Rừng Thép

Chương 10
Đồng tử Chu Cẩn rụt lại, ánh mắt băn khoăn đảo quanh trên khuôn mặt Giang Hàn Thanh.
Không nên, hoàn toàn không nên.
Vào thời điểm này cô không nên nhớ đến Tưởng Thành, nhớ đến cái ẩm ướt của ngày mưa gió đó. Tưởng Thành che dù cho cô, lúc mỉm cười, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, lộ ra răng khểnh sắc nhọn.
"Tiểu Ngũ, em đừng trêu chọc anh."
Chu Cẩn sốt ruột tới mức gương mặt đỏ bừng, gào lên với anh: "Ai trêu chọc anh? Em nghiêm túc đó. Em thích anh, từ bé đến lớn chỉ thích một mình anh."
Anh ta nhướng đôi mày nhìn cô với vẻ chăm chú, sau đó, lại hoàn toàn không xem lời Chu Cẩn nói ra gì. Anh ta chẳng từ chối, cũng chẳng đáp lại, mà chỉ xoay người, khẽ lườm cô: "Con nhóc như em thì hiểu cái gì chứ? Về nhà. Tự mình đuổi theo, dính mưa cũng kệ em."
Chu Cẩn thấy tâm ý bị anh ta xem thường, nổi giận thở dài, siết chặt nắm tay, hầm hầm đuổi theo Tưởng Thành.
Dáng người Tưởng Thành cao, chân lại dài, nhịp bước chân nhanh hơn Chu cẩn nhiều. Chẳng qua cô đuổi theo nhanh, Tưởng Thành lại nhân nhượng thả chậm bước chân, vì vậy cũng vừa kịp bằng nhau.

Cô nghiến răng đưa ra lời hứa hẹn: "Anh chờ đó cho em, em sẽ chứng minh cho anh xem."
...
Nếu nói gặp lại Tưởng Thành một lần nữa mà nội tâm cô không dậy sóng, nhất định là giả dối.
Càng hận, càng chứng minh cô càng quan tâm.
Cô không có cách nào chứng minh cho Giang Hàn Thanh thấy sự thờ ơ của chính mình, lựa chọn đứng dậy rời đi, nhỏ giọng nói: "Em đi lấy khăn lông."
Giang Hàn Thanh không nhịn được, bắt lấy cổ tay Chu Cẩn.
Anh rũ mắt, đè nén hơi thở gấp gáp vì ham muốn khi nãy xuống càng lúc càng sâu, càng lúc càng chậm.
Giang Hàn Thanh nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lấy lại sự kiềm chế, nói lời xin lỗi với Chu Cẩn: "Anh thu hồi lại những lời nói lúc nãy."
Chu Cẩn chọn né tránh vấn đề liên quan đến Tưởng Thành, một là không muốn Tưởng Thành lại đến quấy phá long trời lở đất cuộc sống của cô, hai là càng không muốn lừa dối Giang Hàn Thanh.
Nhưng người đàn ông ở trước mắt cô, rõ ràng anh tuấn nho nhã, vừa giàu có vừa biết tiết chế, đồng tử vào lúc này chất chứa ánh sáng trong trẻo, lồng ghép một tầng mỹ cảm vô cùng hỗn loạn.
Chu Cẩn có mong muốn bảo vệ bẩm sinh, huống hồ người ngày thường bình tĩnh tới độ tâm trạng hiếm thay đổi như Giang Hàn Thanh, phàm là chỉ cần lộ ra một chút yếu ớt và vô tội, Chu Cẩn đã muốn nhanh chóng nâng niu anh.
Thế này chưa thể gọi là yêu, chỉ là bản tính trời sinh của cô như vậy.
Giang Hàn Thanh là chồng của cô, bây giờ bị thương vì cứu cô, cô ít nhất có thể chứng minh, cô sẽ không phụ lòng anh, cho nên --
Chu Cẩn ôm cổ Giang Hàn Thanh, quay lại hôn anh.
Đôi môi mềm mại ấm áp, khẽ chạm vào môi Giang Hàn Thanh một chút, rồi lại hôn lên gương mặt anh.
Quá bất ngờ không kịp đề phòng, Giang Hàn Thanh sững sờ, ngón tay níu chặt drap giường trong vô thức, bả vai run lên rất nhẹ.
Nụ hôn của phụ nữ không giống với đàn ông, không có tính chiếm đoạt dũng mãnh, cũng không mang cảm xúc trầm lắng sâu sắc. Nụ hôn của Chu Cẩn dịu dàng, quyến luyến, vừa giống như làn nước, lại vừa giống tấm lưới, chờ đến khi anh kịp phản ứng bản thân đã bị vây kín thì cũng đã quá muộn màng.
Giang Hàn Thanh hơi hổn hển hụt hơi.
Chu Cẩn khụy gối quỳ trên giường, hai tay nâng gò má Giang Hàn Thanh, hôn anh một cách tinh tế kỹ càng. Cô chiếm cứ quyền chủ đạo, giống như đang nếm món điểm tâm nào đó ngon miệng, đầu lưỡi lướt qua gò má lành lạnh trắng trẻo của Giang Hàn Thanh, đè nhẹ lên rái tai anh.
Giang Hàn Thanh nổi lên từng cơn kinh hãi, lỗ tai ngứa ngáy tê dại, sau lưng túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Anh không nhịn được nữa, cơ thể cứng ngắc rốt cuộc cũng khôi phục tri giác, giơ tay nắm lấy vòng eo Chu Cẩn, đẩy cô ra một khoảng cách ngắn, "Chu Cẩn, em..."
"Không phải anh muốn chứng minh sao?"
Mặt cô đỏ tới tận mang tai, hơi thở nhẹ và ngắn.
Trước mắt là bầu ngực sữa trắng nõn của Chu Cẩn, đôi môi đỏ tươi, hơi thở nóng hổi phả trên gương mặt anh, hừng hực tới độ máu huyết anh đang sôi trào.
Vòng tay đang ôm Chu Cẩn vào người siết càng lúc càng chặt, vết thương trên cánh tay vẫn còn đau, nhưng đau cũng tốt, tốt nhất là đau khiến cho anh tỉnh táo và lý trí.
Giang Hàn Thanh biết bản thân mình đang dần dần mất đi kiểm soát, có thứ gì đó đang muốn đục vỡ lồng ngực --- là khát khao muốn phá hỏng, hiện tại anh muốn được mạnh mẽ xoa nắn Chu Cẩn vỡ vụn trong vòng tay.
Hai chân Chu Cẩn đột nhiên mất trọng lực, cô cả kinh, bám víu bả vai của Giang Hàn Thanh theo bản năng.
Anh ôm cô đưa lên giường.
Khuôn mặt của Giang Hàn Thanh ở phía bên trên và rất gần, vẫn giống như vậy, bình tĩnh giống như lúc trước nhưng gốc tai đã đỏ ửng.
Chu Cẩn nhắc nhở anh: "Tay của anh!"
"Không sao."
Giang Hàn Thanh không để ý đến, bàn tay vuốt ve cánh tay trơn mịn của cô, cùng cô đan mười đầu ngón tay chặt chẽ vào với nhau.
Đốm lửa dục vọng trong đôi mắt anh dường như bùng mạnh lên, anh cúi đầu, một lần nữa hôi lên đôi môi Chu Cẩn.
Anh nôn nóng, không còn tính nhẫn nại, cũng không theo trình tự nào, dựa vào bản năng nguyên thủy, đưa lưỡi đẩy hàm răng của cô, tìm kiếm hương thơm trong nụ hôn mút mát.
Ngón tay anh thon dài có lực, thâm nhập vào bên dưới chiếc váy đen, men theo cặp đùi săn chắc láng mịn của Chu Cẩn mà hướng lên trên, nâng giữ cặp mông của cô.
Chu Cẩn cong chân lại, làn da được che đậy bên dưới lớp màu đen càng trở nên trắng sáng.
"Chu Cẩn, anh muốn em."
Những nụ hôn sâu liên tục khi nãy không thể nào hóa giải được ham muốn của Giang Hàn Thanh, anh gấp gáp bắt đầu thay đổi trở nên tệ hại hơn, giống như con thú hoang, không thể khống chế được suy nghĩ muốn cắn xé.
Anh cắn lên vùng da ngay cổ, rái tai cô, hàm răng đang ngậm giữ không ngừng cắn mút.
Chu Cẩn biết dáng vẻ ổn trọng và lịch sự của anh, nhưng hiện tại cô cảm nhận được một gương mặt khác của Giang Hàn Thanh --
Ẩn nấp dưới lớp da thịt này, là tính áp bức và dũng mãnh chỉ mỗi giống đực mới có.
Anh đẩy rớt dây áo, tuột váy của cô tới thắt lưng. Khuôn mặt Chu Cẩn càng đỏ hơn, đèn trong phòng vẫn còn đang mở, đôi mắt Giang Hàn Thanh hơi u tối, nghiêm túc tỉ mỉ thưởng thức thân thể của cô.
Chu Cẩn không tránh khỏi ngượng ngùng, giơ tay lên che ngực, "Có thể tắt đèn không anh?"
Giang Hàn Thanh: "Anh muốn em nhìn anh."
Anh xụ mặt, ánh mắt hơi híp lại, vẫn là giọng điệu khẩn cầu như cũ, nhưng Chu Cẩn vẫn nghe ra chút ít cứng rắn.
Anh cẩn thận đẩy mở cánh tay đang che chắn của Chu Cẩn, lòng bàn tay nóng rực, xoa nắn bầu ngực sữa trần trụi của cô.
Dưới cái vuốt ve nhẹ nhàng, trước mắt Chu Cẩn dần hỗn loạn, cô ôm giữ Giang Hàn Thanh, khẽ nhắm mắt, để mặc cho bàn tay và đôi môi anh du ngoạn trên người cô.
Khát vọng ở nơi sâu nhất bị đốt nóng.
Chu Cẩn giống như đang tìm kiếm lung tung không mục đích, hôn đáp trả Giang Hàn Thanh một cách lung tung.
Anh duỗi tay nâng gương mặt Chu Cẩn lên, để cô nhìn trực diện với anh. Chu Cẩn không thể không mở mắt nhìn anh, so với khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng đẹp trai của anh, khuôn mặt Chu Cẩn đỏ lựng nóng rực, hơi thở hỗn loạn, "Sao thế anh?"
Giọng điệu Giang Hàn Thanh lắng sâu, tiếng nói khàn đục.
"... Chu Cẩn, em nhìn anh."
Chương kế tiếp