Rơi Vào Ngân Hà

Chương 20: Bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi.
Tô Dao dừng xe mở cửa bước xuống, liếc mắt nhìn về phía cổng khu tham quan: “Ai là người phụ trách?”

Một người đàn ông mặc áo phông màu đen vẫy tay chạy tới, lớn tiếng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi là người phụ trách, nãy giờ vẫn đợi mọi người, có gì cần phối hợp xin cứ đề cập.”

Tô Dao gật đầu: “Bản đồ khu tham quan.”

Người phụ trách nhanh chóng lấy ra bản đồ của khu tham quan đã chuẩn bị trước, phát cho mỗi người có mặt một tờ.

Tô Dao lấy điện thoại ra chuẩn bị xem tọa độ của Ôn Lương, nhưng Trần Ngân Hà đã khoanh tròn trên bản đồ rồi.

“Trí nhớ không tồi, số lượng con số nhiều như vậy cũng có thể nhớ.” Tô Dao cầm lấy tấm bản đồ trên tay Trần Ngân Hà, nhìn vào vị trí mà anh đã khoanh tròn, rồi quay đầu lại hỏi: “Làm thế nào để đến được nơi này nhanh nhất?”

“Ở đây không có cáp treo, chỉ có thể leo lên bằng bậc thang, đến nơi phải mất ít nhất năm mươi phút.” Người phụ trách chỉ chỉ vào bản đồ: “Hơn nữa vùng mọi người khoanh tròn là trong dải tín hiệu, diện tích quá lớn, chỗ này địa hình rất phức tạp, chỗ nào cũng rậm rạp cây cối, có khả năng không thể tìm thấy người nhanh như vậy.”

Tô Dao đưa tấm bản đồ cho người phụ trách: “Đánh dấu tất cả các đền thờ, phòng nghỉ, nhà vệ sinh vân vân trong phạm vi của tín hiệu lại giúp tôi, đến cả những ngôi nhà tranh hay nhà gỗ cũ cũng cần.”

“Vậy thì nhiều lắm đó.” Người phụ trách nhận lấy tấm bản đồ, cầm bút vừa khoanh vùng vừa nói: “Ngọn núi này có lịch sử lâu đời, trước khi đổi thành khu tham quan, trên núi có rất nhiều động vật, không ít người thích đi săn bắn trong núi, chỉ riêng nơi tránh mưa, qua đêm của dân làng cũng đã có vô số rồi.”

“Chỗ này là hầm trú mưa sau khu danh lam, nó đã được giữ lại thành một điểm tham quan đặc biệt, nơi mà tôi khoanh vùng chỉ là một bộ phận, còn rất nhiều nhưng không nhớ rõ, e rằng mấy người sẽ phải vất vả lắm mới có thể tìm được.”

Tô Dao không dám chậm trễ, cô bảo người ghi nhớ mấy điểm mấu chốt trên tấm bản đồ: “Triệu Dương ở lại canh gác cùng người của đồn cảnh sát địa phương, đại Vu gặp người nhà của Dương Sơ Mẫn, luôn luôn chú ý điện thoại của kẻ bắt… của Ôn Lương, những người khác theo tôi.”

“Xuất phát!”

Tô Dao nói xong, gấp tấm bán đồ bỏ vào túi, rồi túm lấy cổ áo của Trần Ngân Hà lôi anh đi: “Anh đi theo tôi.”

Trần Ngân Hà bị kéo mạnh một cái, do không đứng vững đã suýt chút nữa lao vào người Tô Dao, khi đứng thẳng lại, anh nói: “Tôi tự đi được.”

Tô Dao vừa đi vừa quay đầu nói: “Theo cho kịp.”

Cô ra tay đánh nhau rất lợi hại, ít nhất cũng xếp thứ hai trong Cục, nhưng không phải đến để đánh nhau với Ôn Lương, mà là đến để cứu người. Thương lượng với đối tượng tình nghi thì cái miệng của Trần Ngân Hà mạnh hơn nhiều, vì vậy cho dù cơ thể anh không ổn vẫn phải lôi anh theo. May mắn thay nhìn vẻ bề ngoài Trần Ngân Hà trông có vẻ mong manh yếu đuối, nhưng anh vẫn có thể kiên trì leo núi và luôn đi sát bên cô.

Một đoàn người lên núi, Tô Dao liếc mắt nhìn thời gian, lúc này cách thời gian bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân còn hai mươi phút.

Khi đến phạm vi của vùng tín hiệu, Tô Dao quay đầu quan sát xung quanh, lướt nhìn quanh địa hình: “Hai người một nhóm bắt đầu tìm kiếm, phát hiện mục tiêu lập tức phát tín hiệu, hành động!”

Tô Dao đứng dưới ngọn đèn bên cạnh con đường đá quay đầu lại nhìn Trần Ngân Hà, người vừa leo núi mười phút đồng hồ, sắc mặt anh xem ra không được tốt, tái nhợt, cô đưa cho anh một chai nước khoáng: “Uống chút sương đi này chàng tiên nhỏ, bổ sung sức lực.”

Trần Ngân Hà xua tay: “Không khát.”

Cô chỉ mang theo một chai nước trên người, nếu anh uống thì chắc chắn cô sẽ không uống nữa.

Tô Dao vặn mở nắp chai, ngẩng đầu uống vài ngụm rồi nhấc mu bàn tay lên lau lau miệng, chỉ về phía trước: “Qua bên đó xem sao.”

Tô Dao đi phía trước, cô giẫm qua đám cỏ dại cao cao thấp thấp tạo thành một con đường: “Đi theo dấu chân của tôi, coi chừng đá, rắn và côn trùng.”

Cô là đội trưởng, đã quen việc xông lên phía trước, theo bản năng bảo vệ cấp dưới của mình đặc biệt là những người bị thương hoặc cơ thể ốm yếu.

Trần Ngân Hà giẫm theo bước chân Tô Dao anh ngước mắt nhìn lên tấm lưng tuy mỏng manh nhưng thẳng tắp của cô. Bản thân như được che chở bảo vệ, cảm giác này thật sự kỳ lạ.

“Bộp” một tiếng, Tô Dao nhấc chân đá hòn đá không to không nhỏ lăn ra khỏi bụi cỏ, đè lên đám cỏ dại tại thành một vệt dài.

Là một hòn đá thôi mà, chỉ cần tránh đi là được, Trần Ngân Hà cau mày, nhìn Tô Dao: “Không đau chân sao?”

“Không đau.” Tô Dao vừa nói vừa giơ tay gạt một mảng thực vật nhỏ cao hơn một mét trước mặt, cô ấn mạnh nó sang một bên như thể phát tiết.

Càng đi vào phía trong không có đèn đường ánh sáng càng tối, cây cối rậm rạp che khuất ánh trăng, xa xa có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng lẫn lộn với tiếng ếch nhái.

Trần Ngân Hà đi phía sau Tô Dao, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô: “Cô đã làm rất tốt rồi.”

Tô Dao dừng lại bước chân, rồi tiếp tục tìm kiếm phía trước: “Không thể để mất thêm mạng người cũng không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.”

Trần Ngân Hà: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tô Dao quay lại nhìn Trần Ngân Hà một cái, cảm thấy anh quá mức bình tĩnh, tất cả mọi người trong đội, chưa kể cô, chỉ riêng nhóm Ngô Thanh Đào, Giang Bất Phàm cũng đều đang cuống quýt cả lên.

Tô Dao vừa đi vừa nói ra suy đoán tồi tệ nhất: “Vì báo thù cho Tưởng Chân Chân, rất có khả năng Ôn Lương sẽ giết Dương Sơ Mẫn ngay trên sóng trực tiếp, chúng ta không thể đóng phòng phát sóng trực tiếp lại cho đến khi Dương Sơ Mẫn trút hơi thở cuối cùng.”

Tô Dao liếc nhìn điện thoại: “Hiện tại số lượng người trong phòng phát sóng đã lên tới một triệu sáu trăm vạn người rồi.”

Tô Dao: “Kết quả tốt nhất là bắt được Ôn Lương trước khi đến giờ phát sóng trực tiếp, còn năm phút nữa chương trình phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu.”

Trần Ngân Hà giơ tay giúp Tô Dao vén một nhánh cây: “Thời gian và địa điểm phát sóng trực tiếp là do Tưởng Chân Chân cùng Ôn Lương tính toán từ trước, bọn họ sẽ không cho cảnh sát có cơ hội giải cứu Dương Sơ Mẫn, nếu không tất cả sẽ thành công cốc.”

Khi thời gian đến gần, Tô Dao tăng nhanh tốc độ, không cẩn thận đã vô tình vấp phải một cành cây dưới chân và ngã xuống đất. Đầu gối của cô đập vào một hòn đá, bị trầy da đỏ cả một mảng lớn, máu bắt đầu chảy, má cũng bị xước vì một chiếc lá lởm chởm cứa phải.

Trần Ngân Hà đi tới, kéo Tô Dao lên khỏi mặt đất, rồi ngồi xổm xuống nhìn đầu gối cô: “Chảy máu rồi.”

Tô Dao lùi lại nửa bước: “Không sao, không đau.”

Lúc này, chỉ còn một phút nữa là đến giờ phát sóng trực tiếp, Tô Dao đi đến bên cạnh một cái cây to, hai ba bước trèo lên trên, cố gắng tìm kiếm ánh sáng, nhưng cây cối quá rậm rạp không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cô từ trên cây có độ cao hơn ba mét nhảy xuống, đầu gối bên chân bị thương nửa quỳ xuống, đá đất lẫn sỏi đâm thẳng vào da thịt, khiến cô đau tới mức hít sâu một hơi.

Trần Ngân Hà bảo Tô Dao ngồi trên mặt đất, anh dùng nước suối giúp cô rửa qua vết thương, rồi lấy từ trong túi ra tờ khăn giấy khử trùng lau lau.

Tô Dao cụp mi, thấp giọng nói: “Người tôi muốn cứu không phải là Dương Sơ Mẫn.”

Trần Ngân Hà ngồi bên cạnh cô, anh vươn tay xoa xoa đầu cô: “Tôi biết.”

Cô muốn cứu Ôn Lương, không thể để Ôn Lương giết Dương Sơ Mẫn, nếu không cậu ta coi như xong.

Tô Dao né tránh bàn tay đang đặt trên đầu mình của Trần Ngân Hà, cô đứng dậy, lê bước chân tập tễnh tiếp tục tìm kiếm phía trước, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Trần Ngân Hà đi tới: “Tôi cõng cô nhé?”

Cô gái phía trước cúi thấp đầu, bước chân càng nhanh hơn: “Chị đây mà cần một bông hoa như anh cõng hả, anh đang xem thường ai thế?”

Trần Ngân Hà vỗ nhẹ lên vai Tô dao, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”

Tô Dao lắc vai hất cánh tay Trần Ngân Hà xuống: “Đừng động chạm lung tung, tìm người đi.”

Giọng nói của cô nghe có vẻ rất buồn, đem theo chút nghẹn ngào rất trầm cùng sự chán nản, Trần Ngân Hà đi vòng qua trước mặt Tô Dao, chặn đường lại rồi cụp mắt nhìn xuống cô.

Tô Dao vẫn luôn cúi đầu, mái tóc của cô không quá dài, buộc kiểu đuôi ngựa, vì lăn lộn trong rừng, bị cành cây vướng phải khiến mái tóc đã sớm bị rối bù xõa xuống, che lấp hơn nửa khuôn mặt, hàng lông mi dài rũ xuống, khóe mắt hơi đỏ.

Trần Ngân Hà chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của cô, càng không biết làm thế nào để dỗ dành một cô gái, anh lo lắng, giọng điệu cũng có chút cáu kỉnh: “Nói chuyện.”

Tô Dao vừa đi vừa đưa cánh tay lên che mặt, không cho ai nhìn: “Nhìn tôi làm gì, tìm người đi!”

Trần Ngân Hà cau mày: “Nếu đây là đội của tôi, ai dám khóc trong khi thực hiện nhiệm vụ…”

Không quá lời khi nói rằng anh sẽ nhấc chân sút người đó bay xa cả mười mấy mét.

Anh nhìn cô, nửa câu sau lại nghẹn trong cổ họng chẳng thể nói ra, ngữ điệu hung tợn quanh quẩn trong miệng, nhưng khi lên tiếng lại thay đổi: “Cô khóc cái gì?”

Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà ra, đưa tay lên lau lau nước mắt, vừa tìm kiếm vừa khóc: “Đầu gối tôi bị va đập rách rồi, chảy rất nhiều máu, đau, đau cũng không cho người ta khóc à?”

Tô Dao nhận lấy khăn giấy Trần Ngân Hà đưa cho lau nước mũi, tiếng khóc càng lúc càng lớn: “Nếu anh cõng tôi, anh sẽ xem thường tôi, anh hoàn toàn không phục tôi chút nào, anh muốn chiếm đoạt quyền lực, muốn làm sếp của tôi, đừng tưởng tôi không biết.”

Trần Ngân Hà chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, nhất thời không biết phải làm thế nào: “Là lỗi của tôi.”

Anh không thích người khác khóc, cô có thể đừng khóc nữa được không?

“Nói đi, làm thế nào thì cô mới nín?” Nghe tiếng khóc của cô, anh cảm thấy cáu kỉnh không yên, lại không biết dỗ dành người khác, chỉ đành dùng phương thức đơn giản nhất: “Muốn gì nào?”

Anh xua tay: “Có phải thích chiếc xe Bentley của tôi không, cô cứ lái đi đi.”

Tô Dao vừa khóc vừa lau nước mắt: “Không thể để ai phải thiệt mạng nữa, Tưởng Chân Chân chết rồi, một cô gái tốt như vậy, em ấy chết rồi, không thể để Ôn Lương xảy ra chuyện gì nữa.”

Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Cho tôi mượn xe sao, được mượn mấy ngày?”

Trần Ngân Hà: “Không cần nữa, cho cô đó.”

Tóm lại là đừng để anh nhìn thấy cô khóc nữa.

Tô Dao nắm lấy cánh tay Trần Ngân Hà, lau hết nước mũi lên trên: “Có tiền thì oai lắm chắc, lấy xe đè người, làm nhục người khác.”

Trần Ngân Hà cúi đầu nhìn xuống chiếc áo sơ mi dính đầy nước mắt nước mũi của mình: “Cô…”

Tô Dao lại đưa tay lên lau nước mắt, như hoa Lê gặp mưa: “Coi thường người ta.”

Bị đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm, cơ thể Trần Ngân Hà cứng ngắc, anh cụp mắt xuống, khẽ lẩm bẩm: “Đâu có.”

Trước mặt cô có một tảng đá còn cao hơn cả cây, vách đá quá dốc, có thêm khe hở nhỏ, nếu không có thang dây thì rất khó leo lên trên. Tô Dao lùi lại phía sau vài mét, khom lưng, chạy nhanh rồi bám lấy khe hở trên bức tường đá leo lên bằng tay không.

Tô Dao đứng trên tảng đá nhìn về phía xa xa, cách đó một đoạn có tia sáng yếu ớt, dường như phát ra từ cửa sổ của một gian nhà gỗ nhỏ: “Tìm được rồi!”

Cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi tảng đá, ánh mắt sáng quắc, giọng nói mang theo chút hưng phấn: “Phía trước khoảng một trăm mét, đi thôi!”

Tô Dao quay người kéo Trần Ngân Hà một cái, ngữ khí nghiêm nghị khiển trách, nói: “Ngây ra đó làm gì, nhanh lên, theo sau!”

Trần Ngân Hà: “?”

Đây là tình huống gì thế này, trong nháy mắt giống như biến thành người khác vậy, không khóc nữa, lại còn khá ngang ngược. Chuyện xảy ra vừa rồi đều là ảo giác của anh, hay là do cô biến đổi nhân cách.

Hai người dần dần tiến gần đến căn nhà gỗ nhỏ, Tô Dao cúi thấp người đẩy đám cỏ dại bước đi. Diện tích căn nhà gỗ không lớn, cỏ dại mọc đầy trên mái, mặt tường cũ kỹ, cửa sổ khá nhỏ, chỉ khoảng một phần ba mét vuông. Cửa sổ làm bằng ván gỗ, ở giữa có một khe cửa bị thiếu, Tô Dao nhìn thấy Ôn Lương còn Dương Sơ Mẫn thì đang bị trói trên ghế và bịt miệng.

Rất nhanh, tất cả đội viện nhận được tín hiệu đều tập trung ở đây mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Tô Dao ra hiệu cho bọn họ mai phục trước, cuối cùng quay đầu lại nhìn Trần Ngân Hà, hạ giọng uy hiếp anh: “Dám tiết lộ chuyện vừa rồi dù chỉ là nửa chữ thì anh sẽ chết chắc!”

Nếu để ai đó biết thực ra cô là một cô gái mít ướt, thì không biết phải giấu mặt đi đâu. Nhất là nếu để đội trưởng đội số hai, người luôn đối đầu với cô biết được, thì đối phương không những cưỡi lên đầu cô mà còn buôn chuyện cười nhạo cô đến muôn đời.

Mỗi người đều có những cách khác nhau để giải tỏa căng thẳng, trong Cục mười cảnh sát hình sự thì chín người rưỡi hút thuốc, còn có người thích uống rượu, đánh đấm. Cô thì lại thích núp vào một góc khóc lóc, khóc xong sẽ không có vấn đề gì nữa, cái gì cần làm sẽ chẳng bị trì hoãn dù chỉ một chút.

Tô Dao liếc mắt nhìn đội bắn tỉa đang núp sau một gốc cây to, sau đó cúi đầu nhìn thời gian, trầm giọng nói: “Buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu rồi.”
Chương kế tiếp