Rừng Thép

Ngoại truyện 02
Sinh nhật của Tưởng Thành là ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân.

Vào kỳ học năm hai trung học anh đã quen được rất nhiều bạn mới, lúc đón sinh nhật lại rơi vào kỳ nghỉ đông, trường học vẫn chưa đi học lại, đám bạn đó của anh đều muốn đến nhà để chúc mừng sinh nhật anh.

Ban đầu Tưởng Thành không đồng ý nhưng lại không ngăn nổi sự nhiệt tình thái quá của họ, hơn nữa anh cũng rất muốn đón sinh nhật cùng bạn bè.

Lúc ăn cơm tối, Tưởng Thành đã nói chuyện này cho Lâm Thu Vân và Chu Tùng Nhạc.

Lâm Thu Vân nghe thấy thế thì rất vui, nói: “Được chứ, đây là lần đầu tiên A Thành dẫn bạn về nhà chơi, lại có nhiều bạn bè đến chúc mừng sinh nhật với con, nhất định sẽ rất đông vui. Đến lúc đó mẹ sẽ làm món ngon cho tụi con.”

Trên mặt Chu Tùng Nhạc vẫn tỏ ra vẻ nghiêm nghị: “Chuyện này con tự quyết là được.”

Tưởng Thành rất vui, tươi cười nói: “Cảm ơn ba mẹ.”

Chu Cẩn ở bên cạnh cắm cúi xúc cơm, lúc nhỏ cô không hề biết che giấu cảm xúc, vẻ mặt không vui liền hiện ra rất rõ.

Đến buổi trưa ngày sinh nhật của Tưởng Thành, bạn bè của anh đã đến gõ cửa, tổng cộng có bốn nam sinh.

Chu Cẩn nấp sau cánh cửa, tức giận nhìn mấy tên con trai vây quanh Tưởng Thành, có lẽ là đang nói xấu ai đó, dù sao Chu Cẩn cũng nghe không hiểu, chỉ có thể thấy Tưởng Thành ôm bụng cười ha hả.

Cười một cái liền lộ ra chiếc răng khểnh nhọn hoắt.

Chúng bạn không ngờ nhà của Tưởng Thành lại rộng đến vậy, còn có sân vườn, trong vườn có cây lựu và tùng bách, cách bày trí rất giống tứ hợp viện.

Sau khi lần lượt chào hỏi Lâm Thu Vân và Chu Tùng Nhạc, mấy cậu trai lập tức đi theo Tưởng Thành vào trong phòng chơi.

Lâm Thu Vân nướng trước một ít bánh bích quy làm đồ ăn vặt, lại gọt hai đĩa trái cây tươi ngon, chuẩn bị tăm xiên đầy đủ, mang đến tận phòng.

Lâm Thu Vân cười dịu dàng, nói: “Các cháu cứ chơi tự nhiên nhé, muốn ăn gì cứ nói với dì.”

Tụi trẻ đáp: “Cảm ơn dì.”

Trong phòng còn bật máy sưởi, ấm áp vô cùng, sàn nhà được trải tấm thảm màu đen, có thể trực tiếp ngồi trên đó. Trước tấm thảm kê một tủ để tivi, tivi được kết nối với đầu chơi game, thùng giấy bên cạnh có rất nhiều đĩa chơi game.

Một cậu nam sinh lật xem đống băng đĩa đó, ngạc nhiên nói: “Hết sảy mày ơi!! Tưởng Thành, ghen tị với mày thật đấy, ba mẹ mày mua cho nhiều đĩa game thế, cái nào chơi được hả mày?”

Tưởng Thành đáp: “Tùy, cái nào cũng được.”

Còn một cậu nam sinh khác nhìn thấy trên giá sách xếp rất nhiều truyện tranh, trước giá sách còn dựng một mô hình Gundam*.

*Gundam là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ với tên gọi “Gundam”

Mắt cậu ta sáng lên, cầm lấy mô hình xem đi xem lại: “Cái này ngầu quá, ngầu quá. Tưởng Thành, món đồ chơi này của mày mất bao nhiêu tiền nhỉ?”

Tưởng Thành ngồi trên thảm, chống tay ra sau đỡ lấy nửa người, quay đầu nhìn về hướng đồ đạc trong giá sách, anh nghĩ ngợi rồi đáp: “Đừng xem nữa, qua đây chơi game đi.”

Cậu nam sinh kia bỏ Gundam xuống, đi qua, nhận lấy tay cầm chơi game trong tay anh.

Lúc chọn đĩa game, cậu bạn hỏi anh: “Vừa nãy tao nhìn thấy một cô bé, là em gái mày à? Nhìn đáng yêu thực sự nha.”

Tưởng Thành ngó lơ nhíu mày, vô thức cảm thấy khó chịu khi người khác khen Chu Cẩn đáng yêu, nhưng anh không rõ vì sao mình lại thấy khó chịu, thuận miệng đáp bừa một tiếng: “Ờ.”

“Tên là gì thế? Cô nhóc sợ người lạ à? Mày bảo em ấy cũng qua đây chơi đi.”

“Chu Cẩn.” Tưởng Thành nói: “Em ấy rất phiền phức, không cần gọi em ấy đến đâu.”

Cậu nam sinh kia thắc mắc: “Sao mày và em gái mày không cùng họ với nhau?”

Lưng Tưởng Thành cứng đờ, trầm mặc hồi lâu, trò chơi đã hiện giao diện chọn nhân vật, anh chuyển chủ đề, hỏi thẳng: “Mày chọn ai?”

Chỉ một câu đã kéo sự chú ý của nam sinh kia vào trong trò chơi, cậu ta lắc tay cầm, hào hứng đáp: “Long!”

Chơi một mạch từ trưa đến chập choạng tối, Chu Cẩn ngồi bên bàn, bực bội nửa ngày trời.

Cô kéo ngăn tủ ra, nhìn món quà được trang trí rất tinh xảo ở bên trong, rất nhanh liền giận đùng đùng đóng tủ lại.

Cô hỏi với vẻ sốt ruột: “Mẹ ơi, khi nào thì mấy người kia về ạ?”

Lâm Thu Vân đang nhào bột mì, ngước mắt thấy Chu Cẩn đang ngồi trên ghế, ôm khuôn mặt bầu bĩnh, buồn phiền duỗi thẳng chân.

Bà cười rồi hỏi: “Chẳng phải con rất thích người khác đến nhà mình chơi lắm hay sao? Hôm nay làm sao thế?”

Chu Cẩn khẽ lẩm bẩm: “Lúc đó không giống mà.”

Lần nào Tưởng Thành cũng đón sinh nhật cùng với cô, cô còn nói muốn gọi lũ bạn trong ngõ đi bắn pháo hoa, bây giờ vì những vị khách không mời mà đến kia, kế hoạch gì đó đều tiêu tùng hết cả rồi.

Cô lại nghe thấy tiếng Tưởng Thành cười, tiếng cười đầy thoải mái, cô chống má, khẽ thở dài một tiếng.

Cô nghĩ bụng: “Thôi bỏ đi, chỉ cần anh ấy vui là được.”

Trong phòng, một cậu nam sinh đang kể chuyện cười, vì có nhắc đến cô gái mà một người trong số họ thích, khiến hai người trong phòng gặng hỏi rồi trêu chọc.

Tưởng Thành ngồi quỳ trên thảm, nhìn lũ bạn chơi đùa, bản thân cũng tươi cười vui vẻ.

Một người bạn ở bên cạnh sán lại gần, khẽ hỏi anh: “Mày làm xong bài tập nghỉ đông chưa?”

Tưởng Thành trả lời: “Muốn chép hả? Lát nữa tao đưa cho.”

Cậu bạn chắp hai tay lại: “Mày đúng là Quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn! Không đúng, Phật tổ như lai chứ!”

Tưởng Thành cười lớn: “Biến, nhớ phải cố tình chép sai mấy câu đấy, để tránh bị phát hiện.”

Giọng điệu của cậu bạn kia chua ngoa: “Mày làm bài tập nghỉ đông cẩn thận thế? Má nó, Tưởng Thành, bất công thật đấy, lần nào ra ngoài chơi cũng có mày, cúp tiết cũng có mày, kết quả tụi tao thi đội sổ hết lượt, về nhà bị bố mẹ dần cho một trận, còn mày thì lần nào cũng đứng top của lớp! Có phải mày vứt bỏ tình nghĩa anh em mà âm thầm lén lút học không?”

Tưởng Thành nói: “Đã bao giờ mày nghĩ, có thể là do tao khá thông minh mà thôi.”

“Mày lại bắt đầu rồi đấy.”

Đột nhiên, bọn họ nghe thấy “loảng xoảng” một tiếng, một cậu trai chạy nhảy trong phòng va lưng vào giá sách, giá sách chợt lung lay. Mô hình Gundam rơi xuống đất, rồi lại không may bị giẫm một cái, cả cánh tay đều bị rời ra.

Tưởng Thành nhìn thấy “cánh tay” gãy rời của Gundam, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tụi mày làm gì thế!”

Tiếng quát này xen lẫn cơn giận ngút trời, sự tức giận mãnh liệt này gần như dọa cả đám sợ chết khiếp.

Tưởng Thành nhặt linh kiện rơi rụng kia lên, cố gắng lắp lại nhưng lắp thế nào cũng không được.

Cậu bạn ấp úng giải thích: “Tao không cố ý đâu, chỉ chẳng may đụng phải thôi, tao thật sự không có ý. Cùng lắm thì, tao đền mày một con…”

Tưởng Thành cuống đến phát cáu: “Đền kiểu gì, đây không phải đồ của tao!”

Cậu nam sinh kia nghi hoặc hỏi: “Mày có ý gì? Vậy đây là đồ của ai?”

“…”

Đúng, đó không phải đồ của anh, đây vốn không phải phòng của anh, tất cả đều thuộc về người khác.

Đầu chơi game, băng đĩa là Chu Cẩn xin ba mẹ mua cho, đặt ở trong căn phòng này để tiện cho Tưởng Thành chơi qua ván trước, tìm được cách chơi, đến lúc đó anh có thể chơi cùng Chu Cẩn; truyện tranh và mô hình Gundam đều là của Chu Xuyên.

Những món đồ khiến đám bạn ngưỡng mộ và ghen tị kia…

Đều không phải là đồ của anh.

Anh chỉ là một thằng nhóc ở nhờ phòng Chu Xuyên mà thôi.

Tưởng Thành nhặt Gundam lên, đứng dậy, khẽ nói: “Tao đi tìm keo dính.”

Anh nhanh chóng ra khỏi phòng.

Cách một khung cửa sổ Chu Cẩn thấy Tưởng Thành nét mặt bực bội đi ra ngoài, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, liền đi đến trước cửa phòng anh, tò mò ngó vào trong cửa sổ.

Đúng lúc nghe thấy đám bạn Tưởng Thành nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi thôi mà, làm gì mà căng quá vậy?”

“Hừ, cái bộ dạng đó là đang coi thường ai chứ, tao cũng chẳng phải là chưa từng nhìn thấy món đồ chơi đó, tao sẽ bảo ba mẹ mua đền cho nó tận 10 cái.”

“Vì không phải đồ của nó, làm hỏng sẽ rất phiền phức, tụi mày không biết sao? Nó không có ba mẹ, chỉ sống nhờ nhà người khác, bà dì vừa rồi cũng không phải mẹ nó, ông bà nội nó đang ở dưới quê…”

“Sao mày biết?”

“Nghe bạn học cũ của nó kể đấy.”

“Thế nên vừa rồi thực ra là nó đang sợ à? Cái gì cơ, từ dưới quê lên mà cũng dám ra oai trong trường như vậy sao…”

“Thôi bỏ đi, đừng nói nữa.”

“Có gì mà tao không dám nói, ban nãy là nó gây sự trước mà? Mấy cái bánh kia cũng khó ăn vãi…”

“Hahaha, nó sao dám nói khó ăn, bằng không bị tống ra khỏi nhà thì biết làm thế nào?”


“Rầm!”

Cửa bị đạp tung, âm thanh cực lớn khiến bốn nam sinh sợ đến nỗi suýt nhảy dựng lên!

Chu Cẩn hằn học trừng mắt nhìn chúng, siết chặt nắm đấm lao lên trên, động tác nhanh như cắt, đá một cú vào cẳng chân một cậu nhóc trong số đó.

“Anh trai tôi coi các anh là bạn nên mới mời các anh đến chơi, sao các anh có thể nói xấu anh ấy! Một đám người xấu xa, thật là đáng ghét! Ra khỏi nhà tôi, tôi không hoan nghênh các anh một chút nào cả!”

Mặt cô đỏ phừng phừng, đôi mắt sáng quắc như có ngọn lửa rực cháy.

“Này, mày có ý gì đấy?” Một tên nam sinh ưỡn ngực lên, nói: “Nói cho rõ nhé, là nó nổi cáu với tụi này trước.”

Chu Cẩn nói: “Tính anh trai tôi rất tốt, nếu anh ấy nổi giận, nhất định là vì các anh làm sai với anh ấy.”

“… Mày nói cho có lý vào?”

“Tôi nói gì sai à!”

“Bỏ đi, không hoan nghênh thì thôi, ai thèm ở lại đây chứ? Tụt cả hứng!”

Bọn họ mặc áo và đi giày vào, lần lượt ra khỏi phòng, cũng chẳng chào Tưởng Thành lấy một tiếng mà đi thẳng ra cửa chính.

Chu Cẩn đứng trước cửa, bĩu môi, ấm ức đến mức sắp bật khóc, quay đầu lại liền nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Thành.

Anh đứng một mình dưới cây tùng, cầm Gundam trong tay, đầu cúi gằm xuống, nửa gương mặt chìm vào trong bóng râm, Chu Cẩn không thể thấy rõ nét mặt của anh khi đó, chỉ nhìn thấy anh ăn mặc rất phong phanh, đứng dưới ánh hoàng hôn lạnh lẽo, bả vai đang khẽ run rẩy.

Lâm Thu Vân vẫn cầm thanh cán bột trong tay, nhìn bóng lưng Tưởng Thành, chỉ thở dài thườn thượt mà không nói gì.

Một lát sau, Tưởng Thành bước đến trước mặt Chu Cẩn. Những giọt nước mắt mà Chu Cẩn kìm nén hồi lâu, cuối cùng cũng rơi xuống, cô vừa khóc vừa nói: “Em xin lỗi, em đuổi họ đi rồi…”

Tưởng Thành miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, vuốt tóc cô rồi nói: “Không sao, anh sớm đã muốn đuổi tụi nó đi rồi. Tiểu Ngũ, đừng khóc.”
Chương kế tiếp