Rừng Thép

Chương 144
Khí trời ngày càng lạnh, Chu Cẩn nghỉ phép ở nhà, vì lý do cơ thể nên gần đây cô rất ít đi ra ngoài. Đôi khi cô sẽ chơi game với người bên lữ đoàn săn súng quận Đông Thành. Họ nói trước kia Giang Hàn Thanh còn làm việc ở quận Đông Thành thì tỉ lệ phá án của họ nhiều lần giành được hạng nhất toàn thành phố, đáng tiếc thay hiện giờ Giang Hàn Thanh lại đang làm rể đội trọng án rồi.

Trước đây hai đội cạnh tranh thi đua không ít, đội trọng án mắng họ mời người viện trợ bên ngoài, còn họ mắng đội trọng án là ghen ăn tức ở, bây giờ đã hòa giải hơn nhiều.

Chu Cẩn nói với họ: “Sao có thể gọi là đáng tiếc thay? Một đám người ‘GATO’ đây mà.”

Cô giận đến mức quét sạch đám nhân vật trong game của người bên lữ đoàn săn súng, tuyên bố sẽ không nương tay cho tuyển thủ bên họ.

Cuối cùng người của lữ đoàn săn súng chán nản rời trận, đã thế còn nghiêm túc dặn dò đội trưởng nhà mình phải cấm sử dụng Chu Cẩn lúc đánh giải.

Khi không chơi game, cô sẽ ra ban công mân mê những bụi hoa cỏ mà Giang Hàn Thanh trồng. Công việc này vừa mới bắt tay vào làm được hai ngày đã bị Giang Hàn Thanh ra lệnh cấm, không cho cô đụng chạm vào những thực vật nhỏ bé đáng thương kia nữa.

Chu Cẩn tụt hứng, lúc nhàm chán liền lục tung sách trên kệ sách của Giang Hàn Thanh, xem vài bộ phim mà anh đã giới thiệu.

Dĩ nhiên, tất cả những việc như chơi game, nuôi cây cảnh, đọc sách, xem phim…v.v đều là phụ, việc chính thường ngày của cô vẫn là ——

Trêu ghẹo Giang Hàn Thanh.

Gần đây Giang Hàn Thanh hay lui tới ba nơi là bệnh viện, nhà và trường học, mỗi lần về nhà không phải đang làm việc thì sẽ ngủ, điều này khiến Chu Cẩn mơ hồ cảm thấy có chút khủng hoảng hôn nhân.

Hôm nay bên ngoài trời đổ cơn mưa rả rích kèm tuyết rơi, Giang Hàn Thanh về nhà, khắp người toàn hơi lạnh, thậm chí trên vai cũng ướt sũng. Chu Cẩn đi tới trước hành lang cửa ra vào, nghiêng người tựa vào tường, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh ngọc bích, dây áo phải đã tuột xuống khỏi vai.

Trên váy là bầu ngực trắng muốt, bên dưới là đôi chân thon dài. Cô cong mắt nhìn sang Giang Hàn Thanh: “Anh về rồi?”

Giang Hàn Thanh liếc nhìn cô, sau đó bình tĩnh di dời tầm mắt.

Anh vươn tay vặn máy sưởi trong nhà để ở nhiệt độ vừa đủ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Ừ, em ăn cơm chưa?”

“Chưa, em mới vừa tắm xong.”

Cô đang muốn qua đón lấy đồ trong tay Giang Hàn Thanh nhưng anh lại né tránh. Giang Hàn Thanh nói: “Người anh lạnh.”

Anh lướt qua Chu Cẩn, lần lượt bỏ rau, nước trái cây và sữa tươi vào trong tủ lạnh, sau đó thay áo choàng tắm và chuẩn bị vào tắm rửa.

Chu Cẩn kéo lại dây áo lên vai, giận dỗi: “Mắt mù hả trời?”

Cô thầm nghĩ, trong những ngày qua cô ở nhà dưỡng bệnh, Giang Hàn Thanh đối xử tốt với cô hơn, quan tâm hơn trước kia, nhưng mỗi lần bầu không khí bắt đầu nóng lên, khi giữa hai người vừa thoáng chút mập mờ thì Giang Hàn Thanh lại đem con bỏ chợ, tìm cớ lảng tránh.

Một hai lần thì không sao, nhiều lần như thế khiến Chu Cẩn không khỏi hoài nghi có phải Giang Hàn Thanh có vấn đề chỗ nào rồi không.

Nước trong phòng tắm chảy ào ào.

Chu Cẩn ngả người vào ghế sofa chăm chú đọc quyển “Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn”. Lần này Giang Hàn Thanh tắm đặc biệt lâu, mãi về sau, cô mới nghe được tiếng máy sấy vọng lại. Cô đặt sách xuống, lon ton chạy đến cửa phòng tắm rồi vươn tay ra gõ cửa.

Giang Hàn Thanh rất nhanh liền mở cửa, anh để trần nửa thân trên, khăn tắm vắt ngang hông. Đôi mắt nhìn cô đen láy, lúc này sáng ngời như thể vừa được rửa sạch bằng nước, đem lại chút cảm giác trong sáng vô tội.

Chu Cẩn cảm thấy hiện giờ trông anh rất giống một con hươu.

Anh hỏi: “Sao vậy, Chu Cẩn?”

Chu Cẩn thấy trên gương mặt trắng trẻo của anh hơi phớt hồng, đôi môi mỏng đỏ như màu hoa hồng khiến lòng cô ngứa ngáy không thôi.

Cô hỏi: “Có cần em sấy tóc giúp anh không?”

Giang Hàn Thanh cười: “Được.”

Giang Hàn Thanh ngồi xuống. Chu Cẩn cầm máy sấy lên, chỉnh đến mức thấp nhất, gió mát nhẹ nhàng chậm rãi thổi.

Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay Chu Cẩn đang vuốt ve và vân vê lọn tóc của anh. Chu Cẩn sấy cho tóc anh khô một nửa thì tắt máy sấy đi. Cô cúi đầu, cẩn thận ngửi mùi hương trên tóc anh: “Ồ, hương hoa hồng này.”

Tay cô trượt xuống từ trên vai anh, lồng ngực anh để trần, đường cong cơ bắp vô cùng cân đối và căng tràn, sau đó, Chu Cẩn ôm lấy anh từ phía sau.

Chu Cẩn ghé sát vào tai anh: “Em nghe nói người bên lữ đoàn săn súng quận Đông Thành đặt cho anh một biệt danh là ‘Bông hồng nhỏ của tổ quốc’.”

“…”

Giang Hàn Thanh rất không ưa biệt danh này, kháng cự nói: “Không có chuyện đó.”

Chu Cẩn phì cười, cắn lên vành tai đỏ hồng của anh: “Cũng đúng rồi, bây giờ đã thành của riêng rồi, của riêng cảnh sát Chu thôi.”

Giang Hàn Thanh càng ngượng ngùng hơn, mỉm cười bất lực rồi kéo cô trở ra, đặt cô ngồi vào lòng mình.

Anh nói: “Nói linh tinh gì đó…”

Chu Cẩn vuốt ve sau gáy anh, chớp chớp mắt, nói: “Sao, anh không muốn à?”

“Muốn chứ.”

Giang Hàn Thanh khẽ thơm cô vài cái, rồi cũng không tiếp tục nữa, lòng bàn tay phủ lên đùi Chu Cẩn, giục cô đứng dậy.

Giang Hàn Thanh: “Anh đi nấu cơm.”

Chu Cẩn lề mề nhảy lên, cũng không đi, dựa lưng vào tường và nhìn Giang Hàn Thanh bằng một ánh mắt dò xét và đầy nghi hoặc.

Dĩ nhiên Giang Hàn Thanh hiểu được ánh nhìn của cô, hỏi: “Anh có vấn đề gì sao?”

Chu Cẩn giơ tay lên nửa che miệng, hạ thấp giọng, bí mật hỏi anh: “Giang Hàn Thanh, có phải anh…chỗ đó.. không được nữa rồi à?”

“…”

Giây tiếp theo, Giang Hàn Thanh vươn tay đè cô lên tường, anh cúi xuống nhìn cô, mắt phượng khẽ nheo lại, đuôi mắt càng hẹp dài hơn.

Anh hỏi: “Đây là đang khiêu khích anh à?”

Tư thế anh cứng rắn, uốn gối chống vào giữa hai chân Chu Cẩn. Chu Cẩn không kìm được phát ra tiếng rên rỉ nhưng nhanh chóng cắn chặt môi lại.

Tính xâm chiếm sắc nhọn trên người của Giang Hàn Thanh thật sự không hề thuyên giảm chút nào.

Anh ôm lấy Chu Cẩn, nhìn cô thật sâu, cười khổ: “Muốn sở hữu cũng cần phải trả giá cao lắm đấy, cảnh sát Chu.”

Chu Cẩn bám lấy vai anh, chân quấn lên eo của anh. Cô được anh ôm ghì vào lòng nên cũng không sợ ngã xuống, hai tay bưng mặt anh mà hôn một cái.

Chu Cẩn biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Vậy sao? Giá cao thế nào?”

Giang Hàn Thanh bỗng nhiên ngậm lấy môi cô, cắn mút trong miệng như dã thú đang hưởng thụ con mồi, nụ hôn của anh có chút cuồng loạn, điên dại và bất chấp.

Chu Cẩn muốn cười, nhưng cổ họng đã phát ra hai tiếng ngâm nga mơ hồ, đón nhận nụ hôn của anh.

Giang Hàn Thanh nâng mông cô lên bàn làm việc. Anh đặt Chu Cẩn xuống, ngón tay lại vén dây áo cô làm nó rơi xuống, lộ hết ra xương quai xanh tuyệt đẹp.

Anh giữ vai cô, đặt môi lên xương quai xanh, lưu luyến như ý loạn tình mê.

Khi mở mắt ra, Giang Hàn Thanh thoáng thấy hai ly nước còn mới trên bàn thì động tác hơi khựng lại, người cũng nhanh chóng tỉnh táo từ trong cơn ham muốn. Anh không thể không nhớ đến ngày đó, sau khi mất đi khả năng kiểm soát cảm xúc thì đã làm vỡ hai cái ly thuỷ tinh…

Lòng bàn tay Giang Hàn Thanh đặt lên eo Chu Cẩn, khàn giọng nói: “Anh đi nấu cơm, được không?”

Chu Cẩn thấy anh vẫn không chịu tiếp tục, cũng không muốn cưỡng ép, ngón tay cô vẽ lên hầu kết của anh, quyết định hỏi: “Tại sao? Giáo sư Giang, anh hết yêu em rồi à?”

Giang Hàn Thanh: “…”

Để Chu Cẩn hỏi câu này, đúng là thất bại của anh.

Anh đang định trả lời thì chuông cửa kêu lên hai tiếng “kính coong” liên tiếp, buộc phải cắt ngang cuộc đối thoại này.

Giang Hàn Thanh chưa mặc quần áo đàng hoàng nên Chu Cẩn kêu anh vào lại phòng tắm, còn mình đi mở cửa.

Người nhấn chuông cửa là nhân viên chuyển phát, Chu Cẩn ký nhận túi tài liệu chuyển phát nhanh, cô để ý kĩ hơn thì thấy địa chỉ người gửi là cửa hàng 4S ở Hải Châu.

Cô còn tưởng Giang Hàn Thanh mua xe mới.

Chờ Giang Hàn Thanh ra khỏi phòng tắm, Chu Cẩn vừa đưa túi văn kiện cho anh vừa hỏi: “Anh mua xe khi nào vậy hả?”

Giang Hàn Thanh trả lời: “Không có.”

“Vậy đây là gì?”

Giang Hàn Thanh mở túi ra mới phát hiện là hóa đơn bồi thường dài dằng dặc.

Chu Cẩn bước tới, nhìn khoản tiền sáu con số trên hóa đơn, hai mắt lập tức tối sầm, hỏi anh: “Chuyện này từ khi nào?”

Giang Hàn Thanh suy nghĩ rồi giải thích: “Chiếc xe hỏng ở Khuông Sơn. Sau khi anh xuống máy bay liền tới thẳng cửa hàng của một người bạn để lấy xe.”

Chu Cẩn thấy anh vô cùng bình tĩnh, dù núi Thái Sơn sụp xuống mặt cũng không hề đổi sắc, cô đành phải giải thích: “Giáo sư Giang, anh không phải là nhân viên trong biên chế của đội cảnh sát, trường hợp này rất khó xin được bồi thường hoàn toàn.”

Giang Hàn Thanh hờ hững gật đầu: “Ừm, mình anh gánh là được mà.”

“…” Chu Cẩn cũng không tính để một mình anh chịu áp lực kinh tế lớn đến vậy, cẩn thận hỏi anh: “Cái này có thể trả góp theo kỳ hạn được không?”

Giang Hàn Thanh nghe xong, mới rốt cuộc hiểu Chu Cẩn đang lo lắng điều gì, anh im lặng nhìn cô một lát rồi lặp lại: “Chu Cẩn, tiền lương của anh vẫn có thể chi trả được.”

Chu Cẩn vô cùng nghiêm túc trả lời: “Tiền lương em bảo nó không thể.”

Giang Hàn Thanh nghe mà không khỏi bật cười. Xem ra, sau khi Chu Cẩn cầm thẻ ngân hàng của anh có vẻ như cũng không kiểm tra số tiền trong đó.

Chu Cẩn nhướng mày: “Anh còn cười! Sắp phá sản đến nơi rồi!”

Giang Hàn Thanh chống tay lên môi, phải rất kiềm chế mới thu lại được ý cười.

Hiếm khi anh mới nảy ra chút suy nghĩ chơi xấu, hỏi một cách vô tư hồn nhiên: “Vậy chúng ta bán căn hộ này đi, đổi một căn nhỏ hơn nhé?”

Chu Cẩn hỏi ngược lại: “Nhưng sau này có em bé thì tính sao?”

Giang Hàn Thanh sửng sốt.

Kể từ khi trở về Hải Châu, anh luôn cố ý né tránh đề tài này, nói cách khác là anh đang tránh làm tổn thương Chu Cẩn vì tất cả những gì anh đã gây ra ngày hôm đó.

Anh không muốn để Chu Cẩn nhớ lại những chuyện không tốt kia, song không ngờ rằng cô lại nhắc đến đứa bé một cách tự nhiên và chủ động đến vậy.

Giang Hàn Thanh im lặng một hồi, đưa tay về phía Chu Cẩn, kéo cô ngồi đến bên cạnh mình.

“Chu Cẩn, về chuyện con cái, anh nghĩ chúng ta cần phải nói rõ một chút.”

Chu Cẩn hiếm khi nhìn thấy thái độ bộc trực thành khẩn đó của anh: “Được, anh muốn nói gì?”

Trong thời gian ngắn, chưa thể nghĩ được câu từ nào để nói. Giang Hàn Thanh chỉ lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt vừa tha thiết lại nóng bỏng.

Chu Cẩn kề sát vào rồi chớp mắt hỏi lại anh: “Anh muốn nói gì?”

Ngọn đèn trong phòng cũng trở nên dịu nhẹ, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, lắng nghe nhau rõ ràng hơn.

Ngay sau đó môi anh áp lên môi cô, nhân cơ hội hôn xuống. Chu Cẩn không né tránh, nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn tiếp theo của anh.

Giang Hàn Thanh giữ gáy cô: “Anh yêu em, Chu Cẩn, anh yêu em…”

Sau mỗi một câu, anh lại hôn cô một lần.

Giang Hàn Thanh dừng lại, trán kề lên trán cô rồi nói khẽ: “Anh biết anh muốn gì, cái anh muốn không phải một đứa con, anh muốn mỗi một ngày trong quãng đời còn lại đều có thể trải qua cùng với em. Chu Cẩn, dù không có con cũng không sao, hai người chúng ta vẫn sẽ là một gia đình.”

Vì có Chu Cẩn, tất cả những thứ còn lại chỉ là thêm gấm thêm hoa. Anh sẵn lòng hòa giải với cả thế giới, ba cũng vậy, con cũng thế, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần anh có Chu Cẩn là đủ rồi.

Chu Cẩn nghe xong, hai tay ấn chặt bờ vai anh và đẩy anh lên ghế sofa, còn mình thì cong gối ngồi vòng hai bên eo anh.

Chu Cẩn thẳng eo, nhìn anh từ trên cao xuống, ngắm gương mặt dịu dàng, đôi môi xinh đẹp…

Cô hỏi: “Vậy nếu, em muốn có thì sao?”

Giang Hàn Thanh giật mình, nhìn chăm chú vào đôi mắt như có ngọn lửa đáng bừng sáng của cô, nóng bỏng đến mức khiến trái tim anh căng thẳng.

Chu Cẩn cười nói: “Em mong em và anh sẽ cùng đưa một em bé đến thế giới này. Bé con sẽ có một người ba rất rất yêu thương con. Anh có thể dạy con đi, dạy con học, dạy con khôn lớn để trở thành một người hạnh phúc. Anh cũng học cách làm ba từ con, hoặc học cách khiến em bé luôn vui vẻ…”

Cô ôm lấy mặt anh, hôn anh và khẽ thì thầm: “Con sẽ yêu anh như em yêu anh, Giang Hàn Thanh.”

“Chu Cẩn, Chu Cẩn…”

Hai tay anh ôm cô thật chặt, đầu tựa vào cổ cô, hôn loạn xạ lên da thịt cô. Giọng anh rất thấp, chất chứa nỗi run sợ không dễ gì nhận thấy: “Anh rất xin lỗi về chuyện cãi nhau hôm đó, anh thật sự xin lỗi, thật lòng xin lỗi em.”

“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

Chu Cẩn cười rực rỡ, lại ôm lấy mặt Giang Hàn Thanh và nhìn thẳng vào mắt anh.

Chu Cẩn nói: “Bây giờ điều em cần anh làm là mạnh dạn hơn một chút, bình thản mà đón nhận tình yêu em dành cho anh, đừng cảm thấy thua thiệt, đừng luôn nói lời xin lỗi. Hàn Thanh, em yêu anh.”

“…”

“Có phải anh cảm thấy em nói ba từ này nhẹ nhàng đơn giản quá đúng không? Vậy sau này mỗi ngày em đều sẽ nói, nói đến khi nó có trọng lượng mới thôi.”

Anh đối mặt với cô, trong đôi mắt thẳng thắn và nồng nhiệt của cô, Giang Hàn Thanh gần như không chỗ ẩn nấp. Anh nên cảm thấy vui mới phải, nhưng giờ đây trái tim đang đập loạn xạ đến mức hơi nhói đau.

“Chu Cẩn.”

Nhìn khoé mắt đỏ hoe của anh, Chu Cẩn cười, lại cúi đầu hôn lên môi anh.

“Bây giờ, anh còn muốn từ chối em nữa không?”
Chương kế tiếp