Rơi Vào Ngân Hà

Chương 2: Khuê nữ hoa vàng.
Tô Dao vác vẻ mặt ủ rũ quay lại văn phòng, “cạch” một tiếng, cô kéo ghế ra ngồi, khiến Ngô Thanh Đào đang ăn vụng đào ngâm sợ đến mức giật bắn cả người.

“Chị Tô, sao thế ạ, có phải đội trường đội số hai nghe nói Cục trưởng Khương điều người mới cho đội chúng ta nên đến tìm chị gây sự không?” Ngô Thanh Đào lau lau khóe miệng đi tới: “Có cần anh em trùm đầu đội trưởng đội số hai đánh cho một trận không ạ, dù sao thì anh ta cũng không thể biết là do ai làm.”

“Không phải.” Tô Dao đáp: “Gặp phải một tên ngốc.”

Ngô Thanh Đào hồi tưởng lại, lần trước đội trưởng tức giận như vậy là khoảng một năm trước, cô ấy đã tận mắt chứng kiến Tô Dao tung chân đá tên tội phạm giết người tàn bạo, khiến hắn ta gãy hai chiếc xương sườn.

“Chị Tô nguôi giận.” Ngô Thanh Đào vừa bóp vai cho Tô Dao vừa vô cùng tò mò hỏi: “Người đó đã làm gì mà khiến chị tức giận đến mức này?”

“Không có gì.” Tô Dao không nói gì nhiều, bị trêu ghẹo còn không thể dạy được cho tên đó một trận, quả thực là việc tương đối mất mặt.

Tô Dao liếc nhìn sang bàn đối diện một cái: “Trong lúc chị ra ngoài, phó đội trưởng mới của các em chưa đến sao?”

Ngô Thanh Đào: “Chưa ạ.”

Tô Dao gật đầu: “Có lẽ là bị việc gì đó trì hoãn rồi.”

Người ta có huân chương hạng nhất cơ mà, đương nhiên làm việc gì cũng phải rất nghiêm túc và khắt khe, chắc chắn là có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó nên mới đến muộn.

Ví dụ như trên đường đi làm gặp phải một tên xã hội đen, sau đó đấu tay không với đối phương cùng đồng bọn của chúng, rồi bị thương phải vào bệnh viện, nói không chừng trong tay tên xã hội đen kia đó còn có cả súng.

Hay ví dụ như, từ một dấu vết nào đó để lại, bỗng phát hiện ra một tập đoàn ma túy khổng lồ, nên đang bí mật thông tin tình báo với đội chống ma túy.

Hoặc ví dụ như, anh ấy bị một băng nhóm tội phạm tàn ác tìm cách trả thù, phục kích và ám sát.

Hình ảnh một anh hùng dũng cảm và bất khuất ít khi nói cười lập tức nổi lên mặt giấy. Tô Dao vô cùng hài lòng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa. Đây không thể là đồng nghiệp từ các phòng ban khác, vì mỗi lần đến họ đều đẩy hoặc đạp cửa xông thẳng vào, trước giờ chưa từng biết tới việc gõ cửa.

Mọi người trong văn phòng đều nhìn qua, Ngô Thanh Đào hưng phấn, nói: “Chắc chắn là phó đội trưởng mới tới rồi, đừng mở cửa vội, nhanh nhanh nhanh, nhanh lên, cả nhà theo kế hoạch hành động.”

Ngô Thanh Đào vội vàng lấy từ dưới ngăn kéo ra một chiếc túi giấy khổng lồ, trong có đủ cờ, biểu ngữ, bóng bay và các đồ trang trí sặc sỡ khác. Cả văn phòng đã được đổi mới hoàn toàn chỉ trong chưa đầy mười mấy giây.

Ngô Thanh Đào kéo Tô Dao đến vị trí đối diện với cửa, đưa cho cô một bó hoa Loa kèn màu hồng tươi: “Chị Tô, chị đứng ở giữa, mở cửa ra cái chị đưa ngay nhé.”

Tô Dao ném sự việc không vui vừa gặp phải ở cổng công viên nhỏ sang một bên: “Được, đợi tôi tặng hoa xong thì cả nhà cùng vỗ tay chào mừng nhé.”

Cô nói với nụ cười ấm áp và thân thiện trên môi.

Hai thành viên trong đội nấp sau cánh cửa, nắm tay nắm cửa, dùng khẩu hình đếm: “Ba, hai, một.”

Cánh cửa từ từ được mở ra hai phía.

Tô Dao vội vàng giơ bó hoa trong tay ra, lông mày cong lên, nụ cười tươi rói: “Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”

Vừa ngước mắt lên, xuyên qua cánh và lá của bó hoa Loa kèn, cô nhìn thấy khuôn mặt mà mình đã gặp hai mươi phút trước.

“Mẹ kiếp!”

Ông trời thật có mắt, đã thực sự để tên lưu manh chết tiệt này rơi vào tay cô. Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đám đông, Tô Dao hung dữ ném bó hoa trên tay vào người đối diện, xông đếm túm cổ áo anh rồi dùng cùi chỏ và đầu gối ấn người vào cửa, “rầm” một tiếng: “Xem anh còn trốn được đi đâu.”

Vừa từ trạng thái người thực vật tỉnh lại chẳng được bao lâu, cơ thể vẫn còn quá yếu, Trần Ngân Hà đập lưng vào cửa, trước ngực ẩn hiện một vết thương vẫn còn mới. Anh đau đớn hít sâu một hơi, tiếng ho khù khụ bật ra khỏi lồng ngực. Cơ thể đau đớn, nhưng mặt lại không có chút biểu cảm, rũ mắt nhìn cô, khóe môi cong cong: “Nhẹ một chút.”

“Chó chết!” Tô Dao trầm giọng chửi rủa, vẫn nắm cổ áo anh, rồi đập mạnh người anh vào cửa một cái mới buông tay.

Rõ ràng là người bị đánh, nhưng ở anh lại chẳng thể nhìn thấy dù chỉ là một chút chật vật, còn chậm rãi ung dung chỉnh sửa lại phần cổ áo vừa bị túm đến nhăn nhúm, sau đó nhặt bó hoa dưới đất lên, lịch lãm, phong độ nói cảm ơn: “Cô cũng khách sáo quá rồi đó, còn tặng cả hoa nữa.”

Tô Dao nghiến răng nghiến lợi thầm chửi một tiếng, đồ không biết xấu hổ.

Đã nói là anh hùng dũng cảm bất khuất ít nói cười rồi cơ mà, con mẹ nó, rốt cuộc là cái loại yếu đuối lãng tử, phong lưu mặt hoa da phấn nào thế này? Vào nhầm ổ rồi!

Trần Ngân Hà nhìn mọi người xung quanh, khóe miệng khẽ nhếch lên, lông mày cong cong: “Xin chào mọi người, tôi là Trần Ngân Hà, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”

Mọi người nhìn Trần Ngân Hà, người đàn ông đang mỉm cười lịch sự, lại nhìn đến Tô Dao vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận, không hiểu hai người này tại sao vừa mới gặp mặt đã lao vào đánh nhau rồi.

Tô Dao đưa Trần Ngân Hà vào phòng làm việc nhỏ bên trong, rồi quay lại đóng cửa, nói thẳng: “Tôi không quan tâm trước đây anh là người thế nào, nhưng đã vào cửa của tôi thì phải tuân thủ luật của tôi.”

Người đàn ông híp mắt nhìn cô: “Dạ, sếp.”

Anh hợp tác như vậy, khiến cô không biết phải tiếp tục tấn công thế nào, cô là cấp trên, cấp trên thì phải có phong độ của cấp trên, không chấp nhặt với một tên tiểu nhân làm gì.

Tô Dao quay người chuẩn bị bước ra khỏi văn phòng, nghĩ ra điều gì đó, cô quay lại, hạ giọng, ngữ khí mang theo sự uy hiếp: “Không được nói với ai việc xảy ra ở công viên.”

Ý là nói đến việc anh chọc ghẹo cô.

Trần Ngân Hà rũ mi nhìn Tô Dao, không chút để ý, đáp: “Yên tâm, sẽ không làm tổn hại đến việc tốt của cô đâu.”

Cô phản ứng thái quá và không muốn dính líu đến người đàn ông khác dù chỉ một chút, vậy nên đến tám mươi phần trăm người mà cô thích cũng ở trong Cục Công an Thành phố này.

“Cô thích một bác sĩ pháp y nào đó ở phòng Pháp y phải không?”

Tô Dao cứng ngắc người, lúc này thực sự là thẹn quá hóa giận, giọng nói gần như đang gầm: “Ăn nói vớ vẩn!”

Từ khi anh bước vào phòng đến giờ còn chưa đầy hai phút, tại sao anh lại nhìn ra được chứ?

Người đàn ông nhướng mày, mỉm cười như thể đang chế nhạo cách giấu đầu lòi đuôi của cô.

Tô Dao: “!”

Nếu giết người không phạm pháp thì chắc chắn cô phải giết anh để diệt khẩu.

“Không đùa đâu, dám ăn nói lung tung thì đừng có trách tôi không khách sáo.”

Sau khi cảnh cáo Trần Ngân Hà, Tô Dao khôi phục cảm xúc, rồi bước ra khỏi văn phòng nhỏ. Ngay khi vừa mở cửa, lại trông thấy một đám người nghe lén đang vội vàng tản ra xung quanh như chim chóc, muông thú vỡ tổ.

Cả nhóm tản ra một bên, nhỏ giọng bàn luận: “Phó đội trưởng làm gì mà khiến chị Tô tức giận thành ra thế kia, mặt mũi đỏ bừng hết cả lên rồi.”

“Tôi thầy phó đội trưởng Trần rất tốt đấy chứ, nho nhã lịch sự.”

“Nhưng chị Tô cũng đâu phải người vô duyên vô cớ gây sự với người ta.”

“Chắc chắn bọn họ quen nhau từ trước.”

“Sao tôi thấy cảnh này lại giống với cảnh tình cũ tương phùng vậy, liệu có phải phó đội trưởng Trần đã làm gì có lỗi với chị Tô hay không?”

“Cái gì, bọn họ là tình cũ của nhau á?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi.”

“Trông bọn họ rất đẹp đôi, sao lại chia tay nhỉ?”

 ……

Tô Dao ngồi trên ghế, nghe cả đám nói nhăng nói cuội: “Những tin đồn cũng từ đây mà ra.”

“Vậy mà mấy đứa cũng đòi làm cảnh sát, việc không có đủ bằng chứng lại dám mang ra nói, ai dám loan tin, đi mau, đến phòng huấn luyện, hít đất năm trăm cái.”

Cả nhóm vội vàng im bặt, nhìn thấy ánh mắt của Tô Dao và Trần Ngân Hà ngày càng nghi hoặc, ái muội. Không phải bọn họ nghĩ bừa, nhưng trông hai người này quả thực rất xứng đôi.

Tô Dao tính tình hấp tấp, hung hăng, diện mạo thực sự ấn tượng, lại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, người bình thường nếu muốn tìm đối tượng cũng chẳng dám tìm người như cô, vì khống chế không nổi. Trần Ngân Hà nằm trên giường bệnh đã lâu, cơ thể lại vừa chịu vết thương mới, xem ra có vẻ hơi…Yếu đuối, khóe mắt và lông mày có chút lười biếng, phong lưu, đào hoa. Một bên cứng rắn, một bên mảnh mai, không phải trời sinh một cặp thì là gì? Chờ đã, có chỗ nào đó không đúng lắm thì phải, hai người họ hình như đã cầm nhầm kịch bản của nhau rồi.

Trần Ngân Hà bước ra khỏi phòng làm việc nhỏ, cảm thấy vết thương trên ngực đang chảy máu, khi cúi đầu xuống, anh có thể ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt tỏa ra, khiến sắc mặt vốn đã nõn nà lúc này lại càng trắng hơn. Vì vậy cảm giác yếu đuối ấy cũng theo đó mà tăng phần nghiêm trọng.

Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà, rồi khịt mũi một cái: “Có thời gian rảnh thì chăm chỉ mà luyện tập cơ thể, nếu không vượt qua bài thi thể lực cuối năm, thì đến thần tiên cũng chẳng giúp nổi anh đâu, liệu liệu khăn gói mà chạy lấy người đi.”

Đội của cô không giữ một tên phế vật.

Cả nhóm cùng nhìn Tô Dao, nhất thời cảm thấy người đàn ông này, à không phải người con gái này, người con gái này quả là một người có trái tim sắt đá.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà đang ngồi phía đối diện, nghi ngờ rằng Cục trưởng Khương đã không nói rõ, huân chương hạng nhất của anh có lẽ không phải là huân chương cá nhân mà là huân chương hạng nhất cho tập thể mới đúng. Vì là tập thể nên anh chỉ cần nấp sau lưng những người khác rồi lượn lờ xung quanh, về cơ bản là chẳng cần lao vào những nơi đầu rơi máu chảy.

Tô Dao đang muốn tìm Cục trưởng Khương hỏi cho ra nhẽ, nhưng nhìn lại thời gian, lúc này đã là hai giờ chiều, một tiếng nữa phải đến trường cấp ba số bốn để thực hiện tuyên truyền, bản thảo cô gửi lên trên chờ xét duyệt không biết có được thông qua hay không.

Tô Dao nhấp mở hòm mail trên máy tính, thật không may, bản thảo mà cô hì hụi tỉ mỉ làm cả buổi sáng đã bị trả về.

Ý kiến nhận xét của Ban Tuyên truyền đưa ra là: “Văn viết nhảm nhí! Đề nghị viết lại.”

Tô Dao ném con chuột máy tính lên bàn, cáu kỉnh vò đầu bứt tai. Cô không giỏi viết lách và điều mà cô sợ nhất chính là viết bản thảo, viết báo cáo kết thúc vụ án và tổng kết hàng quý, hàng năm, điều này còn khó hơn nhiều so với việc giải quyết một vụ án.

Tô Dao đứng dậy, liếc nhìn quanh phòng làm việc một vòng, mọi người đều vội vàng cúi đầu, như đám chim cút nhỏ rụt cổ không dám động đậy, vì sợ đối diện với cô sẽ bị bắt đi viết bản thảo. Ngoại trừ một người, chính là phó đội trưởng Trần ngồi đối diện với cô, lúc này đang chậm rãi lau bàn bằng khăn giấy tiệt trùng.

Tô Dao: “Trần…” Nhưng đột nhiên lại bị mắc kẹt, cô quên mất tên anh là gì.

Trần Ngân Hà: “Ngân Hà.”

Phản ứng đầu tiên của Tô Dao trước đôi mắt lấp lánh và u ám như giải Ngân Hà đó là tên của người này thực sự hợp với nó, cũng rất hay. Phản ứng thứ hai là dù tên hay đến mấy mà cư xử không ra gì cộng thêm vẻ yếu đuối kia thì cũng bằng không.

Tô Dao dời tầm mắt khỏi gương mặt Trần Ngân Hà, cô nâng cằm, chắp tay sau lưng, phát ra quyền uy: “Trần Ngân Hà, giao cho anh một nhiệm vụ nhỏ đơn giản.”

Cô vừa nói vừa gửi bản thảo yêu cầu qua: “Nộp nó trong vòng một giờ đồng hồ.”

Thật ra cô chẳng đặt hy vọng gì vào anh, mà chỉ muốn ra oai phủ đầu, để sau này anh ở dưới tay cô thì ngoan ngoãn một chút, đừng có nảy ra những ý tưởng ma quái nào khác.

Tô Dao mở bản thảo bị trả về ra, ngồi đánh máy sửa lại, càng sửa càng hỏng, hận không thể đập đầu mình vào màn hình chết luôn đi cho rồi, như vậy sẽ không cần phải viết bản thảo nữa.

Đã rất nhiều lần Tô Dao bị mọi người hỏi rằng cô thích kiểu đàn ông thế nào, cô nói, thích người nào có ngoại hình đẹp một chút, hoặc người nào đó văn hay chữ tốt, có văn hóa, còn nếu quy tụ cả hai điều trên thì quả thực chính là định mệnh của cuộc đời cô.

Tô Dao viết bản thảo một lúc, ngẩng lên liếc nhìn về phía bàn đối diện một cái. Người đàn ông đang gõ bàn phím bằng đôi tay khéo léo, khớp xương rõ ràng, xương cổ tay cong mượt đẹp đẽ, những ngón tay đưa lên hạ xuống nhanh chóng và nhịp nhàng. Trông không giống như đang gõ chữ mà giống chơi đàn Piano hơn.

Cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, Trần Ngân Hà nhướng mi, âm thanh trầm thấp: “Hả?”

Khi anh nói chuyện, bàn tay đang đánh máy vẫn không dừng lại, lộ ra điệu bộ nho nhã không hề vội vàng, gấp gáp.

Tô Dao: “Không có gì, anh tiếp tục đi.”

Trong lòng cô đang không ngừng điên cuồng than thở, người này sao có thể đem đến cảm giác phô trương, hào nhoáng hư ảo ngay cả khi đánh máy thế không biết, để lát nữa xem anh gõ ra được cái gì.

Bồn mươi phút sau, Tô Dao nhận được bản thảo từ Trần Ngân Hà gửi tới. Còn bản thảo của cô thực sự không thể sửa nổi nữa rồi, càng sửa càng rối. Thời gian gấp gáp, cô vội vàng liếc qua bản thảo của anh, nhìn số lượng chữ khá nhiều, chỉ đành gửi đi để ứng phó trước.

Năm phút sau, điện thoại cố định trên bàn Tô Dao đổ chuông, giọng nói như sấm của Trưởng phòng Lưu bên phòng Tuyên truyền, từ ống nghe truyền đến: “Tô Dao!”

Tô Dao giật mình, vừa nhấc ống nghe ra xa khỏi tai, vừa ngước mắt nhìn Trần Ngân Hà, rốt cuộc là tên này đã viết kém cỏi đến mức nào, mà để Trưởng phòng Lưu đến Email cũng không thèm trả lời, lại phải gọi thẳng tới đây mắng chửi thế này? Quả nhiên chỉ là một tên tốt mã rẻ cùi.

Trưởng phòng Lưu rất tức giận: “Ai cho cô nhờ người viết hộ, việc này nếu bị mọi người trong nhóm phát hiện, báo cáo, thì người bị phạt sẽ là cô hay tôi đây?”

Tô Dao tận mắt chứng kiến Trần Ngân Hà đánh bàn phím mà: “Đâu có nhờ người viết đâu.”

Trưởng phòng Lưu hiển nhiên là không tin: “Đâu phải tôi không biết “trình độ văn hóa” của người trong đội cô, nếu không nhờ người viết thì sao có thể viết tốt như vậy chứ?”

Trưởng phòng Lưu càng nói càng hưng phấn: “Cách hành văn này thực sự hoàn hảo!”

Tô Dao: “!”

Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà một cái, quả thực có người hội tụ đủ vẻ đẹp lại còn khiến cô ngạc nhiên, đúng là thần kỳ.

Mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải nói. Tô Dao cầm ống nghe: “Bản thảo là do một người mới trong đội chúng tôi viết, cách hành văn của anh ấy… Rất tốt.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao gõ một cái vào vách ngăn giữa hai chiếc bàn, thấp giọng nói: “Cách hành văn của anh có phải do viết thư tình cho phụ nữ quá nhiều nên mới đạt đến trình độ như vậy không?”

Người đàn ông cười nhạt một tiếng: “Trông anh đây giống với người cần phải viết thư tình cho người khác lắm hả?”

Tô Dao nhìn khuôn mặt đẹp quá thể quá đáng của anh, quả thực là không giống, cô nói: “Giống.”

Trần Ngân Hà lấy trong từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ mắt, rồi ném qua, anh không lên tiếng, nhưng ý tứ quá rõ ràng, anh muốn nói rằng thị lực của cô thật kém.

“Cảm ơn, tôi không dùng.” Tô Dao thấy sắp đến giờ phải đi, nên không tiếp tục mỉa mai anh nữa.

Dù có nói thế nào thì bản thảo mà anh viết cũng không tồi, còn giúp cô giải quyết được nhu cầu cấp bách của mình. Ngoài ra, tất cả các loại bản thảo, báo cáo tổng kết hàng quý, hàng năm của đội sau này, cuối cùng đã tìm được “người sở hữu”. Là anh, thuộc về anh, tất cả đều là của anh.

Tô Dao thay đồng phục rồi chỉnh trang lại một chút: “Giang Bất Phàm, đến Trường trung học phổ thông số bốn tuyên truyền về an ninh trong khuôn viên nhà trường với tôi, những người khác làm hết công việc đã được giao, không được về sớm.”

Trần Ngân Hà lười biếng giơ tay: “Sếp, tôi làm gì?”

Tô Dao nhớ ra, sau khi kết thúc bài tuyên truyền sẽ có tiết mục học sinh đặt câu hỏi, khả năng tổ chức ngôn ngữ của cô không tốt, Giang Bất Phàm còn tệ hơn cả cô. Trần Ngân Hà viết văn giỏi như vậy, kỹ năng tổ chức ngôn ngữ không tồi, vậy nên nhiệm vụ đơn giản nhỏ nhặt này cứ giao cho anh là được: “Anh cũng đến trường cấp ba số bốn cùng tôi.”

Ba mươi phút sau, xe chạy vào cổng lớn của trường Trung học phổ thông số bốn. Tô Dao nghiêng đầu nhìn Trần Ngân Hà ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt quét qua đường viền cổ hở hang và xương quai xanh thấp thoáng của anh, vẻ mặt khó chịu, cau mày, nói: “Sao còn chưa thay áo đồng phục?”

Trần Ngân Hà sờ sờ chiếc áo đồng phục bên cạnh: “Cô nhắm mắt lại.”

Lần đầu tiên Tô Dao gặp một người đàn ông thay có cái áo mà cũng bắt phụ nữ tránh đi, cô cảm thấy nực cười: “Anh là khuê nữ hoa vàng* đó hả, tưởng ai cũng thèm muốn thân hình của anh chắc?”

*Cô gái được gọi là khuê nữ hoa vàng là một cô gái chưa lấy chồng. Theo một nghĩa khác, đó là một trinh nữ. Thời xưa, phụ nữ Hán chưa lập gia đình thích “dán hoa vàng” khi ăn mặc, trang điểm, dùng màu vàng vẽ nhiều họa tiết lên trán, má, dùng giấy vàng cắt thành nhiều hình khác nhau và dán chúng lên. Đồng thời, “hoa vàng” còn dùng để chỉ hoa cúc. Bởi vì hoa cúc có thể chống lại cái lạnh, nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự chính trực của đạo đức. Vì vậy, việc thêm từ “hoa vàng” vào phía trước của cô gái cho thấy rằng người phụ nữ này chưa kết hôn và vẫn duy trì sự trong trắng của mình.

Trần Ngân Hà: “Cái này khó nói lắm.”

Tô Dao: “Hừ.” Nói xong liền kéo cửa, xuống xe.

Trần Ngân Hà lại nhìn Giang Bất Phàm: “Cậu cũng đừng có nhìn.”

Giang Bất Phàm: “…” Đều là đàn ông với nhau, tại sao cậu ấy lại phải tránh đi?

Trần Ngân Hà: “Khuê nữ hoa vàng, nhìn rồi phải chịu trách nhiệm đó.”

Giang Bất Phàm: “…” Chạy nhanh ra khỏi xe, đóng cửa lại, nhắm mắt, chứng minh mình vô tội.

Trần Ngân Hà ngồi lại xe thay đồng phục, sau đó vò chiếc áo sơ mi dính máu vừa cởi ra ném vào thùng rác: “Đi thôi.”


Chương kế tiếp