Rừng Thép

Chương 142
Chu Cẩn nằm trong bệnh viện thêm một ngày, đợi sau khi tinh thần gần như hồi phục mới gọi điện về nhà báo mình vẫn bình an.

Giang Hàn Thanh chưa báo với ba mẹ Chu về chuyện ở Hoài Sa, muốn đợi Chu Cẩn tỉnh lại để cô tự mình nói.

Chu Cẩn yêu vô cùng sự quan tâm tinh tế đến tỉ mỉ mà anh dành cho cô.

Cô ở bên ngoài có chịu bao đau đớn hay tủi nhục cũng được, hay nguy hiểm đến tính mạng cũng không sao, nhưng nếu liên lụy đến ba mẹ khiến họ lo lắng, là chuyện luôn khiến cô đau lòng nhất.

Khi Chu Cẩn gọi điện về nhà, và đương nhiên là sẽ báo tin tốt thay vì tin xấu, chỉ nói rằng vụ án của anh trai đã được giải quyết, nguyên nhân hậu quả của sự việc đều kể hết cho họ.

Chu Tùng Nhạc thở dài, nhất thời trầm tư không thốt lên được câu nào, Lâm Thu Vân thương xót bật khóc thành tiếng, vì không muốn tỏ ra quá yếu đuối trước mặt con gái, bà đặt điện thoại xuống và dựa vào tủ mà nỉ non hồi lâu.

Sự thật thì luôn tàn nhẫn như vậy.

Họ đã dành tâm huyết nửa đời để nuôi dạy Chu Xuyên trở thành một đứa trẻ xuất sắc, dạy anh chính trực, dạy anh bao dung và lương thiện, cũng dặn dò anh hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc, không ngờ rằng những điều này lại trở thành nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh.

Cho dù biết Chiêm Vi mới là thủ phạm thực sự, nhưng với tư cách của bậc làm cha làm mẹ, sao có thể không tự trách và hối hận?

Chu Tùng Nhạc thấp giọng nói: “Ba nên dạy Chu Xuyên làm chuyện gì cũng cần khôn khéo hơn một chút. Rõ ràng trong lòng ba biết rõ tính cách của nó thật thà và nghiêm chính, sau này sẽ luôn phải chịu thiệt thòi.”

“Vậy đó không phải là anh ấy rồi ạ.” Chu Cẩn nói: “Ba, từ nhỏ đến lớn ba đều rất nghiêm khắc với anh con, lúc này nhất định anh ấy sẽ hy vọng ba có thể tự hào về anh ấy.”

Vì Chu Xuyên không chết trong hèn hạ mà chết trong vinh quang.

“Nó luôn như vậy. Chu Xuyên, luôn là niềm tự hào của ba.” Chu Tùng Nhạc cúi đầu với đôi mắt đỏ hoe nói: “Cả con nữa, Chu Cẩn.”

“Ba …” Chu Cẩn bất giác rơi lệ.

Tính tình Chu Tùng Nhạc cứng rắn, không giỏi nói quá nhiều lời sến sẩm, thấp giọng thở dài: “Được rồi, được rồi.”

Cúp điện thoại, Chu Cẩn lau đôi mắt ướt át, hít thở sâu hai lần mới tiêu tan hết sự chua xót nơi chóp mũi.

Giang Hàn Thanh đưa quả táo vừa gọt sạch vỏ cho Chu Cẩn, Chu Cẩn vừa nằm xuống vừa gặm táo: “Ba vừa mới khen em đó.”

Giang Hàn Thanh nhìn thấy bàn chân cô khẽ vung vẩy, biết cô rất đắc ý, cười nói: “Vui đến vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, nghe được lời khen từ ba còn khó hơn đạt được hạng nhất trong kỳ thi nữa.” Chu Cẩn hỏi: “Anh đã gọi về nhà chưa?”

Trên mặt Giang Hàn Thanh không chút biểu cảm, nói: “Bọn họ ra nước ngoài rồi, về rồi hẵng nói. Đợi lát nữa, anh muốn đi thăm thầy.”

Chu Cẩn vội dơ tay lên nói: “Em đi với anh.”

Giang Hàn Thanh nắm tay cô, đang định nói không cần thì bên ngoài phòng bệnh y tá gõ cửa, nhắc nhở Giang Hàn Thanh nhớ xuống lầu lấy báo cáo xét nghiệm.

Giang Hàn Thanh nói cảm ơn rồi đứng dậy căn dặn Chu Cẩn: “Đừng cử động, đợi anh quay lại đấy.”

Sau khi Giang Hàn Thanh rời đi, Chu Cẩn tiếp tục ăn táo, tiện tay lướt xem tin nhắn trên điện thoại.

Trong “nhóm thám tử Sherlock Holmes” của đội trọng án hiện hàng loạt những tin than vãn từ Bạch Dương, “Nhà ăn ở đây khó ăn chết đi được”, “Em vừa mới cứu anh Thành ra khỏi đồn cảnh sát”, “Quá đẹp trai, quá cool ngầu “, “Giải đấu vòng tròn lần này có thể mời anh ấy tham gia không”, ” Chu Cẩn, chị đã đỡ hơn chưa?”…

Cuối cùng là tin nhắn thoại của Vu Đan: “Tiểu Bạch Dương, cậu ồn ào quá đấy!”

Chu Cẩn mỉm cười, lại thắc mắc câu nói “mới cứu anh Thành ra khỏi đồn cảnh sát” của Bạch Dương là có ý gì, vừa định hỏi thì truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó Tưởng Thành bước vào.

Chu Cẩn thoáng thấy trên mặt anh có vết thương liền hỏi: “Anh sao thế?”

Tưởng Thành kéo ghế đẩu ngồi xuống, vẻ lạnh lùng trên người vẫn chưa tan biến hết, nói: “Chiêm Vi muốn chạy trốn, anh đã lôi hắn về.”

Chu Cẩn nhìn chằm chằm khóe miệng bầm tím của anh, thầm nghĩ tuyệt đối không đơn giản chỉ lôi về không.

Tưởng Thành nhìn xung quanh, hỏi: “Giang Hàn Thanh đâu?”

“Xuống dưới lấy báo cáo xét nghiệm cho em rồi.”

“Cũng quý ông đó chứ.” Tưởng Thành ậm ừ hai tiếng, quay đầu lại nhìn thấy tóc Chu Cẩn đã quá vai, liền nói: “Tóc dài lại rồi này.”

Chu Cẩn đưa tay sờ tóc sau gáy, không quá quen với độ dài này, nói: “Về Hải Châu rồi em đi cắt.”

Tưởng Thành nói: “Không phải định tổ chức hôn lễ sao? Để tóc dài cũng đẹp mà.”

Anh nói câu này không phải điều gì quá đỗi viển vông, trước đây Chu Cẩn đã từng đi thử váy cưới với anh. Chu Cẩn cũng nhớ ra chuyện này, sau lưng cứng đờ, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng. Hai người im lặng hồi lâu, Chu Cẩn mới cẩn thận hỏi anh: “Hôn lễ, anh muốn đến không?”

Thấy cô không thoải mái, Tưởng Thành trêu đùa: “Quên đi, anh cũng không rộng lượng được như Giang Hàn Thanh, anh sợ đến lúc đó sẽ không nhịn được mà đấm lên cái mặt khó ưa của cậu ta.”

Chu Cẩn nói: “… anh dám.”

Tưởng Thành giơ hai tay lên, bất lực đáp: “Rồi rồi, anh không dám.”

Anh nhìn ngắm nụ cười của Chu Cẩn rồi ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Chiều nay anh sẽ quay về Hải Châu. Đội trưởng Đàm giúp anh nộp hồ sơ xác minh thân phận, cấp trên vẫn muốn hỏi thêm về chuyện nằm vùng, kêu anh về tiếp nhận điều tra.”

Chu Cẩn nói: “Vâng.”

Anh né tránh ánh mắt của Chu Cẩn, trầm giọng nói: “… Chuyện khi trước, anh vẫn chưa có cơ hội giải thích với em. Tiểu Ngũ, anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm tổn thương em.”

“Em biết.” Chu Cẩn nói, “Bây giờ có cơ hội rồi, em cũng muốn nghe lời giải thích của anh.”

Tưởng Thành ngạc nhiên, không ngờ Chu Cẩn vẫn muốn hỏi.

Anh im lặng một lúc rồi nói: “Trước anh, Lão Diêu đã điều đến một đặc vụ ngầm, khoảng chưa đầy một tháng, thân phận của đặc vụ đó đã bị bại lộ…”

Sau khi nhiệm vụ thất bại, Diêu Vệ Hải lên kế hoạch phát triển Tưởng Thành thành nằm vùng tiếp theo, Tưởng Thành nhanh chóng nhận nhiệm vụ, nhưng Diêu Vệ Hải đã chậm chạp trong việc tìm cơ hội thích hợp để đưa Tưởng Thành xâm nhập vào nội bộ kẻ thù một cách an toàn.

Cần có thời gian để tạo ra một thân phận giả cho Tưởng Thành, muốn không xảy ra sơ suất cần có sự kiên nhẫn và sắp xếp cẩn thận.

Khi đó, Diêu Vệ Hải cũng nghi ngờ có kẻ nào đó bên trong hệ thống công an đã làm rò rỉ tư liệu của đặc vụ ngầm, dè chừng xung quanh nên hoạt động của Tàng Phong hết lần này đến lần khác bị đình trệ.

Lúc đó, Tưởng Thành vẫn đang công tác trong Đội điều tra hình sự số 2 của huyện Phong Châu, tuy là người rất có nghĩa khí nhưng tác phong thường ngày lại quá cứng rắn, ngoài ra lại thêm bản tính kiêu ngạo ăn vào máu, thường đem lại cho người khác sức ép trên tận trời cao, người quý anh rất nhiều mà người ghét anh cũng không ít.

Có hai người trong đội cảnh sát sớm đã thấy anh không vừa mắt. Hôm đó, bọn họ gọi Tưởng Thành ra ngoài uống rượu, bí mật sắp xếp một em gái bao đến để gài bẫy anh tội thông dâm, sau đó liền báo cho đội an ninh với tư cách là một người bình thường, từ đó khiến danh tiếng của Tưởng Thành bị bôi nhọ rồi đá anh ra khỏi đội cảnh sát.

Trong khoảng thời gian đó, tình cảm giữa Tưởng Thành và Chu Cẩn bắt đầu rạn nứt, luôn rất khó khăn cho anh khi nghĩ tới hai từ ‘về nhà’.

Họ mời uống rượu, Tưởng Thành liền đồng ý.

Hôm đó anh thực sự uống có hơi say, nhưng Tưởng Thành đã tỉnh dậy giữa chừng. Anh thấy mình đang ở trong một khách sạn với một người phụ nữ khỏa thân trên giường, trong đầu đã đoán được phần nào đám người đó muốn chơi xỏ anh.

Tưởng Thành vốn định trực tiếp rời khỏi khách sạn, nhưng khi bước đến cửa phòng, nghĩ thầm trong lòng – đây có thể là một cơ hội tốt.

Anh lập tức liên lạc với Diêu Vệ Hải và nói rõ tình hình hiện tại, Diêu Vệ Hải vừa nghe xong liền nhanh chóng hiểu được cơ hội “tốt” này trong miệng Tưởng Thành nằm ở đâu.

Trước nay băng nhóm tội phạm đó đã rất cảnh giác với các thành viên mới, thay vì đợi sau này bọn chúng tra ra thân phận cảnh sát của đặc vụ ngầm, chi bằng nên làm ngược lại, ngay từ đầu liền để chúng biết rằng Tưởng Thành là một viên cảnh sát.

Hơn nữa còn là một cảnh sát đầy có triển vọng, khi sắp được thăng chức lại bị đồng nghiệp gài bẫy.

Diêu Vệ Hải kêu Tưởng Thành hãy ở lại khách sạn, sau đó ông ấy sẽ nhét gói bột trắng vào bằng chứng và gán tội “tàng trữ trái phép chất ma túy” đẩy Tưởng Thành vào nhà tù Cổ Hoa, tạo cơ hội tiếp cận Hạ Văn một cách quang minh chính đại.

Từ đầu đến cuối, không hề có sự phản bội nào.

Tưởng Thành cười khổ, nói: “Vốn dĩ mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, ngoại trừ em.”

Chu Cẩn nghe xong, trầm mặc hồi lâu mới hỏi anh: “Anh có hối hận không?”

Tưởng Thành mím môi, giống như đang hồi tưởng lại năm năm qua, cuối cùng nhìn về phía Chu Cẩn, nghiêm túc nói: “Không hối hận. Tiểu Ngũ, lúc đó anh chỉ muốn em vui vẻ trở lại, bất luận làm gì cũng được.”

Nếu được quay trở lại, anh vẫn sẽ tiếp nhận các nhiệm vụ của cảnh sát ngầm.

Chu Cẩn vội gật đầu, khóe mắt có chút đỏ lên, cô muốn xin lỗi, lại cảm thấy lời xin lỗi có lẽ không phải là câu trả lời mà Tưởng Thành muốn nghe, vì vậy cô mỉm cười nói: “Không hổ là người em đã từng thích.”

Tưởng Thành nghe xong cũng đột nhiên bật cười, đưa tay vuốt tóc Chu Cẩn: “Đương nhiên.”

Anh thở phào như trút được gánh nặng, đứng dậy chỉnh lại quần áo trên người: “Được rồi, anh đi đây. Giang Hàn Thanh đang giả bộ lượn qua lượn lại ba lần bên ngoài kia kìa. Nếu anh không đi, nói không chừng sẽ xảy ra án mạng mất.”

Chu Cẩn “a” nghi hoặc, ngước cổ nhìn ra ô kính trên cửa, nhưng không thấy bóng dáng của Giang Hàn Thanh đâu.

Tưởng Thành đi ra ngoài trước, quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Hàn Thanh đứng ở hành lang, mặt không chút biểu cảm. Đáy lòng Tưởng Thành cười lạnh, thầm nghĩ tính nhẫn nại và sức chịu đựng của Giang Hàn Thanh quả thật không tầm thường, kiểu người như này rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Sau khi thua cậu ta, Tưởng Thành thật sự đã tâm phục khẩu phục.

Tưởng Thành lấy từ trong túi áo khoác ra thứ gì đó, vung tay ném cho Giang Hàn Thanh.

Giang Hàn Thanh bắt lấy, cúi đầu nhìn xuống, đó là một thẻ nhớ SD màu đen.

“Thẻ nhớ camera trong biệt thự.” Tưởng Thành nói.

Giang Hàn Thanh nắm chặt trong tay, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thành.

Tưởng Thành giả bộ hờ hững nói: “Không biết xảy ra chuyện gì, cháy hỏng rồi. Tôi đưa cho Bạch Dương xem, cậu ta nói nếu đã hỏng rồi thì dữ liệu không phục hồi lại được.”

Giang Hàn Thanh im lặng, nhanh chóng hiểu được ý của họ rồi nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Tưởng Thành nói, “Sau này đối xử tốt với Chu Cẩn.”

Giang Hàn Thanh không hề tỏ ra khiêm tốn về vấn đề này, trả lời: “Trước nay vẫn luôn như vậy.”

Tưởng Thành nhìn nét mặt lạnh như băng của anh, có lẽ là vì không hài lòng với chuyện trong phòng bệnh, khẽ cười: “Có chí khí đấy.”


Lúc trở về Hải Châu đã là đêm muộn, Tưởng Thành mở cửa nhà, trong phòng lấp đầy khí lạnh trống rỗng.

Anh đã quen với bóng tối nên cũng không bật đèn, sau khi khi trở về phòng ngủ liền khóa chặt cửa lại.

Tưởng Thành ngồi ở mép giường, trầm mặc một hồi, lại nhanh chóng nằm lên giường.

Năm năm qua, không giây phút nào anh không khao khát sự yên tĩnh như này, nhưng thật sự trong một khoảnh khắc, anh lại từ từ nhận ra sự yên tĩnh cũng đáng sợ đến vậy.

Anh ngồi dậy, muốn tìm chút việc gì đó để làm, trước tiên vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó quét dọn nhà cửa một lượt.

Thật ra ngoài bụi mốc thì chẳng có gì để lau chùi, Chu Cẩn trước giờ làm gì cũng đều cẩn thận và gọn gàng, cô muốn đi liền đem sạch đồ của của mình đi, không để sót lại thứ gì.

Không có đồ của cô, những thứ thuộc về anh rất ít.

Dưới gầm giường trong phòng ngủ, Tưởng Thành tìm thấy một cái hộp nhỏ, anh cho rằng là của Chu Cẩn đánh rơi.

Khi mở ra mới biết nó không phải.

Đồ đạc trong hộp cũng không nhiều — hai chiếc áo phông nam, một chiếc khăn quàng cổ màu xám, dưới khăn là một chồng thư được xếp gọn.

Chiếc áo phông Tưởng Thành từng mặc. Khăn quàng cổ là Chu Cẩn đã học đan nó với bạn cùng phòng khi còn học đại học, có tất cả hai chiếc khăn, một chiếc cho Chu Xuyên và chiếc còn lại cho anh. Tưởng Thành còn chê họa tiết chiếc khăn quá xấu, nhưng anh vẫn đeo nó mỗi khi trời lạnh, khi làm việc ở đồn cảnh sát Kinh Châu, anh còn đi khắp nơi khoe khoang độ khéo tay của bạn gái với đồng nghiệp.

Về phần chồng thư, đó đều là thư tình mà Chu Cẩn gửi cho anh. Cô đã viết khi còn học trung học, từng bức đều được gửi đến Đại học Cảnh sát Kinh Châu.

Thời điểm đó hai người vẫn chưa xác nhận mối quan hệ yêu đương, hầu hết cuối các bức thư đều chất vấn anh có kết giao với bạn nữ nào hay không, con gái ở Kinh Châu có xinh đẹp hơn cô không.

Tưởng Thành không nhịn được cười, thỉnh thoảng sẽ gọi về bảo cô chăm chỉ học hành, đừng viết vài ba lá thư linh tinh đó nữa.

Chu Cẩn không chịu thua, liền ngay trong cuộc gọi hỏi tại sao mình không thể viết một thư, có phải vì anh đã có một cô gái mà mình thích hay không. Nếu đúng như vậy thì cô sẽ chỉ buồn hai ba ngày rồi thôi, sau này tuyệt đối sẽ không viết nữa.

Tưởng Thành không dám nói dối, thành thật khai “không có”.

Sao anh dám nỡ phụ lòng Chu Cẩn?

Những cô gái khác có thể thích khuôn mặt và thân hình của anh, nhưng họ sẽ không bao giờ muốn lấy anh, bởi vì anh chẳng có gì trong tay, thậm chí cũng không có khả năng tặng họ một món quà tử tế.

Nhưng khi anh nói với Chu Cẩn: “Tiểu Ngũ, em biết anh chỉ là thằng nhóc nghèo kiết xác, không cha không mẹ, chẳng có gì hết.”

Chu Cẩn trả lời anh: “Em sẽ tặng em cho anh, nhưng nếu anh không cần, em cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu anh có thể thích em, vậy thì anh sẽ có em, em có tiền, sau này đi làm rồi còn có thể kiếm nhiều tiền hơn nữa.”

Tưởng Thành muốn cười.

Nghe thấy tiếng anh cười, Chu Cẩn vui vẻ cúp điện thoại, vẫn viết thư tình như thường lệ.

Tưởng Thành cất giữ từng lá thư cho tới tận bây giờ.

Bây giờ nhìn những bức thư tình này, Tưởng Thành vẫn muốn cười, cứ cười như thế đến khi hai mắt bắt đầu nóng ran, nhưng lại không rơi giọt lệ nào.

Anh đặt chiếc hộp lên bàn cạnh giường, nghiêng người cuộn tròn mình lại.

Nơi này đối với anh mà nói, là một nơi đầy ắp kỷ niệm, Tưởng Thành khó lòng gạt bỏ đi quá khứ trước đây.

Trước đây, cũng tại vị trí này, ánh mặt trời chói chang chiếu qua khung cửa sổ trong suốt, Chu Cẩn nằm bên cạnh anh, nói về kế hoạch và ý tưởng trang trí nhà của mình.

Anh ôm cô, hôn cô rồi thở dài nói: “Tiểu Ngũ, cuối cùng anh cũng có nhà riêng.”

Bây giờ trong căn phòng tối tăm này, không có Chu Cẩn ở đây, chỉ có ánh đèn mờ ảo từ cửa sổ hắt vào, anh im lặng hồi lâu trong bóng tối.

Điện thoại di động của Tưởng Thành bỗng rung lên.

Màn hình nhấp nháy hiện lên hộp tin nhắn, người gửi tin là Đàm Sử Minh.

“Tưởng Thành.”

“Chuyện xác minh thân phận đã có câu trả lời, họ đưa ra cho cậu hai sự lựa chọn.”


Vụ việc Hoài Sa vẫn đang được cảnh sát Hoài Sa điều tra, lần này sở tỉnh cũng đã sử dụng không ít lực lượng cảnh sát, đội trọng án thành phố Hải Châu vẫn cần Đàm Sử Minh quay về chỉ đạo.

Một tuần sau, Đàm Sử Minh trở lại đội trọng án, Tưởng Thành đến gặp ông ấy như đã hẹn.

Tưởng Thành thẳng lưng đứng trước mặt Đàm Sử Minh với tư thế cực kỳ chuẩn mực.

Đàm Sử Minh nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi hỏi: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

Tưởng Thành kiên định nói: “Đã nghĩ kỹ rồi.”

Đàm Sử Minh: “Không hối hận?”

Tưởng Thành mỉm cười: “Đội trưởng Đàm, Chu Cẩn chưa từng nói ông là người rườm rà như vậy đấy.”

Đàm Sử Minh lấy ra một thẻ căn cước mới từ trong ngăn kéo, đẩy đến trước mặt Tưởng Thành.

“Đây là chứng minh nhân dân mới được cấp theo yêu cầu của cậu.”

Ảnh trên chứng minh thư là Tưởng Thành, nhưng tên không còn là “Tưởng Thành” nữa, thay vào đó là ba chữ “Mạnh Tuấn Phong”.

Đàm Sử Minh bất lực thở dài, an ủi nói: “Tưởng Thành, cái chết của Cục phó Diêu và Mạnh Tuấn Phong không liên quan gì đến cậu, đừng tự tạo quá nhiều áp lực cho mình.”

Tưởng Thành cầm chứng minh thư lên, ngón tay khẽ chạm vào tên của Mạnh Tuấn Phong, cười một cách thản nhiên và tùy tiện.

“Yên tâm, tôi chỉ muốn nhắc nhở bản thân, dù thế nào đi nữa, cũng phải sống thật tốt.”

Dù sao thì mạng sống của anh cũng là do Mạnh Tuấn Phong đã đổi lấy.

Khoảng thời gian này Đàm Sử Minh đã nhận ra được ý chí mạnh mẽ của Tưởng Thành, gật đầu nói: “Tương lai vẫn còn một chặng đường rất dài, nhất định phải cẩn thận. Còn nữa, cậu đã nói lời tạm biệt với Chu Cẩn chưa?”

Tưởng Thành nghĩ tới đây liền nói: “Không cần, sau này nói không chừng sẽ còn gặp lại.”

Tưởng Thành đặt một tập hồ sơ vụ án lên bàn của Đàm Sử Minh.

“Đây là báo cáo hành động năm năm qua của tôi, còn cả một hồ sơ nằm vùng.”

Bản gốc của hồ sơ đặc vụ sớm đã bị Diêu Vệ Hải đích thân tiêu hủy, tài liệu này của anh không thể coi là chính thức, chỉ là muốn giữ lại một bằng chứng xác nhận thân phận cho mình.

Trong tập hồ sơ nằm vùng đã viết…

Mật mã nhiệm vụ: K200829

Người phụ trách: Đội trưởng đội chuyên án “8.17”, Diêu Vệ Hải

Người chấp hành: Phó Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự số 2 của quận Phong Châu, Thành phố Hải Châu, đặc vụ ngầm của Đội chuyên án “8.17”, Tưởng Thành

Ký hiệu: Tàng Phong

Ghi chú: Lúc thực thi có xảy ra những sai sót, hiện đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, trong thời gian tới tôi sẽ tiếp tục tiến về phía trước, sau đây tôi xin báo cáo, sẽ luôn trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với tín ngưỡng, trung thành với…

Anh không viết ra, vẫn còn chừa chỗ cho hai chữ, anh chỉ viết nét đầu tiên.

Trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với tín ngưỡng, và…

Trung thành với Chu Cẩn.
Chương kế tiếp