Rơi Vào Ngân Hà

Chương 7: Sao anh lại xị mặt ra thế kia?
Cửa văn phòng bị mở ra từ bên ngoài, Trần Ngân Hà ngước mắt lên nhìn thấy Tô Dao ngồi xuống, lấy chìa khóa mở ngăn kéo ra. “Cạnh” một tiếng, ngăn kéo được mở, truyền đến âm thanh sột soạt của túi giấy. Hai má cô ửng hồng, có vẻ hơi ngại ngùng.

Trần Ngân Hà ngồi trên ghế làm việc, giả bộ như không nhìn thấy động tĩnh phía đối diện. Bất luận thế nào cũng là cô chuẩn bị tặng đồ cho anh, còn do tự tay cô chuẩn bị kỹ lưỡng cả đêm, anh nên làm như không biết gì hết, quan tâm một chút đến tấm lòng của cô.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng cô lấy hộp bánh từ trong túi giấy ra. Anh cầm khăn giấy khử trùng lau tay, chuẩn bị nhận quà. Nhưng lại nghe thấy cô bỏ hộp bánh lại vào trong túi giấy.

Trần Ngân Hà: “?”

“Này, Trần Ngân Hà.” Anh nghe thấy cô gái phía đối diện hạ thấp giọng gọi mình, nên ngước mắt lên: “Sao thế, có chuyện gì?”

Nói xong liền ném tờ khăn giấy khử trùng trên tay vào thùng rác, giải phóng cho đôi tay.

Tô Dao mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh nhé.”

Cô không muốn người khác biết việc mình thích Hứa Gia Hải, nên khi nói chuyện với Trần Ngân Hà đều dùng giọng thì thầm. Vì sợ anh không nghe thấy cô đã vươn tới trước mặt anh. Đôi môi xinh đẹp được tô một lớp son, màu son gần giống với màu môi ban đầu của cô, lại vô cùng rõ ràng, khiến cô khác lạ so với thường ngày.

Không biết là do mùi hoa hồng thoang thoảng từ son môi hay do đôi má ửng hồng của cô mà Trần Ngân Hà đã lùi lại một cách mất tự nhiên, né tránh hơi thở của cô: “Không cần cảm ơn.”

Anh liếc nhìn chiếc túi giấy màu hồng trên bàn cô: “Thực ra cô không cần khách sáo như vậy.”

Tô Dao cầm chiếc túi giấy trên bàn lên, đứng dậy đi ra cửa.

Trần Ngân Hà: “…”

Tô Dao hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trần Ngân Hà, cô ôm túi giấy trong tay, đi ra khỏi văn phòng mà chẳng hề quay đầu lại nhìn, bóng lưng vô cùng lạnh lùng và tuyệt tình.

Tô Dao nhìn thời gian, mười phút nữa là tới giờ làm việc, cô phải tranh thủ đem tặng túi bánh quy tình yêu này của mình. Lúc này, đang là giờ cao điểm đi làm, đâu đâu cũng là người, cô không dám đi thang máy, nên đi cầu thang bộ lên lầu bốn, lặng lẽ đến trước cửa phòng Pháp y.

Qua cánh cửa hé mở, cô nhìn thấy Hứa Gia Hải đang đứng rửa tay ở bồn rửa tay, chiếc áo blouse anh mặc thường ngày được treo trên móc áo bên cạnh.

Tô Dao hít sâu một hơi, khiến mình trông tự nhiên nhất có thể: “Chào buổi sáng, Giám đốc Hứa.”

Hứa Gia Hải quay đầu lại nhìn thấy Tô Dao liền gật đầu với cô: “Chào buổi sáng, đội trưởng Tô.”

Tô Dao lo lắng nắm chặt túi giấy trong tay: “Anh đã ăn sáng chưa?”

Hứa Gia Hải lau lau tay: “Tôi ăn rồi.”

Tiểu Kỳ, trợ lý pháp y là một cô gái trẻ mới tốt nghiệp không lâu, tính tình sôi nổi, là người rất dễ làm quen: “Đội trưởng Tô, chị khách sáo quá rồi ạ, đã đến còn mang theo quà nữa.”

“Bánh quy tôi tự nướng.” Tô Dao đúng lúc đưa bánh ra, rồi tự tìm cho mình một cái cớ đường hoàng nhất: “Cảm ơn lần trước Giám đốc Hứa đã tìm ra manh mối quan trọng trên thi thể, mới khiến đội tôi giải quyết được vụ án nhanh như vậy.”

Hứa Gia Hải nhận lấy túi bánh, nhìn Tô Dao qua cặp kính màu vàng nhạt, giọng điệu vẫn lạnh lùng và kiêng dè như trước: “Là công việc của tôi, lần sau đội trưởng Tô không cần khách sáo vậy đâu.”

Điều mà Tô Dao thích chính là khí chất dịu dàng trên người anh, thoạt nhìn rất nghiêm túc, không như cái tên có gương mặt đào hoa Trần Ngân Hà, vừa nhìn đã biết rất dễ lăng nhăng rồi.

Tô Dao ra khỏi văn phòng Pháp y thì nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại: “Tiểu Kỳ.”

Tiểu Kỳ kéo Tô Dao đến phòng giải phẫu gần đó, nơi này không có người rồi đóng cửa lại.

Tô Dao: “Em muốn làm gì, có phải định giết chị để giải phẫu không?”

Tiểu Kỳ tiến lên, lấy từ trong túi ra nắm kẹo trái cây đưa cho Tô Dao: “Chị Tô, hôm nay không giải phẫu mà là mổ xẻ chị, muốn nghe ngóng một chuyện từ chị.”

Tô Dao chọn trong đống kẹo nhặt ra một chiếc kẹo vị đào, bóc vỏ bỏ vào miệng: “Em đang mua chuộc chị đấy hả, nói đi, muốn nghe ngóng chuyện gì?”

Tiểu Kỳ đỏ mặt: “Chính là đội phó Trần ở đội chị, em muốn hỏi một chút.”

Tô Dao mỉm cười bóp bóp khuôn mặt tròn trịa của tiểu Kỳ: “Sao nào, thích người ta rồi hả?”

Phụ nữ trên thế giới này đều sao cả vậy, thích ai không thích lại đi thích cái tên chó đó.

“Đừng mơ mộng nữa, anh ấy có bạn gái rồi.”

Đôi mắt tiểu Kỳ chợt tối sầm lại: “Á, em đau lòng quá đi mất, huhuhu.”

Tô Dao ôm lấy vai tiểu Kỳ, khẽ vỗ: “Đừng khóc nữa, em có thể thử để ý Giang Bất Phàm, đại Vu, tiểu Vu, tiểu Trương, tiểu Lâm ở đội chị xem sao, người nào cũng mạnh mẽ hơn lão Trần nhiều.”

“Mấy người bên đội một, đội hai thì khỏi nhìn, tất cả đàn ông tốt đều ở đội bọn chị hết rồi, ngoại trừ lão Trần.”

Tiểu Kỳ cọ cọ vào ngực Tô Dao: “Huhuhu.”

Tô Dao an ủi tiểu Kỳ vài câu, tiện thể đẩy mạnh tiêu thụ một lượt mấy người đàn ông độc thân trong đội của mình.

Sau khi tặng xong bánh quy tình yêu, tâm trạng của Tô Dao rất tốt. Cô ngâm nga bài hát, quay trở lại văn phòng, vừa bước vào đã cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Trần Ngân Hà. Tô Dao cảm thấy mình bị hoa mắt mất rồi, cô thực sự nhìn thấy sự oán hận nhàn nhạt trong mắt anh, không sai, chính là nỗi u oán của oán phụ. Điều này khiến cô cho rằng bản thân giống như một tên cặn bã, đã vô tình lại còn giở thói bạo lực với cô vợ nhỏ của mình.

Tô Dao: “Tôi nợ anh tiền sao?”

Trần Ngân Hà nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Tô Dao hoàn toàn không để ý tới, hiện tại cô rất vừa mắt với Trần Ngân Hà, thậm chí có thể vượt qua rào cản giới tính để kết nghĩa kim lan với anh.

Chăm sóc sức khỏe tinh thần của cấp dưới là trách nhiệm của mỗi người lãnh đạo, Tô Dao bước tới hỏi: “Làm sao thế chàng tiên nhỏ Trần, sao lại xị mặt ra thế kia?”

Thấy Trần Ngân Hà bày ra bộ mặt oán phụ không thèm để ý tới người khác, Tô Dao lấy trong túi ra nắm kẹo trái cây mà tiểu Kỳ cho mình, đặt lên bàn Trần Ngân Hà: “Thích vị nào thoải mái chọn.”

Vẻ mặt của Trần Ngân Hà đã dịu đi một chút, anh liếc nhìn đống vỏ bọc sặc sỡ trước mặt: “Không có vị tôi thích.”

Tô Dao thu lại nắm kẹo: “Con mẹ nhà anh, đúng là đồ khó chiều.”

Trong miệng cô vẫn còn nửa viên kẹo, khi lại gần anh nói chuyện, vị đào ngòn ngọt thoang thoảng bay ra. Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào môi Tô Dao, ánh mắt đó, thật hận không thể tự mình cạy miệng cô rồi dùng lưỡi moi nửa viên kẹo đó ra.

Tô Dao cắn nát viên kẹo trong miệng: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi cũng đâu có biết là anh thích ăn vị đào.”

Đương nhiên dù có biết điều đó đi chăng nữa, thì cô cũng không để phần anh.

Tới giờ làm việc, Tô Dao tập hợp mọi người mở một cuộc họp, rồi đơn giản sắp xếp công việc sau đó bắt tay vào làm. Cứ thế bận rộn cho đến trưa, Tô Dao mới đến đồn công an.

Sau khi kết thúc công việc lại tình cờ gặp ba mẹ Tưởng ngoài đại sảnh, nhưng không thấy Tưởng Chân Chân. Xem ra ba mẹ Tưởng không hề có tinh thần, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rất đậm, như thể cả đêm không ngủ vậy.

Một nữ cảnh sát nhân dân đang đứng bên cạnh ba mẹ Tưởng, nữ cảnh sát nhìn thấy Tô Dao liền gọi cô lại: “Đội trưởng Tô, chúng tôi đã hẹn gặp nói chuyện xong rồi.”

Những gì cần ám chỉ cũng đã ám chỉ, nếu ba mẹ Tưởng thực sự có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào với Tưởng Chân Chân cũng sẽ không dám làm, vì đồn công an và các tổ chức bảo vệ thanh thiếu niên sẽ thường xuyên đến thăm.

Tô Dao cau mày: “Sao Tưởng Chân Chân không đến cùng?”

Nữ cảnh sát trả lời: “Họ nói cô bé sốt cao không đến được, đợi lần gặp sau sẽ đưa đến.”

Mẹ Tưởng – Triệu Vân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Dao sau đó lại nhìn bộ đồng phục cảnh sát cô mặc trên người: “Cô, cô không phải chị họ của Dương Sơ Mẫn sao?”

Tô Dao không hề biến sắc: “Đúng, tôi còn là cảnh sát nữa.”

Ba Tưởng, Tưởng Đại Lâm nhìn Tô Dao bằng vẻ mặt xấu xa. Tô Dao phớt lờ ánh mắt của ông ta, cũng không có ý định nói đạo lý gì với Tưởng Đại Lâm, cái cần nói cảnh sát nhân dân đã nói cả rồi.

Nữ cảnh sát nói với Tưởng Đại Lâm: “Phòng phát sóng trực tiếp của Tường Chân Chân đã bị phong tỏa, mấy người cũng đừng nghĩ đến việc dùng tài khoản ảo để mở lại, bọn tôi sẽ điều tra ra hết.”

Tưởng Đại Lâm nhíu mày thật chặt: “Biết rồi.”

Sau khi Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân rời đi, Tô Dao dặn dò nữ cảnh sát vài câu, bảo cô ấy trước giờ tan làm hôm nay đến nhà họ Tưởng một chuyến, nhất định phải nhìn thấy Tưởng Chân Chân.

Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân ra khỏi đồn cảnh sát rồi lên một chiếc xe bus. Sau khi xuống xe, cả hai cùng bước vào một cửa hàng nhỏ ở cổng khu nhà. Đây là một cửa hàng bán đồ dùng trong tang lễ, chiếc xô ở cửa có cắm những bông Cúc vàng và trắng, những dây tiền vàng thành phẩm được treo trên cửa cùng hai bộ đồ liệm đặt trên quầy đối diện với cửa ra vào.

Người bán hàng thấy có người vào liền đặt điện thoại xuống: “Lão Tưởng, sao anh lại đến đây?”

Tưởng Đại Lâm bước vào xem xét, rồi chỉ vào đống tiền vàng được đóng thành hình thỏi đặt trong một chiếc giỏ tre lớn trên mặt đất: “Loại đắt nhất là cái nào?”

“Loại này là đắt nhất rồi.” Cửa hàng nhỏ đã làm ăn được mười mấy năm, chủ yếu là bán cho người quen, nên đều hiểu nhau, chủ tiệm hỏi: “Không phải Thanh Minh cũng chẳng phải ngày giỗ, có phải bà cụ báo mộng nói không đủ tiền tiêu không?”

Đối phương đang nói đến mẹ của Tưởng Đại Lâm đã qua đời nhiều năm trước.

Tưởng Đại Lâm ủ rũ ừm một tiếng, chủ tiệm thấy sắc mặt của ông ta không tốt nên cũng chẳng nói gì thêm, chỉ gói đồ lại cho Tưởng Đại Lâm: “Tám mươi tệ, quét mã QR trên tường là được.”

Tưởng Đại Lâm lấy điện thoại ra định quét mã, rồi lại đột ngột cất điện thoại đi: “Tài khoản hết tiền rồi.”

Ông ta đã xem TV, cũng có đọc tiểu thuyết, biết rằng nếu thanh toán trực tuyến sẽ lưu lại lịch sử mua sắm vàng mã của ông ta.

Triệu Vân thanh toán bằng tiền mặt xong rồi nhận lấy túi vàng mã từ tay chủ tiệm. Bà ta bất cẩn đánh rơi chiếc túi xuống mặt đất, những thỏi vàng vương vãi trên sàn, bên cạnh có chiếc quạt điện đang bật, cơn gió lướt qua thổi những thỏi vàng bay khắp nơi, một trong số chúng đã bay ra tận ngoài cửa. Triệu Vân ngồi xổm xuống nhặt chúng lên.

Tưởng Đại Lâm sốt ruột nói: “Làm ăn kiểu gì thế, có chút đồ cũng cầm không xong.”

Triệu Vân không dám lên tiếng, chỉ quỳ dưới đất nhặt tiền vàng. Khi cúi xuống để lộ ra một khoảng nhỏ ở thắt lưng, bên trên mặt da toàn bộ đều là vết bầm tím.

Chủ tiệm nhìn thấy, biết đó đều là do bị Tưởng Đại Lâm đánh. Việc của nhà người ta, người bị đánh cũng không lên tiếng, nên ông ta cũng chẳng tiện can dự, tham gia vào còn bị nói nhà rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.

Chủ tiệm vừa giúp nhặt tiền vàng vừa hòa giải: “Không sao, nhặt lại là được rồi.”

Đến cửa nhà, Triệu Vân lấy chìa khóa ra, nhét mấy lần mới nhét được chìa khóa vào ổ khóa, bàn tay run rẩy một hồi cũng không mở được cửa. Sau khi mở cửa ra, hai người vào trong, Triệu Vân núp sau lưng Tưởng Đại Lâm, gương mặt sợ hãi nhìn chằm chằm về phía cửa phòng ngủ nhỏ.

Một cơn gió từ cửa sổ phòng bếp thổi vào khiến Triệu Vân kinh hãi: “Ma, ma, có ma!”

Tưởng Đại Lâm nhìn quanh phòng khách, lấy từ trong tủ ra một chiếc lược gỗ Đào: “Gỗ Đào xua đuổi tà ma, con nhóc đó sẽ không dám tới.”

Nói xong liền ôm chiếc lược gỗ đi đến cửa phòng ngủ nhỏ.
Chương kế tiếp