Rơi Vào Ngân Hà

Chương 17: Anh thật kiêu ngạo.
Trần Ngân Hà đi đến bên nhân viên giám định dấu vết, cầm miếng vải quần áo lên nhìn.

Tô Dao bước tới: “So sánh với chiếc áo mà Dương Sơ Mẫn đưa cho tôi sẽ biết có phải của cô bé hay không.”

Giận là việc của giận, cảm xúc cá nhận trước sau gì cũng phải nhường chỗ cho công việc, đợi đến khi giải quyết xong vụ án này, cô nhất định phải túm cái tên đáng giận kia đánh cho một trận nhục nhã thì thôi. Để anh biết thế nào gọi là lưỡi dao lướt qua không còn quả trứng nào còn lành lặn.

Trần Ngân Hà: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì người thắng sẽ là tôi, đã chuẩn bị tinh thần gọi một tiếng anh chưa?”

Tô Dao: “!”

Sao anh lại biết được cô đang nghĩ gì cơ chứ, do biểu hiện của cô quá dữ tợn và hưng phấn rồi sao?

Trần Ngân Hà đưa túi tạng vật cho cán bộ giám định, quay đầu lại nói với Tô Dao: “Dựa vào cái này sẽ không thể hoàn toàn tóm gọn được Dương Sơ Mẫn.”

Anh khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc như thể người nói ra câu chọc ghẹo người khác khi nãy không phải là mình vậy.

Dương Sơ Mẫn hoàn toàn có thể nói rằng mình đang đi dạo bên sông, không chú ý tới đoạn đường ván gỗ bị gãy đó, nên không cẩn cận bị vướng quần áo vào.

Về điểm này đương nhiên Tô Dao biết, nhà họ Dương có tiền, có đủ tiềm lực để thuê một Luật sư giỏi nhất, chỉ cần Dương Sơ Mẫn ngậm miệng không nói, có đánh chết cũng không nhận, thì những bằng chứng trước mắt sẽ dễ dàng khiến đối phương lợi dụng được sơ hở, không đủ chặt chẽ. Nếu có thêm một người làm chứng, thì cho dù Dương Sơ Mẫn có đem Thiên Vương tới cũng vô dụng.

Tô Dao cũng có suy nghĩ như Trần Ngân Hà: “Mấy người đã điều tra ra bức thư cầu cứu kia là do ai viết chưa?”

Đó là một người trong cuộc, nói không chừng khi đó cũng có mặt tại hiện trường gây án.

Trần Ngân Hà liếc nhìn thời gian: “Sắp rồi.”

Ngô Thanh Đào nói: “Em thấy tám mươi phần trăm là do nam sinh có tên Ôn Lương kia viết, quan hệ của cậu ta với Tưởng Chân Chân chắc chắn không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.”

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn về phía bờ sông, thấy cách đó không xa trên cột điện có gắn camera, liền nhấc đôi chân dài đi tới đó.

“Thế nào rồi?”

Giang Bất Phàm vừa nhìn lên camera vừa nói: “Bị ai đó cố tình làm hỏng rồi, vết gãy vẫn còn mới, chỉ mới xảy ra vài ngày gần đây.”

Tô Dao nhặt một mảnh vỡ của chiếc camera rơi dưới đất lên: “Cũng thông minh đó chứ, còn biết chống lại cuộc điều tra.”

“Điều này cũng cho thấy hung thủ không phải sơ ý hoặc kích động nên giết người.”

Khi ra tòa, Luật sư của Dương Sơ Mẫn đừng nghĩ tới việc bào chữa dưới góc độ ngộ sát, đây là một vụ mưu sát có chủ đích. Nếu do sơ suất hoặc kích động thì kẻ sát nhân sẽ không nghĩ đến việc phá hoại camera trước khi ra tay.

Sau khi Giang Bất Phàm liên hệ với bộ phận quản lý liên quan, liền báo cáo: “Chiếc camera này bị phá hỏng một ngày trước khi Tưởng Chân Chân bị sát hại.”

Tô Dao gật đầu, bảo mọi người tiếp tục tìm kiếm dọc đường.

Một lúc sau, cảnh sát thực tập Triệu Dương chạy tới: “Đội trưởng Tô, đội phó Trần, phía trước cách đây 300m có một phòng khám nhỏ, bác sĩ trực nói rằng ba hôm trước có một cô gái mặc đồng phục tới đó khám bệnh.”

“Tốt quá rồi.” Tô Dao dẫn theo người tới phòng khám.

Bác sĩ trực ban là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, trông thấy rất nhiều cảnh sát cùng ập vào liền biết không phải là việc ngẫu nhiên. Tất cả những người sống bên bờ sông Vân Giang đều biết hôm kia vớt được một thi thể nữ giới dưới sông Vân Giang, rất nhiều người còn chạy tới đó xem.

Trần Ngân Hà kéo một chiếc ghế dựa cho bệnh nhân ngồi, dùng khăn giấy lau lau, rồi quay lại nói với Tô Dao: “Mời sếp ngồi.”

Tô Dao ngồi xuống, đưa cho bác sĩ một tấm ảnh, là tấm ảnh tập thể của lớp 11A3 cô lấy từ chỗ Chu Lâm Quân: “Chú xem xem, trong này có cô gái tới đây khám bệnh tối hôm đó không?”

Bác sĩ cầm lấy tấm ảnh để dưới ánh đèn, nghiêm túc xem đi xem lại mấy lần: “Không, không có.”

Tô Dao và Trần Ngân Hà nhìn nhau, chẳng lẽ chỉ là một người khách tình cờ ngang qua thôi sao, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Tô Dao: “Chú hãy cho chúng tôi biết chi tiết về tình hình của cô gái lúc đó, Giang Bất Phàm, ghi lời khai.”

Vị bác sĩ nhớ lại và trả lời: “Buổi tối ba ngày trước trời mưa to, từng đợt từng đợt như nước trút, cô gái đó không cầm ô, người cũng không ướt, đúng rồi, lúc đó trời vẫn chưa mưa.”

Tô Dao gật đầu: “Chú nói tốt lắm ạ.” Càng nhớ chi tiết sẽ càng có lợi cho việc phá án.

Bác sĩ tiếp tục: “Phòng khám lúc đó không có bệnh nhân, tôi đang đọc sách, cô gái mở cửa bước vào, chân đi khập khiễng và nói rằng mình bị bong gân.”

“Là chân trái bị thương, sưng đỏ một mảng to, đi lại khó khăn nên tôi đã giúp cô bé xử lý một chút.”

Tô Dao: “Hai người có nói chuyện gì không?”

Bác sĩ: “Thấy đối phương là một cô gái trẻ, buổi tối đi bên ngoài lại còn bị thương, không an toàn, nên có nói thêm vài câu, cô bé nói mình ra ngoài chơi với bạn học, vừa mới tạm biệt nhau. Tôi nói hay là gọi bạn học tới đưa về, chân đã trẹo thành thế này rồi, nhưng cô gái xua xua tay nói không cần, mình sẽ tự về nhà.”

Vị bác sĩ cẩn thận nhớ lại: “Hình như nữ sinh đó có hơi sợ bạn học của mình.”

Sau một vài câu hỏi nữa, Tô Dao bước ra khỏi phòng khám: “Tiểu Lâm, Giang Bất Phàm kiểm tra camera giám sát gần phòng khám, tìm ra cô gái đến phòng khám vào đêm hôm Tưởng Chân Chân bị sát hại.”

Tiểu Lâm, Giang Bất Phàm: “Rõ!”

Tô Dao cúi đầu nhìn xuống bức ảnh nhóm trong tay, cuối cùng vẫn không thể hiểu: “Theo lời khai của bác sĩ, cô gái kia rõ ràng là có vấn đề, vậy tại sao lại không có mặt trong bức ảnh chứ, cô ta không thể chỉ là một người qua đường bình thường.”

Liệu có phải một học sinh của lớp khác trong trường cấp ba số bốn không.

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao, vươn tay giúp cô đuổi con muỗi vo ve bay qua bay lại nãy giờ: “Cô chưa từng đi học à?”

Tô Dao nghiêng đầu nhìn Trần Ngân Hà, cô cảm thấy bộ dạng của người này khi nói chuyện nếu không nói thẳng trông rất giống một kẻ đang diễu cợt, hơn nữa còn vô cùng gợi đòn, vì vậy cô quyết định phải đè bẹp anh, nên dùng ngữ điệu kiêu ngạo, nhàn nhạt bình tĩnh nhất có thể để đáp lại.

“Tốt nghiệp tại Học viện Cảnh sát, là sinh viên ưu tú nhất trong khóa tốt nghiệp khi đó, vừa ra trường đã được thư ký Giám đốc Sở đích thân gọi điện tới, hỏi có muốn đến Tỉnh bộ không, nhưng tôi không đồng ý, bởi vì cảm thấy việc xây dựng quê nhà còn quan trọng hơn.”

“Anh thì sao, anh đã từng đi học chưa?”

“Thư ký Giám đốc Sở có gọi điện cho anh không?” [1]

Trần Ngân Hà không lên tiếng.

Tô Dao vừa mỉm cười vừa khoác vai Trần Ngân Hà an ủi: “Không sao đâu, hãy tự tin vào bản thân, kiếp sau cố gắng phấn đấu sẽ có thể trở thành một người xuất sắc.”

Trần Ngân Hà nghiêng đầu liếc nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình, cử động trên vai anh có chút mất tự nhiên.

Hành động này của Trần Ngân Hà khiến Tô Dao nghĩ rằng anh đang không vui, hễ anh không vui thì ngược lại, cô càng cảm thấy vui vẻ hơn: “Anh không vui à, người trên thế giới này nhiều như vậy, anh cũng phải cho phép có người giỏi hơn mình chứ.”

Trần Ngân Hà im lặng một lúc, rồi vẫn nói: “Tôi tốt nghiệp tại Đại học Công an, người gọi điện tới cho tôi chính là Giám đốc Sở.”

Tô Dao: “…”

“Anh kiêu ngạo thật đó.”

Trần Ngân Hà: “Nói ra thì người kiêu ngạo hình như là cô thì phải.”

Tô Dao: “…” Không thể phản bác, chẳng có gì để nói.

Việc này không thể trách cô, mà trách tổ chức này giấu thông tin của anh quá kỹ, Cục trưởng Khương lại không nói, nếu cô biết trước đương nhiên sẽ không phí lời nói nhăng nói cuội với anh làm gì, đáng lẽ phải đấm cho anh một trận ngay từ đầu câu chuyện của việc đi học mới đúng.

Tô Dao âm thầm đánh đấm Trần Ngân Hà một trận trong lòng cho bõ tức.

Cô cảm thấy anh sẽ không đột ngột khoe khoang trình độ học vấn của mình trong khi điều tra vụ án: “Anh hỏi tôi đã từng đi học chưa là có ý gì?”

Trần Ngân Hà lấy tấm ảnh trên tay Tô Dao: “Những ai đã từng đi học sẽ đều biết việc xin nghỉ là một chuyện hết sức bình thường.”

Tô Dao: “Ý của anh là cô gái đến phòng khám vào ngày Tưởng Chân Chân bị sát hại không có mặt trong ảnh, nên bác sĩ không nhận ra.”

Trần Ngân Hà gật đầu: “Lớp 11A3 tổng cộng có bốn mươi lăm học sinh, nhưng trong ảnh chỉ có bốn mươi hai người.”

Anh vươn tay búng vào trán cô một cái: “Ngốc.”

Tô Dao xoa xoa trán mình: “Nói thì cứ nói, đụng tay đụng chân làm gì?”

“Cô không khoác vai tôi, cô không đụng tay đụng chân với tôi chắc?” Trần Ngân Hà cong môi: “Nói thế này đi, chưa từng có cô gái nào chạm vào vai tôi, cô làm như vậy thì phải chịu trách nhiệm, hiểu không?”

Tô Dao cảm thấy nực cười: “Phóng túng mà giả bộ thuần khiết cái gì, đến ăn vạ cũng chẳng ai tìm cách ăn vạ như anh.”

Cô nói xong, lại cúi đầu nhìn xuống tấm ảnh: “Đáng lẽ tôi phải nghĩ tới việc xin nghỉ sớm hơn mới phải, hôm chụp ảnh cô gái đó đã xin nghỉ, không đến lớp, nên mới không có mặt trong tấm ảnh nhóm này.”

“Việc đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra, trách tôi khi còn đi học ngày nào cũng tới lớp đều đặn, trước giờ chưa từng xin nghỉ, nên đã bỏ qua vấn đề này.”

Trần Ngân Hà cũng chưa từng xin nghỉ, khi nào không muốn đến lớp anh sẽ bỏ học luôn để ở nhà ngủ, còn thường xuyên rủ theo Hứa Gia Hải nữa. Một người thường xuyên trốn học không thể hiểu nổi người thậm chí còn chưa từng xin nghỉ bao giờ.

“Thật đó, tôi chưa từng xin nghỉ, đến cả bị ốm cũng không.” Tô Dao thấy Trần Ngân Hà không tin, liền cười khổ một cái: “Đứa trẻ không có ô thì bắt buộc phải cố gắng chạy, mấy đại thiếu gia như anh không hiểu được đâu.”

Cô không cho người khác có cơ hội hỏi nhiều, nghĩ nhiều nên rất nhanh đã gạt vấn đề này sang một bên: “Tưởng Chân Chân và Dương Sơ Mẫn đều có mặt trong tấm ảnh, để tôi gọi điện cho Chu Lâm Quân hỏi một chút, xem ai là người vắng mặt, đặc biệt là nữ sinh cùng Dương Sơ Mẫn bắt nạt Tưởng Chân Chân.”

Trần Ngân Hà gật đầu: “Hạ Tiểu Hà.”

Tô Dao gọi điện xong thì nhận được ba cái tên, một nam sinh và hai nữ sinh, trong số đó một người chính là Hạ Tiểu Hà.

Trần Ngân Hà: “Tiểu Trương, mang ảnh của Hạ Tiểu Hà tới cho bác sĩ nhìn.”

Rất nhanh, tiểu Trương đã ra khỏi phòng khám: “Đội phó Trần, bác sĩ đã xác nhận rồi, cô gái đến phòng khám tối hôm đó chính là Hạ Tiểu Hà!”

“Đội trưởng Tô, đội phó Trần.” Cảnh sát thực tập Triệu Dương từ xa chạy tới, vừa lau mồ hôi trên trán vừa phấn khích nói: “Camera ở ngã tư phía trước bắt được hình ảnh của Hạ Tiểu Hà và Dương Sơ Mẫn, thời gian là tám rưỡi ngày 13 tháng 06, cũng chính là tối hôm Tưởng Chân Chân bị sát hại.”

Tô Dao trầm tư một lúc: “Cách hiện trường vụ án bao xa?”

Triệu Dương ước tính: “Khoảng một kilomet.”

Tô Dao đi tới hiện trường vụ án bên kia đường: “Hạ Tiểu Hà là người trong cuộc, triệu tập Hạ Tiểu Hà.”

Trần Ngân Hà quay đầu lại gọi Ngô Thanh Đào một tiếng: “Đã có kết quả thẩm định chữ viết chưa?”

Ngô Thanh Đào gọi một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy liền nói: “Vừa mới có ạ, bên họ đang chuẩn bị gửi email cho chúng ta.”

Trần Ngân Hà: “Kết quả.”

Ngô Thanh Đào đọc xong email, trên mặt tràn đầy bất ngờ: “Mẫu số hai, Hạ Tiểu Hà.”

Hạ Tiểu Hà là người cùng Dương Sơ Mẫn bắt nạt Tưởng Chân Chân, sao cô ta lại có lòng tốt viết thư cầu cứu gửi cho cảnh sát được chứ?

Tô Dao: “Giang Bất Phàm, hiện tại Hạ Tiểu Hà đang ở đâu?”

Giang Bất Phàm gọi cho tiểu Vu, sau khi cúp máy liền báo cáo: “Hạ Tiểu Hà đang ở nhà ạ.”

Tô Dao gật đầu: “Gọi điện tới, phát lệnh triệu tập bằng miệng, bảo người giám hộ đưa cô bé tới Cục Công an thành phố để tiếp nhận điều tra.”

Giang Bất Phàm gọi cho Hạ Tiểu Hà, nhưng mới được hai giây đã bị cúp máy, rõ ràng là đối phương không chịu hợp tác điều tra.

Tô Dao: “Gọi cho ba mẹ em ấy.”

Giang Bất Phàm gọi cho ba Hạ Tiểu Hà trước, nhưng không gọi được, sau đó lại gọi cho mẹ Hạ Tiểu Hà, lúc này điện thoại mới có tín hiệu kết nối.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ thiếu kiên nhẫn: “Tiểu Hà nhà chúng tôi cảm cúm vẫn chưa khỏi, giục giục giục, giục cái gì mà giục, không đi!” Nói xong liền lập tức cúp máy.

Tô Dao liếc nhìn Giang Bất Phàm một cái, bảo anh ấy tiếp tục gọi. Lần này, đầu dây bên kia đã tắt máy.

Tô Dao gọi tên Trần Ngân Hà và Ngô Thanh Đào: “Đến nhà Hạ Tiểu Hà.”

Nhà của Hạ Tiểu Hà nằm tại một khu cao cấp tầm trung, cây cối xanh tốt, lối vào là một khu thương mại, tàu điện ngầm và xe bus bốn phương thông suốt, xem ra điều kiện gia đình của cô ta không tồi, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với điều kiện sống của Tưởng Chân Chân, nhưng không thể so sánh được với gia đình Dương Sơ Mẫn.

Ngô Thanh Đào bấm chuông ngoài hành lang, một giọng nữ bực dọc vang lên: “Ai thế?”

Có lẽ là mẹ của Hạ Tiểu Hà.

Tô Dao: “Tôi người bên Cục Công an thành phố, vừa liên lạc với dì đấy ạ.”

Giọng nói của mẹ Hạ vô cùng đanh thép, lộ vẻ nóng nảy: “Đã nói là không đi rồi, mấy người không thể đợi đến khi con gái tôi khỏi bệnh sao?”

“Giục giục giục, giục cái gì mà giục.”

Tô Dao: “Thưa bà, vui lòng mở cửa, phối hợp điều tra.”

Giọng nói cáu kỉnh của Mẹ Hạ phát qua loa: “Không phải chỉ là một người chết thôi sao, cô ta chết là do đoản mệnh, đáng đời, mấy người không nên vì một người đã chết mà làm ảnh hưởng tới cuộc sống của gia đình chúng tôi, ở đâu ra cái lý đó.”

Tô Dao lười chẳng muốn nói chuyện thêm với bà ta, liền lấy còng tay ra khỏi thắt lưng quơ quơ trước camera giám sát hành lang: “Căn cứ vào luật xử phạt phạm pháp của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, điều thứ…”

Trần Ngân Hà: “Tám mươi hai.”

Tô Dao: “Điều thứ tám mươi hai, đối với những người từ chối lệnh triệu tập hoặc trốn tránh lệnh triệu tập mà không có lý do chính đáng, thì có thể triệu tập bắt buộc. Khi đã có lệnh triệu tập bắt buộc, có thể dùng cong tay, dây chói vân vân để khống chế theo quy định của pháp luật.”

Ánh đèn vốn không mấy sáng ngoài hành lang chiếu vào chiếc còng tay vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, mẹ Hạ nhìn qua màn hình giám sát biết được đối phương sẽ làm thật, đành không tình nguyện nói: “Mở rồi.”

[1] Thư ký Giám đốc Sở, Giám đốc Sở: Các cấp bậc, chức vụ Thiên có tra thử và cũng tìm hiểu (mặc dù đọc xong vẫn hơi hoang mang), sau đó dịch ra theo ý hiểu của Thiên nên không chắc chắn về độ chính xác.
Chương kế tiếp