Rừng Thép

Chương 76
Không phải ngẫu nhiên mà ông ấy có thể nhớ được điều này.

Trong lúc điều tra, người đồng nghiệp cũ này đã đoán được cô ta có thể hoạt động mại dâm và nghĩ ngay đến việc quay lại nói chuyện với tổ chống mại dâm của đội an ninh để họ đến kiểm tra, cho nên ấn tượng khá sâu sắc.

Sau khi tổ chống mại dâm nhận được tin tức này, liền cử người đến điều tra. Nhưng khi họ đến, người phụ nữ đó đã dọn đi từ sáng sớm, ngay cả một bức ảnh cũng không để lại. Hơn nữa, khi chủ nhà cho thuê lại không ký hợp đồng thuê chính thức, không có hợp đồng thì phía cảnh sát rất khó tìm ra thân phận thực sự của người này.

Còn về cặp song sinh, chủ nhà cũng chỉ nhìn thấy bức ảnh chụp chung của bọn trẻ trên bàn trong phòng khách khi đứng ở cửa ghi số công tơ điện nước. Trong bức ảnh là hai cậu bé giống nhau như đúc.

Không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, nguồn thông tin cũng chỉ là lời khai từ phía chủ nhà và hàng xóm.

Cuối cùng, tổ chống mại dâm đành phải từ bỏ.

Cho đến bây giờ, Vương Bành Trạch kể lại manh mối này cho Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn, giống như rẽ mây tìm thấy mặt trời, có vẻ như mọi nghi hoặc trước đây đều đã được giải đáp vào lúc này, nhưng dường như lại có càng nhiều uẩn khúc hơn đang đợi bọn họ đến tháo gỡ.

Đã 25 năm trôi qua kể từ vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang, trong suốt 25 năm này, mọi thứ liên quan đến gia cảnh của Thích Nghiêm luôn là mảnh ghép còn thiếu.

Chu Cẩn cũng lờ mờ đoán ra được, chỉ cần ghép lại mảnh ghép thiếu này thì có lẽ sẽ biết được chân tướng của toàn bộ sự việc.

Nhưng phải bắt đầu điều tra từ đâu?

Chu Cẩn suy nghĩ một hồi rồi nói với Vương Bành Trạch: “Đợi ngày mai em lại đến phân cục một chuyến, kêu bọn họ tra cứu giấy khai sinh.”

Nếu như là sinh đôi thì phạm vi điều tra sẽ thu hẹp hơn.

Vương Bành Trạch thở dài: “Tôi đã nhờ người kiểm tra trước khi đến đây, không ăn khớp với hồ sơ tội phạm.”

Giang Hàn Thanh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên hỏi: “Vậy địa chỉ nhà thuê của người phụ nữ đó, thầy có không?”

Vương Bành Trạch: “Có.”

Giang Hàn Thanh nói: “Không thể tra ra hai đứa trẻ, vậy thì bắt đầu điều tra từ người mẹ.”


Khách sạn, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Vết thương trên vai Chu Cẩn chưa cắt chỉ nên không thể tắm rửa, ngay cả gội đầu cũng cần đến sự giúp đỡ của Giang Hàn Thanh.

Lúc này, Chu Cẩn đang khom người cúi đầu xuống bồn rửa mặt. Giang Hàn Thanh đứng bên cạnh cô, kéo vòi hoa sen, đưa tay thử nhiệt độ của nước.

Anh xả chút nước lên tóc cô, thấp giọng hỏi: “Nhiệt độ nước thế này được chưa?”

Chu Cẩn “ừm” một tiếng rồi nhắm mắt lại, cảm nhận được ngón tay thon dài của Giang Hàn Thanh đang len lỏi vào giữa những kẽ tóc cô, khẽ vò.

Cô cúi đầu, nghĩ đến việc Giang Hàn Thanh đã hỏi địa chỉ nhà của người phụ nữ, Chu Cẩn cho rằng anh muốn tìm lại chủ nhà, thắc mắc hỏi: “Tìm tay chủ nhà đó có ích lợi gì? Chẳng phải Thầy Vương đã nói là khi đó tổ chống mại dâm không thể nào tra ra được thân phận thật sự của người phụ nữ đó sao?”

Giang Hàn Thanh trả lời: “Không tìm chủ nhà, chúng ta đi tìm những tên ma cô* đang hoạt động trong khu vực đó.”

Ma cô: những kẻ môi giới buôn bán mại dâm, làm việc bất chính

“Ồ!” Chu Cẩn như đột nhiên hiểu ra.

Ẩn mình ở “khu đèn đỏ” trong thành phố, vì để tránh tranh chấp trong ngành, mỗi người đều có địa bàn riêng và nhìn chung không can thiệp vào nhau.

Nếu người phụ nữ đó có dính líu đến bán dâm thì cho dù không cần trung gian, ma cô ở khu vực này cũng có thể nhanh chóng biết được kẻ đã cướp mối làm ăn của mình.

Nếu Chu Cẩn có thể bắt được một tên ma cô, có lẽ sẽ moi móc được chút gì đó. Sau khi nghĩ ra được hướng điều tra, Chu Cẩn có chút đắc ý nói: “Cái này là nghề của em mà. Có điều hôm nay có vẻ muộn rồi. Sau bữa tối ngày mai, anh về khách sạn đi, em sẽ qua đó đi tuần một mình.”

Về phương diện khác thì Chu Cẩn không dám chắc, nhưng cô lại có rất nhiều kinh nghiệm trong việc theo dõi hoạt động bán dâm. KTV hay hộp đêm nào, chỉ cần để cô đi dạo bên trong một vòng, liền có thể đánh hơi được ở đây rốt cuộc có cuộc giao dịch nào hay không.

“…”

Giang Hàn Thanh khẽ thở dài.

Nói đến điều tra vụ án, Chu Cẩn luôn có một năng lượng tràn trề, rõ ràng cô biết vết thương trên vai chưa lành nhưng lại dám tự mình qua đó đi tuần.

Chu Cẩn nghe thấy anh thở dài, vội hỏi: “Sao thế?”

Giang Hàn Thanh quyết định tìm cách khác, hỏi: “Em đi rồi, ai bảo vệ anh?”

Chu Cẩn có chút dở khóc dở cười: “… Anh nghiêm túc?”

Cô muốn quay đầu lại để nhìn vẻ mặt của Giang Hàn Thanh, anh khẽ giữ sau gáy cô lại, né tránh ánh mắt của cô, mặt không đỏ tim không đập nhanh, bình thản nói: “Nghiêm túc.”

Chu Cẩn nhanh chóng chỉnh đốn lại, để mặc cho anh xoa bọt lên đầu cô.

Cô nói: “Nếu vậy thì, hay là anh đi cùng em?”

“Cứ quyết thế đi.”

Sau khi gội xong, Giang Hàn Thanh cẩn thận lau khô tóc cho cô, bước cuối cùng là dùng khăn tắm lau nhẹ những giọt nước trên vành tai Chu Cẩn.

“Ngứa.” Chu Cẩn rụt cổ lại, tránh khăn tắm, không để Giang Hàn Thanh làm tiếp. Cô đứng dậy, vươn tay vò rối mái tóc ngắn đã khô, thở hắt ra một hơi đầy dễ chịu. Đối diện với ánh mắt của Giang Hàn Thanh trong gương, đuôi mắt Chu Cẩn khẽ cong, nói: “Cảm ơn anh.”

Chu Cẩn quay người lại, áp lực đột ngột khiến cô lùi về phía sau, thân hình cao lớn của Giang Hàn Thanh phủ lên, khoảng cách giữa hai người thoáng chốc trở nên rất gần, gần như sát lại với nhau.

Tay áo anh được xắn lên, hai cánh tay thon dài cân đối đè lên bồn rửa tay, vây lấy Chu Cẩn trong vòng tay.

“Sao, sao vậy?”

Gần quá.

Khuôn mặt của Chu Cẩn đột nhiên nóng bừng lên một cách khó hiểu.

Cô với Giang Hàn Thanh đừng nói hôn môi, ngay cả những chuyện thân mật nhất cũng đã từng làm rồi, nhưng bây giờ ở khoảng cách gần thế này nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, đôi môi mỏng đỏ hồng, áo choàng tắm màu đen càng khiến khuôn mặt anh thêm trắng trẻo.

Nhịp tim của Chu Cẩn đập càng lúc càng nhanh.

Cô biết cho dù có một vẻ bề ngoài hoàn hảo như vậy, đặt nó trên người Giang Hàn Thanh cũng là một trong những ưu điểm người ngoài khó mà trông thấy được. Sự dịu dàng và thông minh của anh mới mang nét quyến rũ động lòng người và thường không thể cưỡng lại.

Cô muốn hôn anh.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, ngay cả bản thân Chu Cẩn cũng có chút kinh ngạc, “Mày đang nghĩ cái quái quỷ gì thế?” Câu nói này vẫn còn đang luẩn quẩn trong đầu cô thì Giang Hàn Thanh ở trước mặt khẽ nghiêng má sang một bên.

Anh từ tốn nhắm mắt lại, nói: “Chưa đủ, anh còn muốn một nụ hôn.”

Thật là một sự trùng hợp đến ngẫu nhiên.

Chu Cẩn cũng không nghĩ nhiều mà choàng tay qua vai anh, theo bản năng hôn lên mặt Giang Hàn Thanh.

Trước đây, khi môi và lưỡi hai người dây dưa, luôn mang theo dục vọng, nhưng bây giờ thì khác, nụ hôn này thật quá mơ hồ và hời hợt, đến nỗi chỉ được phép thể hiện một loại cảm xúc—

Tình yêu thuần khiết.

Sau nụ hôn chớp nhoáng đó, Chu Cẩn lùi lại giữ khoảng cách, nhìn anh với đôi mắt ngọc long lanh, cong như trăng lưỡi liềm.

Cô nói đùa: “Cảm ơn thầy Giang, em muốn xin thẻ, lần sau còn tìm thầy gội đầu cho.”

Giang Hàn Thanh không nhịn được cười. Anh nghiêng người ôm lấy Chu Cẩn, nhắm mắt lại, hôn lên tóc cô.

“Rất hân hạnh được phục vụ.”


Đêm hôm sau, Chu Cẩn thuê một chiếc ô tô và chở Giang Hàn Thanh đi vòng quanh Hạ Thành.

Sắc trời ngày càng đậm, thành phố Hoài Quang đã qua mùa oi bức, gió đêm lành lạnh mát rượi lướt qua khuôn mặt và ngọn tóc của Chu Cẩn. Xe di chuyển chậm rãi, trên ghế lái phụ, Giang Hàn Thanh vẫn luôn im lặng trầm mặc, trong xe không phát ra một tiếng động nào.

Đầu óc Chu Cẩn treo lơ lửng, nghĩ đến dường như đã rất lâu rồi cô không đi tuần tra đường phố.

Ngày trước ở đồn công an địa phương, cô làm nhiệm vụ tuần tra phòng ngừa và kiểm soát trong khu vực mình phụ trách, ngoài công việc bộn bề, mệt nhọc đảo lộn ngày đêm thì không có chuyện gì đáng nhớ.

Quay ngược lại nhiều năm về trước, cô nhớ khi mình còn học ở Đại học Cảnh sát Kinh Châu, cô cũng từng trải qua một lần “tuần tra” giống vậy.

Tưởng Thành hơn cô ba tuổi, sớm đã tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, Tưởng Thành đến làm việc cho đồn cảnh sát địa phương ở Kinh Châu, bận bịu đầu tắt mặt tối, hai người ngay cả thời gian gọi điện cho nhau còn không có chứ đừng nói là hẹn hò.

Tưởng Thành thường đi tuần vào ban đêm, cứ hễ khi nào mà Chu Cẩn rảnh rỗi, cô sẽ trèo núi vượt biển bằng mọi cách để chạy đến cùng anh đi trực.

Đương nhiên điều này không đúng với quy định, Chu Cẩn cũng sẽ không quấy rầy anh quá lâu, liền lên xe từ đoạn đường mà Tưởng Thành phụ trách tuần tra, mang theo phần cơm tối cho anh, cũng tiện thể mang một phần cho đồng nghiệp của anh.

Mỗi lần như thế đồng nghiệp chỉ đành ngậm ngùi bóp còi một hồi, sau đó biết điều xuống xe, đổi lại hơn mười phút hẹn hò cho cô và Tưởng Thành.

Những ngày tháng như này kéo dài hai năm mới kết thúc, bây giờ nhìn lại, Chu Cẩn cũng không biết sao mình lại có lá gan lớn đến vậy.

Cô yêu Tưởng Thành một cách bất chấp, nhưng anh lại bạt mạng lao đầu vào công việc.

Khi lớn hơn một chút, Chu Cẩn mới bắt đầu hiểu được đằng sau sự cố gắng nỗ lực của Tưởng Thành ẩn chứa khát vọng về tương lai, anh rất muốn sống một cuộc sống tốt đẹp bằng chính năng lực của mình, không cần phải ăn nhờ ở đậu nữa, không cần nhận ân huệ của bất kỳ ai nữa.

Anh kiêu hãnh và đầy mạnh mẽ, thậm chí từng món nợ với nhà Chu anh đều ghi nhớ rất rõ. Vì thế nên anh cần tiền, rất rất nhiều tiền, nhưng công việc của cảnh sát căn bản không thể thỏa mãn mong muốn của anh.

Đây có phải là lý do để anh ấy nhập bọn với đám người Hạ Vũ và Thích Nghiêm không? Thậm chí còn không ngần ngại nổ súng bắn chết Diêu Vệ Hải và “Tàng Phong”?

Cô không tin.

Tuy nhiên bằng chứng được bày ra trước mắt, sự chối bỏ thực tại này của cô càng giống như một cái cớ để tự an ủi bản thân mình.

“Chu Cẩn?”

Chu Cẩn giật mình, vô thức đạp phanh, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.

Chu Cẩn nắm chặt vô lăng, nhanh chóng nhìn sang Giang Hàn Thanh ở vị trí ghế lái phụ: “Anh làm sao thế?”

Giang Hàn Thanh có chút ngạc nhiên nói: “Anh dọa em sợ rồi à?”

Trong lòng Chu Cẩn bỗng tràn đầy áy náy, đập đầu vào tay lái, ân hận nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi em bị phân tâm.”

Giang Hàn Thanh vỗ vỗ lưng cô, cười nhẹ: “Đổi để anh lái cho.”

Chu Cẩn lắc đầu: “Thôi. Chúng ta xuống đi dạo đi.”

Giang Hàn Thanh nói: “Được.”

Chu Cẩn vừa rồi mất tập trung, hai mắt vẫn còn ngó nghiêng xung quanh, dường như nhớ ra điều gì đó, liền quay xe lại, đỗ ở bên đường.

Nơi này có một con phố dài không quá vắng vẻ nhưng cũng không quá là náo nhiệt, đưa mắt nhìn xung quanh, bên đường bày la liệt đủ loại quầy hàng nằm rải rác, có bán đồ chơi, bán đồ ăn vặt, hai bên cửa hàng treo những bảng hiệu đèn neon đủ màu sắc. Cách đó không xa, còn có một hiệu cắt tóc, trước cửa có dựng đèn nhấp nháy sọc đỏ, xanh và trắng.

Giang Hàn Thanh dừng lại trước một xe hàng nhỏ, trên xe đặt một chiếc kệ với đủ loại đồ chơi khác nhau được treo trên đó, đầu xe còn gắn các quả bóng bay hình dáng hoạt hình.

Chủ quầy hàng là một cụ ông có khuôn mặt phúc hậu, đang vặn một chú cún con bằng một quả bóng bay dài.

Giang Hàn Thanh trông khôi ngô xuất chúng, tính cách có phần lạnh lùng, ít nhiều cũng có chút phi phàm, đặc biệt là bộ vest trên người, đứng ở một chỗ như này, thật sự có vẻ hơi lạc lõng. Nhưng bộ dạng anh nhìn chủ quầy đang vặn chú cún bóng bay quá chăm chú.

Chu Cẩn cảm thấy có chút buồn cười, thúc giục anh: “Có muốn mua một cái không?”

Giang Hàn Thanh vậy mà lại không từ chối, thẳng thừng nói: “Có.”

Chu Cẩn trả tiền và hỏi anh muốn màu gì, Giang Hàn Thanh chỉ vào “chú cún” đang xoắn dở trong tay chủ quầy và nói: “Cái này là được rồi.”

Ông chủ sạp vui vẻ cười nói: “Đây là mua cho mấy đứa nhỏ trong nhà, hay là mua cho cậu?”

Giang Hàn Thanh: “…”

Anh liếc nhìn Chu Cẩn bên cạnh.

Chu Cẩn đưa tay che miệng ho khan vài cái, mặt hơi đỏ, vội nói: “Em thấy một cửa hàng ở đằng kia, em đi mua chai nước.”

Giang Hàn Thanh nói: “Được.”
Chương kế tiếp