưng sinh ra lại là tôi, vẫn không thể dùng cái tên đó được.

*Tứ xã ngũ nhập: 4 làm tròn xuống, 5 làm tròn lên.

Là anh trai mới hơn hai tuổi của tôi nói: “Con tên là Lục Tu Viễn, em trai con tên là Lục Tu Mạn.”

Nhưng tôi không thể ngờ rằng, sau khi anh tôi gọi tôi là tiểu hỗn đản, tôi mẹ nó lại có mộng xuân!

Mấu chốt đối phương còn là anh tôi!

Năm giờ sáng tôi thức dậy thấy quần lót ướt đẫm, tâm trạng của tôi không thể dùng ngày chó má để hình dung được nữa.

Để người khác phát hiện ra thì thật mất mặt! Tôi lập tức thanh tỉnh, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, giặt quần lót rồi treo lên phơi.

Tôi đang đi về phòng thì cửa phòng anh tôi đột nhiên vang lên.

Tôi đang đứng trong phòng khách, bên dưới không che chắn gì. Tôi chợt nhớ đến lời Lý Giang Cao nói hôm qua: “Trời muốn diệt ta”.

Anh tôi quả nhiên nhìn tôi đầy ẩn ý: "Yo, mới sáng sớm đã dắt chim đi dạo à!"

Tôi phi như bay về phòng ngủ: “Anh có bệnh à! Mới hơn năm giờ anh đã dậy làm gì!”

Tôi đệt! Quá mất mặt rồi! Càng mất mặt hơn nữa là cả ngày trong đầu tôi chỉ toàn giấc mơ đó!

Tôi không ngừng tự an ủi mình rằng đó chắc chắn là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cho đến khi Lý Giang Cao cầm những bức ảnh các nữ mc gợi cảm mà cậu ta sưu tầm được hỏi tôi trong giờ học “nóng bỏng không?”, nội tâm tôi vậy mà không chút gợn sóng!

Thôi xong rồi! Tôi chắc chắn không bình thường rồi! Bởi vì khi nhìn những bức ảnh đó, trong đầu tôi chỉ toàn là dáng vẻ anh tôi trên giường!

Anh tôi cao 1m87, đôi chân vừa trắng lại dài, cơ bụng rất săn chắc, nếu có thể chạm vào cơ bụng của anh ấy lúc làm, vậy càng...

Thật trùng hợp, lúc này chuông tan học vang lên, tự hỏi lúc này ai mà còn nghe được Vật Lý nữa chứ.

Đỗ Nhược đột nhiên dùng bút chọc tôi, thần bí hỏi tôi có biết Cố Phồn lớp bên không, tôi lắc đầu hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy nói với tôi rằng Cố Phồn là đồn tính luyến.

Quên không nói, cô ấy là một hủ nữ cấp cao, người truyền đạt những kiến ​​thức kỳ lạ cho tôi mỗi ngày.

Đỗ Nhược hào hứng nói với tôi rằng cô ấy đã thêm QQ của Cố Phồn, cậu ta và đối tượng của cậu ta rất ngọt ngào.

Ban đầu khi nghe loại chuyện này tôi luôn thờ ơ vô cảm, nhưng nay đã khác.

Vì hình như tôi cũng là đồng tính luyến, còn thích anh ruột của mình.

Trong giờ học tôi lướt thấy dưới bài tỏ tình có QQ của Cố Phồn, tôi vậy mà cũng muốn thêm, nhưng thêm xong thì phải nói thế nào?

Chào bạn cùng lớp, tôi lần đầu làm gay, cậu có thể cho tôi chút kinh nghiệm được không?

Tôi bị chính mình chọc cười, tắt điện thoại.

-----

*Kết hợp với bối cảnh có thể hiểu là: Con đường hẹp, dài và vô tận, tôi phải nỗ lực để tìm thấy mặt trời trong trái tim mình. Nó thể hiện thái độ tích cực của Khuất Nguyên trong việc “dò đường khi trời còn tối”.