Rừng Thép

Chương 65
Các kỹ thuật viên nhanh chóng khắc phục sự cố liên lạc trong giây lát.

Đàm Sử Minh trầm tư suy nghĩ sau đó đưa ra quyết định, yêu cầu thêm sự hỗ trợ bên phía cảnh sát gần bến Kim Cảng, rồi tức tốc đi đến hiện trường.

Không khí căng thẳng bao trùm lên phòng chỉ huy, Đàm Sử Minh đang nói rõ tình hình ở bến Kim Cảng cho quân tiếp viện mới.

“7 giờ 30 phút tối nay, một con tàu chở hàng chất đầy ma túy sẽ cập bến Kim Cảng. Bên nhận mua của cuộc giao dịch lần này là một băng nhóm tội phạm đã ẩn nấp nhiều năm ở Hải Châu. Tên đầu sỏ chính là trùm ma tuý mà phía cảnh sát chúng ta luôn truy đuổi bấy lâu nay – Lão Bọ Cạp.”

Lão Bọ Cạp, tên thật, tuổi, danh tính đều không rõ, thậm chí còn không có ảnh chụp chính diện, trong ấn tượng của cảnh sát và các nhân viên liên quan đến phòng chống ma túy, hắn chỉ là một mật danh, mật danh liên quan đến ma túy.

Thông tin mà Đàm Sử Minh có thể cung cấp là rất ít, chỉ có thể nhắc nhở phải thật thận trọng và chú ý an toàn.

“Chúng tôi đã nhận được tin báo mới nhất, trong số những kẻ tham gia vào giao dịch lần này, có một tên tội phạm tên Thích Nghiêm, kẻ cầm đầu gây ra vụ cướp súng ‘8.17’ cách đây 5 năm trước. Thích Nghiêm rất oán hận cảnh sát, lần giao dịch ở bến Kim Cảng này, không loại trừ việc hắn ta đã lên kế hoạch trả thù cảnh sát từ trước, chúng ta cần phải làm tốt công tác chuẩn bị.”

Đàm Sử Minh thất thanh nói: “Kẻ buôn bán ma tuý có mang theo súng, xin nhắc lại, kẻ buôn bán ma tuý có mang theo súng.”


Ngay khi có lệnh, đội hiện trường bao gồm cả Triệu Bình trong đội trọng án ai ai cũng đều hừng hực khí thế ‘súng vác vai, đạn lên nòng’, sẵn sàng lên đường tác chiến.

Do là nhiệm vụ khẩn cấp nên khung cảnh ít nhiều có phần hỗn loạn.

Triệu Bình mặc áo chống đạn, đang kiểm tra súng thì nhìn thấy Chu Cẩn không biết đã bước vào từ lúc nào.

Cô mở tủ đồ, một tay nắm góc áo sơ mi ngoài, trong nháy mắt đã cởi bỏ xuống, nhanh chóng thay một chiếc áo đen sát thân linh hoạt hơn.

Triệu Bình trợn mắt quát: “Chu Cẩn!” Cậu ta đóng cửa tủ, không lèo nhèo gọi đàn chị như mọi khi mà hỏi thẳng: “Chị làm gì ở đây?”

Chu Cẩn đeo bao súng vào eo, nói: “Cũng như cậu.”

Triệu Bình: “…”

Viền mắt cô đỏ hoe, rõ ràng là đang cảm thấy uỷ khuất và oan ức đến tột cùng, ẩn giấu qua vẻ bề ngoài cứng rắn như sắt thép đó của cô, chỉ có một câu-Chị không cam lòng.

Vốn dĩ Triệu Bình muốn thuyết phục Chu Cẩn vài câu, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô lại không nói được lời nào.

Khi ra ngoài cửa, Chu Cẩn vô tình va phải Giang Hàn Thanh. Thời khắc hai ánh mắt chạm nhau, không đợi Giang Hàn Thanh chất vấn, Chu Cẩn tiến đến ôm chầm lấy anh.

“Đừng cản em, được không?”

Môi của Giang Hàn Thanh mấp máy, Chu Cẩn không dùng nhiều sức, nhưng dường như lại giữ được anh đứng bất động tại chỗ. Anh nhắm mắt lại, cánh tay co cứng run rẩy ôm chặt cô vào lòng.

Một lúc sau, anh thở ra một hơi dài, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chấp nhận việc này, cánh tay cũng từ từ buông lỏng cô ra.

Anh thấp giọng nói: “Nhớ chú ý an toàn.”

Nhận được câu trả lời của Giang Hàn Thanh, Chu Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng trào lên một loại cảm giác an yên không thể lý giải được.

Ngón tay Chu Cẩn chỉ vào áo chống đạn, ý nói anh đừng lo lắng.

Khi lướt qua bên người Giang Hàn Thanh, chưa đi được hai bước Chu Cẩn liền lùi lại, kéo cà vạt của anh, kiễng chân đặt lên môi anh nụ hôn chớp nhoáng. Sự mềm mại và ẩm ướt còn vương lại trên môi khiến Giang Hàn Thanh bàng hoàng đứng ngây ngốc.

Chu Cẩn vươn tay vân vê vành tai của Giang Hàn Thanh, nói: “Cảm ơn anh.”

Từ trước đến nay, cô vẫn luôn cần một người như vậy, một người mà khi tất cả mọi người đều nói “không” với cô, anh ấy luôn đứng về phía cô, sẵn sàng hiểu cô và ủng hộ cô.

Giang Hàn Thanh chính là người đó.

Mặc dù đối với anh mà nói, quyết định như vậy thật sự rất tàn nhẫn.


Cô theo cả đội tập hợp ở tầng dưới rồi leo lên xe quân cảnh, Chu Cẩn bắt đầu chỉnh lại đồng hồ theo chỉ thị trong tai nghe.

Sau khi chỉnh xong, cô cầm bộ đàm lên và báo cáo với Đàm Sử Minh: “Chu Cẩn của đội trọng án, yêu cầu tham gia chiến dịch tiếp viện.”

Khi Đàm Sử Minh nghe thấy giọng nói của Chu Cẩn, lông mày cau lại, tức giận gầm lên: “Ai cho cháu đi!”

“Đội trưởng Đàm, để cô ấy đi đi.”

Giang Hàn Thanh bước vào phòng chỉ huy, đứng ngay sau lưng Đàm Sử Minh nói vọng lên: “Cô ấy đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi.”

Giọng nói của anh có lẽ mang theo vài phần điềm tĩnh nhất trong phòng chỉ huy này.

Đàm Sử Minh bất giác thở dài, thân là sư phụ như ông làm sao có thể không biết những công sức mà Chu Cẩn đã bỏ ra?

Ông nhấn nút liên lạc, nói với Chu Cẩn: “Nghe theo chỉ huy, chú ý an toàn.”

Chu Cẩn: “Rõ.”

Dưới màn đêm đen, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, đan xen nhau chiếu sáng, tiếng còi xe báo động vang tận trời cao, xe quân cảnh lao vùn vụt trên đường quốc lộ.

Khoảng mười phút sau, đường dây kết nối vô tuyến được thông dẫn, Đàm Sử Minh cuối cùng cũng liên lạc lại được với Diêu Vệ Hải.

Đàm Sử Minh thông báo ngắn gọn rõ ràng với Diêu Vệ Hải: “Giáo sư Giang đã có một phát hiện mới. Thích Nghiêm rất có thể vẫn còn sống và hắn có tham gia vào giao dịch tại bến Kim Cảng.”

“Cái gì?”

Diêu Vệ Hải dựa lưng vào thùng hàng, ẩn nấp trong bóng tối, tiểu đội chỉ huy cũng đang núp phía sau đợi lệnh hành động.

“Không kịp giải thích đâu.” Đàm Sử Minh nói: “Bây giờ Hạ Vũ vẫn chưa đến bến, tôi luôn cảm thấy tình hình có vẻ không khả quan cho lắm.”

Vì Diêu Vệ Hải đã yêu cầu Đàm Sử Minh làm chỉ huy bên ngoài nên tất nhiên sẽ tuyệt đối tịn tưởng đối với những gì về tình hình tạm thời mà ông ấy báo cáo.

Sau hai ba giây im lặng, Diêu Vệ Hải cũng đã nhanh chóng tiếp nhận việc Thích Nghiêm cũng có mặt ở bến tàu, trầm giọng nói: ” Cái tên Thích Nghiêm này, so với việc mua bán đổi chác, hắn ta có lẽ càng cảm thấy hứng thú hơn với cảnh sát.”

Giọng nói của Diêu Vệ Hải không hề có chút sợ hãi, mà ngược lại lại phảng phất sự phấn khích trong đó.

Ông nói: “Tôi đã nắm rõ tình hình, hãy cử thêm hai đội hình cảnh đến bến Kim Cảng để hỗ trợ.”

Diêu Vệ Hải đã quan sát được vị trí của nhóm người, xung quanh kho hàng đều là thùng container, lợi dụng ban đêm, ông dẫn theo người không ngừng thu hẹp vòng vây và đã tìm ra một chỗ nấp gần kho hàng.

Bây giờ thì đợi tín hiệu của tình báo nằm vùng, một khi giao dịch kết thúc, cảnh sát sẽ lập tức triển khai hành động bắt giữ.

Trong phòng chỉ huy, Giang Hàn Thanh khẽ nhíu chặt mi tâm, nhướng mắt, nhìn chằm chằm khung cảnh trên màn hình.

Giang Hàn Thanh hiếm khi biến đổi cảm xúc, bình thường vẻ mặt anh luôn lạnh nhạt thờ ơ, không thể nhìn ra bất kỳ góc cạnh nào, nhưng khi gặp phải tình huống nguy cấp, anh không thể che giấu được sự sắc sảo trên khuôn mặt, giống như bây giờ, lông mày đen nhánh của anh thanh thoát đến sắc nét.

Sau hai phút, anh nói: “Không đúng.”

Đàm Sử Minh cảnh giác: “Cái gì không đúng?”

“Camera đang lặp lại.”

Giang Hàn Thanh chỉ vào một trong những màn hình bên trên, có một đốm sáng bay dập dờn ở trong góc, rất khó nhìn thấy.

Đó là một con bướm đêm.

Nó bay vào trong tầm nhìn của camera, bay lòng vòng xung quanh, rồi lại bay ra, Giang Hàn Thanh nhẩm đếm thời gian, ba giây sau lại tiến vào trong màn hình.

Nếu như quan sát kỹ hơn một chút thì sẽ phát hiện ra quỹ đạo bay của nó là như nhau.

Đàm Sử Minh kinh hãi thất thần, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể?”

Ai đã di chuyển màn hình giám sát ở bến Kim Cảng?


Nhà kho bến tàu.

Mắt ngọc của chú Thất sáng quắc hiện ra tia lạnh lẽo, bắt được những thay đổi tinh tế nhất trên gương mặt Tưởng Thành.

Nhìn thấy tấm ảnh của Diêu Vệ Hải, trong đầu anh hiện ra vô vàn suy nghĩ, cuối cùng Tưởng Thành định thần lại, đột nhiên bật cười.

“Chú Thất, tôi hoàn toàn không hiểu ý của chú.” Tưởng Thành nói, “Tôi làm ăn buôn bán cho sếp Hạ, không phải giúp chú giết cảnh sát.”

“Chuyến này không có vụ gì để làm.” Chú Thất nở nụ cười thâm hiểm, “Tối nay một tấn ma túy sẽ được chuyển đến Kim Cảng. Chỉ có những người ngồi đây mới biết thông tin này. Có điều đây là hàng giả, thứ đến Kim Cảng hôm nay chỉ có tàu chở hàng, không có món hàng nào cả.”

Tưởng Thành cau mày.

Chú Thất kêu người mang đến một chiếc máy tính xách tay, màn hình lớn phân làm bốn camera giám sát.

Màn hình đen trắng, mặc dù không thể nhìn rõ như ban ngày nhưng vẫn có thể thu lại được một vài bóng người.

Chú Thất mỉm cười, liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Các cậu nói xem, một con tàu chở gỗ bình thường, sao đáng để công an huy động nhiều người thế này?”

Một người ngạc nhiên: “Chú Thất, ý của chú là có nằm vùng trong số những người ở đây? – Là ai!”

Ngón tay Tưởng Thành khẽ siết chặt.

“Tôi không biết.” Chú Thất ung dung nói: “Nhưng sẽ sớm biết thôi.”

Ông ta ấn con cờ đen lên ảnh của Diêu Vệ Hải, trầm giọng nói: “Lão Bọ Cạp đã dặn dò rồi, người này phải sống. Nếu hắn ta chết, phải có người chôn theo hắn; ai có thể bắt sống hắn đem về thì sẽ được nhận ba trăm vạn tiền thù lao.”
Chương kế tiếp