Rừng Thép

Chương 123
Tay Giang Hàn Thanh nắm chặt, gắng hết sức để kìm nén cảm xúc nói: “Thầy.”

Cơn phẫn nộ bừng bừng như lửa đốt trên người anh khiến Vương Bành Trạch có chút bất an. Ông di chuyển ngón tay hai lần, rất muốn xoa đầu Giang Hàn Thanh, nhưng hiện tại ông lại không thể làm được.

Hơi thở của Vương Bành Trạch vẫn còn rất yếu, nói một cách ngắn gọn nhất có thể: “Đừng làm chuyện ngu ngốc, hãy nghĩ đến Chu Cẩn.”

Giang Hàn Thanh lạnh mặt, im lặng không nói.

Vương Bành Trạch nói tiếp: “Người đánh thầy nói, là quà của người khác kêu anh ta tặng. Có kẻ chủ mưu đứng sau …”

Giang Hàn Thanh lập tức đáp lại một cách chắc nịch: “Là Thích Nghiêm.”

Rõ ràng lần này là vụ trả thù đã lên sẵn kế hoạch, lại xảy ra sau lần hành động ở núi Khuông, còn dám ngang nhiên trực tiếp hành hung trong tòa nhà phòng nghiên cứu tội phạm như vậy, ngoài Thích Nghiêm ra, Giang Hàn Thanh không nghĩ được ai khác.

Vương Bành Trạch chớp mắt, đồng ý với suy đoán của anh: “Hắn, muốn báo thù cậu. Phải cẩn thận đấy.”

“…”

Thích Nghiêm đặc biệt chọn xuống tay với Vương Bành Trạch, không phải vì hắn có quá nhiều mối hận với Vương Bành Trạch, người mà hắn thật sự muốn trả thù chính là Giang Hàn Thanh.

Nếu Vương Bành Trạch không phải là giáo viên của anh, có lẽ ông cũng sẽ không bị tai vạ gió bay.

Giang Hàn Thanh rũ mắt xuống: “Thầy, trước đến nay em vẫn luôn là một học trò không ra gì, là em liên lụy đến thầy.”

Mắt Vương Bành Trạch híp lại, là đang cười, khóe miệng ông giương lên: “Cậu có rất nhiều điểm đáng trách, cho nên phải chịu trách nhiệm, chăm sóc và an táng khi lão già này nằm xuống đấy.”

Đến nước này, Vương Bành Trạch vẫn cười đùa với Giang Hàn Thanh, cố gắng làm dịu đi sự tự trách và lo lắng của anh.

Nhưng càng vậy, Giang Hàn Thanh càng căm ghét chính mình.

Ngay từ năm năm trước khi anh chọn bắn phát súng đó, mầm mống mang tên bóng tối đã bén rễ ở một góc nào đó trong trái tim anh, lúc này đang bị Thích Nghiêm moi móc đào xới từng chút một, một khi xuyên qua mặt đất, nó sẽ mọc lung tung không thể kiểm soát được.

Nuốt chửng lấy người khác, cũng sẽ nuốt chửng lấy chính anh.


[Nếu anh Giang đã có hiểu biết sâu rộng về lĩnh vực tâm lý học, vậy lẽ nào anh lại không biết tại sao tôi không thể không giết người?]

[Không có cách nào cả, nếu tôi không giết chết chúng, tôi nghĩ mình sẽ không thể có được bình yên.]


Khi đó, anh dường như đã hiểu được lý do tại sao Thích Nghiêm lại phải giết người, giống như ngay bây giờ anh muốn giết chết Thích Nghiêm, đều bởi vì hận thù không biết trút bỏ nơi đâu.

Giang Hàn Thanh nắm chặt cánh tay phải đang run rẩy của mình.

Vương Bành Trạch quá sợ rằng anh sẽ đi sai đường, phá hỏng tất cả mọi thứ mà bản thân anh đã không dễ gì mà có được.

“Hàn Thanh.”

“Thầy.”

Vương Bành Trạch kiệt sức, nói ngắt quãng: “Học trò ngoan, anh bạn hiền của thầy… Đừng để hận thù làm mờ mắt em.”

Đây là lần đầu tiên Vương Bành Trạch nói thế này, học trò ngoan, cũng là bạn hiền.

Hốc mắt Giang Hàn Thanh thoáng chốc đã đỏ ửng.

Y tá đi tới nhắc anh đã hết giờ thăm khám.

Vương Bành Trạch lại chớp mắt, ra hiệu với anh: “Đi đi, ta mệt rồi.”

Giang Hàn Thanh cũng không nán lại nữa, cúi xuống chạm vào tay Vương Bành Trạch, nhanh chóng xoay người rời đi.

Anh vừa tháo khẩu trang vừa bước ra ngoài.

Ngay lập tức, ánh mắt bi thương đau buồn của giây trước, trong giây sau liền dâng trào thành nỗi oán hận cuồn cuộn.

Ánh sáng ảm đạm của bệnh viện hắt lên mái tóc rối bù của anh, phản chiếu vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị của anh.

Giang Hàn Thanh bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Chu Cẩn bước tới, hỏi anh: “Thầy Vương thế nào rồi?”

“Thầy sẽ ổn thôi.”

Một tay Giang Hàn Thanh choàng qua ôm lấy Chu Cẩn, đặt một nụ hôn lên trán cô. Môi anh lạnh lẽo, rõ ràng là đang hôn, nhưng Chu Cẩn không cảm nhận được bất kỳ cảm giác ấm áp nào từ anh.

Chu Cẩn lờ mờ bất an, nhưng cũng không nói ra sự khác lạ đó.

Anh thấp giọng nói: “Anh sẽ đến đồn cảnh sát để gặp tên hung thủ đó, hỏi anh ta vài câu.”

Anh cần xác nhận xem đứng sau tên côn đồ đó rốt cuộc có phải là Thích Nghiêm hay không.

Chu Cẩn nói: “Vậy để em nhờ sư phụ nói một tiếng với người của đồn cảnh sát?”

“Không cần.” Giang Hàn Thanh khẽ cười: “Hoài Sa là nhà của anh.”

Khi còn ở văn phòng tỉnh, lúc rảnh rỗi anh cũng sẽ hỗ trợ các trụ sở làm công tác điều tra, cho nên đồn cảnh sát các phân cục đều phải vuốt mặt nể mũi với Giang Hàn Thanh.

Chu Cẩn đi theo Giang Hàn Thanh đến đồn cảnh sát, trên đường đi, Giang Hàn Thanh nhận được một văn kiện hồ sơ, có chứa các thông tin cơ bản về hung thủ.

Chu Cẩn không nhìn rõ, chỉ biết rằng người đàn ông đó tên là Sử Cường.

Sau khi đã nhìn qua một lượt tư liệu về Sử Cường, Giang Hàn Thanh liền lật ngược điện thoại lại và gõ ngón tay vào mặt sau điện thoại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Dọc đường đi, anh trầm mặc, Chu Cẩn cố gắng bắt chuyện với anh, Giang Hàn Thanh cũng chỉ cười nhẹ đáp lại, nhưng nụ cười của anh từ đầu đến cuối đều mang theo khí lạnh, khiến Chu Cẩn khó có thể tiếp tục câu chuyện.

Khi đến đồn cảnh sát, sở trưởng đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy Giang Hàn Thanh xuống taxi, liền đi tới bắt tay anh.

“Đã lâu không gặp.” Giang Hàn Thanh nhanh chóng giới thiệu với ông ta: “Đây là vợ của tôi, Chu Cẩn, một cảnh sát hình sự trong đội trọng án thành phố Hải Châu.”

Chu Cẩn cũng đưa tay ra bắt tay với sở trưởng, nói: “Hôm nay hai đồng nghiệp của tôi cũng vừa mới tới đây. Lần này làm phiền ngài rồi.”

Sở trưởng không ngờ Giang Hàn Thanh đã kết hôn rồi, nhất thời ngạc nhiên, bây giờ biết vợ anh còn là người của đội trọng án Hải Châu, vội cười: “Đều là người nhà, không cần khách sáo.”

Ông ấy quay qua hỏi han Giang Hàn Thanh vài câu, lại nói: “Tôi vừa biết được giám đốc Vương xảy ra chuyện, cậu nhất định sẽ qua đây. Hiện tại ông ấy thế nào rồi?”

“Tình hình tốt hơn nhiều rồi.” Giang Hàn Thanh vào thẳng vấn đề: “Sử Cường đâu?”

“Đã hỏi hết những gì cần hỏi rồi, nhưng vẫn chưa tra ra nguồn gốc của 100.000 nhân dân tệ mà cậu ta đưa cho ba mẹ mình.”

Giang Hàn Thanh nói: “Cho tôi gặp anh ta.”

Mười phút sau, Giang Hàn Thanh ngồi trong phòng thẩm vấn với một cảnh sát khác, ngồi đối diện là Sử Cường.

Từ lúc Giang Hàn Thanh bước vào cửa, ánh mắt của Sử Cường vẫn luôn dán chặt trên người anh.

Viên cảnh sát đi cùng anh yêu cầu Sử Cường giải trình vụ 100.000 nhân dân tệ, hắn ta liền nói mình không biết gì hết, có thể là hắn đã nhặt được nó trên đường vào một hôm nào đó, vẫn ngoan cố chối cãi đến cùng.

Hỏi xong câu này, Sử Cường không chịu hợp tác, viên cảnh sát đó cũng làm theo chỉ dẫn của Giang Hàn Thanh đã nhắc trước đó, không hỏi lại nữa.

Sự chú ý Giang Hàn Thanh vẫn luôn dồn vào cuốn sổ ghi, từ đầu đến cuối đều không buồn liếc nhìn Sử Cường lấy một cái.

Thời gian trôi qua trong im lặng.

Sử Cường chờ đợi sinh buồn bực, chốc chốc lại buông một hai câu khiêu khích, một lúc lại muốn hút thuốc, lúc lại đòi ăn, nhưng chẳng ai thèm để ý đến.

Hắn ta cảm thấy sự tôn nghiêm của mình đang bị thách đố, và sự kiên nhẫn cũng dần bị mài mòn theo thời gian.

Hắn trợn mắt, lộ ra vẻ dữ tợn, chỉ vào Giang Hàn Thanh nói: “Đó là ai, tôi biết cậu! Cậu họ Giang, đúng không?”

Giang Hàn Thanh nhướng mắt hỏi: “Làm sao anh biết?”

Sử Cường không ngờ mình lại chiếm được ưu thế dễ dàng như vậy, đến lượt đối phương đặt câu hỏi, gã ta càng trở nên đắc ý kéo mạnh quần áo của mình.

“Tôi biết chứ.” Sử Cường nói: “Tôi còn biết, lão già cao số đó là thầy của cậu. Người già chính là như vậy, không đánh trả được, tôi chỉ vung nhẹ cây gậy lên, máu đã tuôn ra ầm ầm rồi.”

Đuôi mắt Giang Hàn Thanh hơi dài, khi khẽ híp lại sẽ tạo một đường vòng cung sắc bén khác thường.

Anh hỏi ngược lại: “Là người thuê anh đã dạy anh nói những lời này?”

Sử Cường nhìn anh chằm chằm.

“Vậy hãy để tôi đoán xem hắn ta đã dạy cho anh những gì nhé.”

Giang Hàn Thanh chậm rãi nói: “Hắn ta sẽ nói với anh – anh có thể sẽ gặp một người trong lúc tiếp nhận thẩm vấn, người đó tên là Giang Hàn Thanh, là học trò của Vương Bành Trạch, nhưng không cần phải sợ hãi, chỉ cần lấy thầy của tên đó ra để làm kích động đến hắn, hắn chắc chắn sẽ bị anh dắt mũi.

Ồ, đúng rồi với tính cách của người đó, chắc chắn hắn sẽ chế nhạo tôi vài câu dạng như ‘giả bộ uyên thâm’, ‘tự cho mình là đúng’ … “

Giang Hàn Thanh nói một câu, lông mày của Sử Cường nhíu lại một phân.

Đôi mắt Giang Hàn Thanh đã bắt gặp sự thay đổi trong biểu cảm của anh ta một cách nhạy bén, anh nhếch miệng cười nói: “Xem ra tôi đoán đúng rồi. Thật tiếc là đã năm năm trôi qua, hắn chẳng có chút tiến bộ nào. Sử Cường, anh có biết tại sao hắn lại chỉ dám mượn đao giết người không?”

“……Tại sao?”

“Bởi vì hắn không dám đấu với tôi.”

“…”

“Chuyện hắn không dám làm, sao anh lại dám?”

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

“Thành thật mà nói, tôi không có hứng thú với nguồn gốc 100.000 tệ đó của anh, nhưng anh lại ra tay với thầy của tôi, nợ này phải tính toán cho rõ ràng.”

“Tôi nghe nói anh là người con ngoan có tiếng ở quê. Lần này, anh kiếm được 100.000 tệ từ việc xuống tay với thầy tôi, toàn bộ đã để lại hết cho ba mẹ mình.”

Sau lưng Sử Cường toát ra một tầng mồ hôi nóng, vẫn mạnh miệng nói: “Điều tra rõ ràng đến vậy sao, xem ra cậu đã phải tốn công tìm hiểu rồi nhỉ.”

Giang Hàn Thanh nói: “Hiếu thảo là rất tốt, chỉ là quá ngu xuẩn, có điều anh đã bỏ học từ năm trung học nên không hiểu luật pháp cũng là lẽ thường tình. Sử Cường, tôi có thể cam đoan với anh, 100.000 nhân dân tệ đó, một đồng ba mẹ anh cũng không lấy được đâu.”

Phát âm của anh mượt mà lại rõ ràng, khi không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, cũng không nhìn thấy một tia dịu dàng ấm áp nào, ngược lại toát ra một loại kiêu ngạo khinh miệt.

Quả nhiên Sử Cường bị chịu đả kích lớn, lông mày bất giác nhướng lên, hét lớn: “Ý của cậu là gì!”

Giang Hàn Thanh nói: “Không cần tỏ ra quá kích động cho cuộc sống khổ cực của ba mẹ anh sau này đâu. Mục đích thực sự của anh khi tiếp nhận vụ làm ăn này cũng không phải vì họ. Anh thực sự muốn quay lại ngồi tù đúng không? Bởi vì đó mới là địa bàn thuộc về anh.

Anh vì giết người mới vào đó, ở đó tàn khốc hơn, nhưng không ai dám chọc giận anh, khi tại ngoại thì lại khác, đây là xã hội văn minh, không có chỗ cho những tên cặn bã.”

“…”

Giang Hàn Thanh cười nhạt, đứng dậy, trịch thượng nhìn anh ta.

“Kẻ đã thuê anh hành hung giết người sẽ không quan tâm đến anh sống chết ra sao, cũng không sao, sau này tôi sẽ yêu cầu những quản giáo trong tù chăm sóc tốt cho anh.”

Sử Cường không ngờ Giang Hàn Thanh lại dám nói như vậy trước mặt cảnh sát, cảm xúc của anh ta lập tức trở nên kích động, hét lên với viên cảnh sát: “Anh nghe thấy gì chưa, cậu ta đang uy hiếp tôi!”

Viên cảnh sát nhún vai, buông tay nói: “Thì sao?”

“… Các người! Tôi, tôi phải kiện cậu ta!”

Giang Hàn Thanh gật đầu tỏ ý hoan nghênh, nhưng đã quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.

Chu Cẩn ngồi ở sảnh tiếp tân, đang cúi đầu xem điện thoại.

Trên màn hình hiển thị thư mời điện tử, bữa tiệc đầy tháng mà Chiêm Vi chuẩn bị cho bé con của anh ấy, thời gian là ngày mốt.

Cô nghĩ đến Triệu Bình và những gì anh ta đã nói trước khi chết.

Kinh nghiệm học tập của Triệu Bình ở Đại học Cảnh sát Kinh Châu là giả, không có sự giúp đỡ của người khác, làm sao anh ta có thể làm được điều này? Vậy ai đã giúp anh ta?

Lẽ nào là Chiêm Vi?

Bởi vì trong đoạn phim đó, Triệu Bình và Chiêm Vi quen biết nhau.

Khi cô đang suy nghĩ, ánh mắt thoáng thấy Giang Hàn Thanh đang đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Giang Hàn Thanh thấy cô ăn mặc có chút phong phanh, liền cởi áo khoác khoác lên vai cô.

Anh hỏi: “Em có mệt không?”

Chu Cẩn lắc đầu, phối hợp đưa tay mặc vào trong tay áo khoác. Cô gom lại hơi ấm trong áo khoác, hỏi anh: “Thế nào? Anh đã nói chưa?”

Đáy mắt Giang Hàn Thanh bao phủ bởi bóng đêm, gật đầu nói: “Chính là hắn.”
Chương kế tiếp