Rừng Thép

Chương 117
Gần đây Chu Cẩn khóc suốt, những giọt nước mắt mà cô đã cố kìm nén không để rơi trong suốt năm năm qua, giờ đây lại không chút do dự mà tuôn trào.

Giang Hàn Thanh không nỡ đẩy cô ra, bàn tay anh giữ vai Chu Cẩn, nhẹ nhàng vỗ về cô, nhưng không dám ôm cô lại.

Mọi thứ đều quá viển vông

Có lẽ Chu Cẩn nhất thời cảm thấy hổ thẹn, nhất thời thương xót cho anh nên mới vội vàng nói lời thích anh.

Giang Hàn Thanh cần phải giữ cho mình đủ tỉnh táo để tránh giẫm lên vết xe đổ của ngày hôm đó.

Sau khi khóc đủ và ôm cũng đủ rồi, Chu Cẩn nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đừng ly hôn, được không?”

Âm cuối trong câu nói của cô có chút thiếu nữ e ấp, giống như đang làm nũng cũng giống như đang dỗ dành.

Giang Hàn Thanh có chút bối rối: “Chu Cẩn, anh không muốn lại làm em bị thương.”

“Có bị thương em cũng không sao hết.” Chu Cẩn vươn tay chạm vào mặt anh, “Em sẵn sàng chấp nhận bất cứ thử thách nào. Giáo sư Giang, em muốn đối tốt với anh, muốn yêu anh, anh muốn trăng sáng, em sẽ không hái các vì sao.”

Cô thẳng thắn và nhiệt tình, những câu nói tùy tiện đó cô lại nói rất nghiêm túc, với một giọng điệu hơi mơ hồ.

“…”

Giang Hàn Thanh nghe xong, nhịp tim có chút không ổn.

Chu Cẩn thấy anh không đáp lại, cũng không nản lòng mà nói: “Nếu bây giờ anh không đồng ý, em sẽ theo đuổi lại anh, em giỏi khoản này nha.”

Chu Cẩn không nghĩ nhiều, chỉ để tỏ ra rằng mình nhất định phải thắng, nhưng Giang Hàn Thanh lại cực kỳ nhạy cảm với lời nói của cô.

Lòng anh chùng xuống, hỏi: “Trước đây em đối Tưởng Thành như nào, hiện tại cũng lại đối với anh như thế sao?”

Trong lời nói của Giang Hàn Thanh chứa đựng sự ghen tuông không thể kiểm soát, nó đã dội một gáo nước lạnh vào tinh thần nhiệt huyết tràn đầy ý chí quyết chiến của Chu Cẩn.

Chu Cẩn ngẩn người trong giây lát.

Vừa dứt lời, Giang Hàn Thanh liền hối hận, nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Cẩn đông cứng lại, cảm giác tội lỗi bỗng trào dâng.

Anh cũng không xin lỗi nữa, trong lòng nghĩ nên để Chu Cẩn biết rằng bản chất con người anh vốn tệ bạc như vậy.

Giang Hàn Thanh im lặng di dời tầm mắt. Rất nhanh Chu Cẩn liền quay mặt anh lại, ánh mắt cô sáng rực, thổi bùng lên ngọn lửa, có thể nóng đến mức băng cũng phải tan chảy.

“Đây có phải là bài kiểm tra đầu tiên không?” Cô hỏi.

Rõ ràng Chu Cẩn có chút tức giận, tháo giày đi thẳng lên giường, vòng tay ôm lấy eo Giang Hàn Thanh.

Cô nhìn anh chằm chằm và nói: “Vậy thì em sẽ dùng chút thủ đoạn để đối phó với anh.”

Cô nắm cổ tay Giang Hàn Thanh, ngón tay trượt lên, đan xen vào bàn tay anh.

Giang Hàn Thanh còn đang kinh ngạc, nhưng môi của Chu Cẩn đã phủ xuống, môi cô mềm mại, nụ hôn lại cuồng nhiệt. Nếu nụ hôn ở núi Khuông xen lẫn sự ngang ngược cuồng bạo, thì giờ đây nụ hôn này lại tràn đầy tình ý.

Thậm chí còn có chút quyến rũ.

Ngón trỏ Chu Cẩn vuốt ve yết hầu đang cuộn lên của anh, ngón tay khẽ xoa xoa hai cái, Giang Hàn Thanh khẽ phát ra tiếng ngâm nga trong nụ hôn dài, nhẫn nhịn và gợi cảm.

Anh khẽ cau mày, nhắm mắt lại, mặc cho Chu Cẩn đang mơn trớn trên người anh. Chu Cẩn tách anh ra, sờ lên lỗ tai nóng rực của anh, trong lòng lóe lên vẻ ranh mãnh.

Cô trêu chọc: “Giáo sư Giang, âm thanh của anh dễ nghe lắm đó.”

“…”

Giang Hàn Thanh thở dốc, mặt càng đỏ hơn, hận không thể trực tiếp đè Chu Cẩn xuống.

Anh không nhịn được khẽ mắng cô: “Chu Cẩn!”

Chu Cẩn hỏi: “Theo đuổi anh kiểu này có được không?”

“…”

“Hay vẫn muốn ly hôn nữa?”

“…”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Giang Hàn Thanh lộ ra vẻ khó chịu, đến cuối cùng vẫn không chịu hé răng nửa lời.

“Đồ keo kiệt.”

Chu Cẩn tức giận, cúi người định cắn anh thì bên ngoài có người gõ cửa, truyền đến giọng nói của Lâm Thu Vân: “Hàn Thanh?”

Chu Cẩn hoảng hốt, ngã lăn từ trên giường xuống, nhanh chóng chỉnh lại mép áo, vuốt lại đầu tóc rồi chột dạ liếc nhìn Giang Hàn Thanh.

Giang Hàn Thanh vừa rồi còn bị Chu Cẩn trêu đùa đến nỗi lúng túng, lúc này trong khi Chu Cẩn tỏ ra hoang mang, ngược lại anh rất điềm tĩnh, dường như người có thể đối phó với Chu Cẩn cuối cùng cũng tới, anh chỉnh lại cổ áo xộc xệch, khẽ nở nụ cười.

Một nụ cười thật đẹp.

Chu Cẩn ngứa răng, nén chịu kích động muốn tiếp tục cắn gặm anh, đi tới mở cửa cho Lâm Thu Vân và Chu Tùng Nhạc.

Lâm Thu Vân nhìn vào bên trong, sợ quấy rầy Giang Hàn Thanh, nhẹ giọng hỏi Chu Cẩn: “Đã đỡ hơn chưa?”

Chu Cẩn nói: “Anh ấy tỉnh rồi.”

Sau đó Lâm Thu Vân và Chu Tùng Nhạc mới đi vào, Giang Hàn Thanh liền chào trước: “Ba, mẹ.”

Chu Tùng Nhạc trông thấy vẻ mặt phờ phạc của Giang Hàn Thanh, thoáng chốc nghĩ tới câu nói của Đàm Sử Minh, Giang Hàn Thanh đã liều mình chặn chiếc xe mất kiểm soát đang lao về phía Chu Cẩn, cả người và xe đều suýt chút nữa rơi xuống vách núi.

Trong lòng Chu Tùng Nhạc vừa cảm kích lại vừa vui mừng.

“Không sao là tốt rồi. Con đó, tính tình vẫn hệt như hồi nhỏ …” Ông ngập ngừng, không thể nói quá nhiều lời sến sẩm với bọn trẻ, nghĩ lại rồi nói, “Sau này đừng làm mấy chuyện nguy hiểm thế nữa, cũng ít hùa theo Chu Cẩn làm loạn thôi.”

Khi Lâm Thu Vân trách móc ông không nên ủng hộ Chu Cẩn và khiến con gái mình bỗng dưng lao vào nguy hiểm, Chu Tùng Nhạc sẽ giải thích với Lâm Thu Vân rằng đó là công việc của con bé, nhưng khi thật sự trông thấy Chu Cẩn xảy ra chuyện, ông cũng không khỏi tự trách bản thân.

“Nhất là con! Không thiết sống nữa hả. Con tưởng mình là con nít à, hay là đang đóng phim bom tấn Hollywood? Còn dám làm chuyện nguy hiểm nhảy từ trên xe xuống như thế. Nói bao nhiêu lần rồi, an toàn là trên hết, an toàn là trên hết, không vặn tại con thì con sẽ không bao giờ ghi nhớ câu này phải không?”

Sắc mặt Chu Tùng Nhạc đanh lại, ông trở nên nghiêm túc, đừng nói là Chu Cẩn, ngay cả Chu Xuyên cũng đều phải sợ, khi ông khiển trách, Chu Cẩn chỉ đành cúi đầu ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Giang Hàn Thanh lại không sợ hãi trước cơn giận của Chu Tùng Nhạc, liền mở miệng nói đỡ cho Chu Cẩn: “Ba, con cũng có lỗi trong chuyện này, là con đã không ngăn cản cô ấy, không thể trách mình Chu Cẩn được ạ.”

Chu Tùng Nhạc luôn đối xử tốt với con cái của người khác.

Thấy vậy, Chu Cẩn nhanh chóng ôm lấy cánh tay Giang Hàn Thanh, núp sau lưng anh, lấy anh làm bia đỡ đạn.

Chu Tùng Nhạc giả bộ trừng mắt nhìn Giang Hàn Thanh, một lúc sau liền bật cười: “Ta dạy bảo nó, con còn bao che cho nó à?”

Lâm Thu Vân đứng một bên cũng mỉm cười, càng cười, trong ánh mắt càng có chút gì đó chua xót.

Hai đứa nhỏ vừa trải qua một kiếp nạn sinh tử, tâm trạng hai bậc trưởng bối lúc này càng hạnh phúc và vui mừng, mừng vì các con đều vẫn khỏe mạnh.

Lâm Thu Vân vỗ vỗ mu bàn tay của Giang Hàn Thanh: “Chu Cẩn vẫn còn sức sống và hoạt náo như vậy, mẹ không phải lo lắng gì nữa, nhưng con bị thương nặng hơn, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.”

“Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không sao đâu ạ.”

Lâm Thu Vân nói: “Con nên ăn uống khỏe hơn. Mẹ thấy bữa ăn ở bệnh viện đó không đủ dinh dưỡng, lát nữa mẹ sẽ về nhà nấu một ít canh, tối đem đến cho con uống nhé, thế nào?”

Giang Hàn Thanh nói: “Mẹ, không cần phiền mẹ vậy đâu.”

Lâm Thu Vân cười hiền, một mực nói: “Người nhà với nhau cả, có gì mà phiền với không phiền?”

Chu Cẩn nghe vậy có chút tham lam, vung tay lên nói: “Con cũng muốn uống.”

Lâm Thu Vân thấy cô còn tranh giành với anh, vừa tức giận vừa cười nói: “Con uống canh cá không?”

Chu Cẩn bĩu môi: “… Vậy thì thôi ạ.”

Ngay sau đó, Lâm Thu Vân nói chuyện với cô về việc nên nấu món canh gì, trong lúc nói chuyện, không ngừng nhắc tới thân thể của Chu Cẩn, sau đó lại đi sâu vào hỏi cô về việc sinh con trong tương lai.

Chủ đề lan man, những lời cằn nhằn than vãn không hồi kết, thỉnh thoảng Chu Tùng Nhạc cũng thêm vào đôi ba câu và đưa ra ý kiến mang tính kết luận.

Giang Hàn Thanh ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe.

Thật huyên náo, dường như Chu Cẩn và ba mẹ cô cứ ở cùng nhau là lại có vô số điều muốn nói.

Trời đã trưa, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa kính tràn khắp căn phòng.

Không khí ở đây vẫn còn mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, tường vẫn một màu trắng lạnh, nhưng lần đầu tiên Giang Hàn Thanh cảm thấy thì ra bệnh viện cũng rất tốt.


Sau ba ngày theo dõi trong bệnh viện, Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn đều được xuất viện sau khi được sự cho phép của bác sĩ.

Hai ông bà Chu gia đã chạy tới chạy lui nhiều ngày, dù sao cũng đã lớn tuổi, không thể chịu được quá nhiều áp lực, Chu Cẩn không muốn làm phiền họ nữa nên đã đặt vé cao tốc cho họ trở về Ô Thành và dặn dò Nghiêm Bân đến đón tại trạm cao tốc.

Trước khi Lâm Thu Vân và Chu Tùng Nhạc rời đi, vốn dĩ còn muốn gặp lại Tưởng Thành. Tuy nhiên, Đàm Sử Minh lại nói vì làm trái mệnh lệnh tự ý hành động tại núi Khuông, suýt gây thiệt hại không thể bù đắp cho lực lượng cảnh sát, nên anh tạm thời bị giam giữ, chờ tiếp nhận điều tra.

Hơn nữa, công tác thẩm vấn tiếp theo đối với nhà máy sản xuất thuốc phiện ở Khuông Sơn vẫn cần sự hợp tác của anh, cho nên Tưởng Thành tạm thời không thể gặp bất kỳ ai.

Ông bà Chu gia không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Sau khi tiễn họ về, Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh trở về nhà của mình. Nơi này đã được Chu Cẩn dọn dẹp qua, Giang Hàn Thanh ưa sạch sẽ, tiêu chuẩn sinh hoạt của cô cũng đã cải thiện rất nhiều, Giang Hàn Thanh đã nhiều ngày không ở đây, dường như mọi thứ vẫn được cô khôi phục lại giống với dáng vẻ ban đầu.

Lúc đi vào, chân của Giang Hàn Thanh bị thương, động tác có chút chậm chạp. Chu Cẩn càng phải phụ đỡ anh, trước tiên cởi áo khoác đen cho Giang Hàn Thanh, treo lên móc áo, sau đó ngồi xổm xuống giúp anh thay giày.

“Tối nay anh muốn ăn gì?” Chu Cẩn đưa dép cho anh, “Nhấc chân.”

Giang Hàn Thanh ngoan ngoãn đeo vào.

Chu Cẩn đứng dậy, vươn tay cởi cúc áo sơ mi cho anh. Mới cởi được một nửa, đột nhiên Chu Cẩn nghĩ tới điều gì đó, ngừng tay lại, gian xảo nhìn anh: “Giáo sư Giang, nếu anh nhất quyết muốn ly hôn, em còn có thể cởi cúc áo cho anh được không?”

“…”

Rõ ràng dù không hỏi ý kiến ​​của anh thì cũng đã cởi được một nửa rồi.

Giang Hàn Thanh nhìn thấy đôi mắt cong cong của Chu Cẩn, càng nhìn càng giống một tiểu hồ ly nhỏ hiếu thắng, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt lạnh lùng.

Anh từ chối nói: “Không thể. Anh sẽ tự làm.”
Chương kế tiếp