Rơi Vào Ngân Hà

Chương 4: Duyên phận thật là kỳ diệu.
Sau khi nhận được tin báo từ chủ video phát sóng trực tiếp, đồn cảnh sát đường Vân Giang cũng đã đi kiểm tra, mò vớt cả nửa ngày bên sông nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài một đống chai rượu bỏ đi cùng mớ rác thải nhựa hỏng. Trên bờ cũng không có dấu vết gì đặc biệt, trận mưa đêm qua quá lớn, nếu thực sự có gì đó thì cũng đã bị cuốn trôi sạch cả rồi.

Về đến văn phòng cũng tới giờ tan làm, trước khi ra về, Giang Bất Phàm hỏi: “Chị Tô, còn điều tra việc của Tưởng Chân Chân không?”

Tô Dao: “Cậu cứ về trước đi.” Không phát hiện thi thể, người giám hộ cũng không báo cảnh sát, nên chẳng có cách nào để lập án cũng chẳng thể bắt đầu thủ tục điều tra.

Trong vụ án lần trước bọn họ đã thức liền mấy đêm cùng cô, khó khăn lắm mới có cơ hội để thở, nên để họ tan làm sớm một chút đi chơi vậy.

Tô Dao ra khỏi tòa nhà Cục công an thành phố, từ xa nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng ngoài cổng, chính là người tán tính Trần Ngân Hà trong công viên nhỏ trưa nay. Người phụ nữ tô son màu đỏ đậm, mở to đôi mắt to tròn quyến rũ, lúc này đang kiễng chân, vươn cổ ngó vào bên trong, vừa nhìn đã biết là đợi người. Còn đợi ai thì chẳng cần phải nói nữa.

Tô Dao đứng sang một bên, cô cũng đợi người và người đó cũng là Trần Ngân Hà. Nhìn thấy Trần Ngân Hà đi ra khỏi tòa nhà, Tô Dao nhỏ giọng gọi anh một câu: “Đội phó Trần, Trần Ngân Hà.”

Trần Ngân Hà quay đầu lại, nhìn thấy Tô Dao đang núp sau cột đá cẩm thạch, anh nhấc chân đi về phía cô: “Thần thần bí bí gọi tôi qua làm gì?”

Tô Dao nhìn về phía cổng: “Còn không phải vì sợ bạn gái anh sẽ hiểu lầm hay sao?”

Trần Ngân Hà cũng lười giải thích, anh đứng một bên, rũ mi hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tô Dao nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại nhìn ra người tôi thích là một bác sĩ Pháp y?” Không làm rõ vấn đề này thì đêm nay cô sẽ chẳng thể nào ngủ ngon nổi.

Trần Ngân Hà ngoắc ngoắc tay, hơi cong môi: “Muốn biết sao?”

Tô Dao gật đầu: “Nói xong tôi sẽ để anh đi, tuyệt đối không làm trễ cuộc hẹn của anh.”

Ngô Thanh Đào từ tòa nhà đi ra, vô cùng tò mò khi thấy hai vị đội trưởng nấp sau cột nhà nói chuyện: “Chị Tô, đội phó Trần, hai người lén lén lút lút làm gì thế?”

Giọng nói đó khiến Tô Dao giật mình một cái: “Mẹ nó, em biết bọn chị đang lén lén lút lút rồi mà còn lớn tiếng vậy làm gì?”

“Há?” Ngô Thanh Đào nhận được đả kích không hề nhỏ: “Thế mà lại lén lén lút lút thật sao?”

Chỗ này bao nhiêu người qua lại mà, hơn nữa cũng đâu có thích hợp. Ngô Thanh Đào không dám lên tiếng nữa, cứ thế nhắm mắt chạy mất.

Tô Dao lôi cánh tay Trần Ngân Hà, kéo anh ra sau cây cột :”Được rồi, anh có thể bắt đầu nói rồi đó, rốt cuộc là tại sao lại có thể nhìn ra?”

Đột nhiên, một luồng gió tạt qua bên tai, người đàn ông trước mặt giơ tay nắm lấy cổ tay cô, đưa lên đỉnh đầu rồi ấn mạnh vào cột nhà. “Rầm” một tiếng, cô cảm thấy xương sống của mình như bị anh đập vỡ đến nơi, cô nghi ngờ rằng anh đang trả thù lại việc cô túm cổ áo sơ mi của anh đập vào cửa văn phòng.

Lưng Tô Dao dựa vào cột đá cẩm thạch vừa lạnh vừa cứng, lại bị anh giam cầm trước người. Đây là một động tác vô cùng cường thế, sự yếu đuối và lười biếng trên cơ thể người đàn ông không còn tồn tại, giống như con sư tử đang nhắm vào con mồi của nó, nguy hiểm, mạnh mẽ, không cho phản kháng. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng di chuyển, xoa xoa vào vùng da và mạch máu ở cổ tay cô.

Tô Dao không còn để ý được cơn đau sau lưng mình nữa, mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Anh làm gì thế?”

Không phải anh rất yếu đuối à, sao lực tay lại mạnh mẽ như vậy?

Cũng may là anh chỉ cứng rắn có một chút, sau đó cô đã thoát khỏi tay anh một cách dễ dàng. Khi nhìn lại lần nữa, hào quang nguy hiểm trong anh đã biến mất, chỉ còn lại khí chất đào hoa khắp người.

“Lúc đó, khi tôi vừa bước vào văn phòng, cô đã ấn tôi lên cửa còn tôi nắm cánh tay cô.” Trần Ngân Hà dựa vào cột đá cẩm thạch như người không xương, đôi chân dài bắt chéo tự nhiên: “Một trợ lý Pháp y ngang qua cửa, bác sĩ Pháp y mới có thể mặc áo blouse, khi đó nhịp tim của cô là 120 nhịp/phút.”

“Đến khi người trợ lý Pháp y đó lộ mặt thì nhịp tim của cô lập tức trở về 90 nhịp/phút, vô cùng dứt khoát, đến cả nhịp đệm giảm dần của tim cũng không có, thực sự vô tình.”

Tô Dao: “Thật xin lỗi, suy luận của anh sai rồi, tôi không thích ai cả.”

Aaaa, chết tiệt, thế mà lại bị anh biết cả rồi!

Trần Ngân Hà nhướng mày: “Vậy sao, có cần tôi nói ra tên của vị bác sĩ Pháp y đó không?”

Tô Dao quay đầu nhìn ngó xung quanh, rồi thấp giọng cảnh cáo: “Câm miệng!”

“Chết tiệt!” Chu Tiểu Nghiên đứng bên cạnh cột đá cẩm thạch, môi tô son đỏ gần như biến miệng thành một hình tròn tiêu chuẩn đến nơi, lúc này đang trợn mắt với cô, như thể muốn ăn thịt người ta luôn vậy.

Vừa rồi cô ta đã năn nỉ bác bảo vệ rất lâu mới được phép vào trong sân đợi người. Chờ mãi chờ mãi lại thấy một nữ cảnh sát trẻ đỏ mặt chạy ra từ sau cột đá lớn, tưởng rằng có chuyện gì xấu hổ hay ho, không ngờ cảnh sát bọn họ lại không đúng mực như vậy, dám làm loạn ở nơi công cộng thế này.

Cô ta chạy ra sau chiếc cột ngó nghiêng, suýt chút nữa thì bị dọa chết khiếp. Anh Ngân của cô ta, một người đàn ông không hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào và cực ghét tiếp xúc da thịt với phụ nữ, lúc này lại đang đè một cô gái lên cột. Chu Tiểu Nghiên kinh ngạc đến mức không nói nên lời, anh, anh, anh còn sờ tay đối phương nữa.

Tô Dao nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại trông thấy gương mặt kinh ngạc của Chu Tiểu Nghiên, vội nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Cái đó, cô đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy không có gì cả.”

Chu Tiểu Nghiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc đó khiến Tô Dao cảm thấy mình như kẻ thứ ba giở trò đồi bại với bạn trai cô ta trên giường, khi bị bắt quả tang mà vẫn còn cứng miệng.

Tô Dao chắp tay ra sau, cố làm ra vẻ già dặn: “Tôi là cấp trên của anh ấy, vừa rồi là đang dạy anh ấy bắt mạch.”

Lời giải thích này có vẻ không thuyết phục cho lắm, cô vẫn nên chạy lẹ đi thì hơn.

Chu Tiểu Nghiên nhìn Tô Dao từ sau cột đá chạy ra, lúc này mới định thần lại sau cơn kinh ngạc: “Anh Ngân.”

Tô Dao nghe thấy giọng điệu đau lòng của Chu Tiểu Nghiên nên càng chạy nhanh hơn. Cô không muốn dính líu tới những tranh chấp tình cảm của người khác, rắc rối đều là do cái tên mất nết Trần Ngân Hà kia gây ra, vì vậy hãy để anh chịu đựng những giọt nước mắt của người phụ nữ kia một mình đi.

Tô Dao chạy một mạch ra trạm xe bus, vừa hay có một chiếc xe dừng lại, cô vội vàng leo lên, tìm ghế trống rồi ngồi xuống. Nhà cô ở xa, phải ngồi mười chín trạm xe mới tới.

Xe bus dừng lại ở trạm thứ tám, loa phát thanh trên xe phát ra thông báo: Đã đến thôn Tân Dương Ngũ. Ma xui quỷ khiến thế nào Tô Dao lại xuống xe.

Gia đình Tưởng Chân Chân sống ở thôn Tân Dương Ngũ. Sau khi nhận được bức thư cầu cứu đó, tất cả những tin tức mà Tô Dao nhận được đều là từ miệng người khác, bạn cùng bàn của Tưởng Chân Chân, giáo viên chủ nhiệm, mẹ của cô gái và chưa nghe bất cứ điều gì từ Tưởng Chân Chân.

Tô Dao đứng bên đường gọi cho Tưởng Chân Chân, vẫn tắt máy, không có người trả lời.

Cô mua một quả dưa hấu to ở tiệm bán trái cây bên đường, rồi xách đến khu nhà ở.

“Cộc cộc cộc.” Tô Dao nhẹ nhàng gõ cửa, một phụ nữ trung niên ra mở cửa.

Người phụ nữ có dáng người hơi mập, sắc da vàng vọt, nếp nhăn trên trán rất sâu, ánh mắt đờ đẫn, đeo tạp dề màu đen quanh eo, có lẽ là mẹ của Tưởng Chân Chân.

Mẹ Tưởng cau mày nhìn Tô Dao, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn: “Cô tìm ai?”

Tô Dao đưa quả dưa hấu trên tay qua: “Tôi là chị gái của bạn của Tưởng Chân Chân, em gái nghe nói tôi có đi ngang qua đây nên nhờ vào thăm nom một chút.”

“Nghe nói Chân Chân đang ốm, sức khỏe của em ấy đã ổn hơn chưa?”

Mẹ Tưởng nhận lấy quả dưa hấu, vẻ mặt đã thoải mái hơn rất nhiều: “Con bé đỡ nhiều rồi.”

Tô Dao đứng ở cửa, mẹ Tưởng không hề có ý định mời cô vào trong ngồi, cánh cửa to chỉ hé mở một chút.

Tô Dao: “Em gái tôi nói không thể liên lạc được với Chân Chân, gọi điện thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không thấy Chân Chân nhắn lại, nên rất lo lắng, tôi có thể vào trong gặp cô bé chút không?”

Mẹ Tưởng nhìn Tô Dao bằng ánh mắt cảnh giác, giọng điệu cứng rắn: “Con bé uống thuốc và ngủ rồi, không tiện.”

Tô Dao không thể vào nhà, nếu có vào cũng sẽ thành đột nhập nhà riêng: “Khi nào Chân Chân tỉnh dậy, phiền dì nói em ấy mở máy lên, em gái tôi và các bạn đều rất lo lắng cho em ấy.”

Mẹ Tưởng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Dao, đôi mắt đục ngầu hiện lên một chút dò xét, ý tứ vô cùng rõ ràng: “Em gái của cô tên là gì?”

Tô Dao: “Dương Sơ Mẫn, em họ tôi.”

Lúc này biểu cảm của mẹ Tưởng mới thoải trở lại: “Hóa ra là bạn cùng bàn của Chân Chân, bác sĩ nói Chân Chân không có gì đáng lo, ngày mai hoặc ngày mốt là có thể khỏi rồi.”

“Điện thoại của Chân Chân bị hỏng, lần tới tôi mua cái mới cho con bé rồi bảo con bé gọi lại cho em gái cô.”

“Tôi tiễn cô nhé?”

Đối phương đưa ra lệnh đuổi khách, Tô Dao chỉ đành nói: “Không cần đâu, dì cứ bận việc đi ạ.”

Cô quay người nhìn qua khe cửa, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng cáu kỉnh đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa, đống đầu thuốc dày đặc lưu lại trên bàn trà.

Mẹ Tưởng đóng cửa, chặn lại tầm mắt của cô.

Đèn cảm ứng của khu nhà cũ kỹ không hoạt động, chớp chớp vài cái rồi không sáng nữa, Tô Dao ngập ngừng xuống lầu, bước chân vô cùng cẩn thận vì sợ bước hụt. Khi đi đến góc tường, cô bất ngờ va phải một lồng ngực vừa rộng vừa ấm, khiến cô rùng mình, sợ đến mức suýt chút nữa thì lăn xuống cầu thang.

Tô Dao lùi lại một bước, cơ bắp trên người trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía trước mặt, gắt gỏng khiển trách: “Ai đó!”

Đối phương không phải là cư dân trong tòa nhà này, thậm chí còn không phải là một người bình thường. Anh bước đi không một tiếng động, giống như bóng ma, nếu không vừa rồi cô đã không bị dọa sợ như vậy.

Một tiếng cười lười nhác vang lên trong bóng tối: “Duyên phận thật là kỳ diệu.”

Nghe thấy ngữ điệu ba phần dịu dàng, ba phần bá đạo cùng bốn phần sét đánh cũng vẫn vờ như không này, thì trên thế giới chỉ có duy nhất một người. Tô Dao: “Anh đến đây làm gì?”

Trần Ngân Hà bật đèn pin trên điện thoại lên, nghiêng người nhường đường cho Tô Dao: “Xuống dưới đã rồi nói.”

Trần Ngân Hà đi phía sau, để ánh sáng chiếu xuống trước mặt Tô Dao: “Vừa rồi sao không dùng đèn pin?”

Tô Dao chỉ nghĩ tới việc của Tưởng Chân Chân, như cô ngốc, hoàn toàn quên mất việc điện thoại di động cũng có thể chiếu sáng. Nhưng thừa nhận thì không, cô nói: “Điện thoại hết pin rồi.”

Xuống đến lầu dưới, Trần Ngân Hà tắt đèn pin, cất điện thoại đi, Tô Dao ngoảnh đầu lại nói: “Nhanh thế mà đã dỗ dành được cô bạn gái nhỏ của anh rồi à?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Không dỗ dành.”

Tô Dao: “Có phải anh đã sớm muốn chia tay với người ta, nhưng tìm không được lý do nên khi ở dưới lầu tòa nhà Cục công an mới lợi dụng tôi, cố ý khiến người ta hiểu lầm rồi tự nói chia tay hay không?”

Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đểu của đểu thế này.

“Cô có năng lực tự biên tự diễn như vậy sao không đi làm biên kịch luôn đi.” Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Điều tra được gì rồi?”

“Không gặp được Tưởng Chân Chân.” Tô Dao lắc đầu, nhìn lên cửa sổ sáng đèn trên lầu bốn: “Ba mẹ Tưởng Chân Chân đều ở nhà, nghe người mẹ nói Tưởng Chân Chân uống thuốc xong đã ngủ rồi.”

“Ai?” Tô Dao đột ngột quay đầu nhìn thoáng qua góc tường, giọng nói sắc bén: “Ra đây.”
Chương kế tiếp