Sách Giáo Khoa Thức Mê Đệ Truy Thê

Chương 17: Quy củ
Từ Phàn lâu đi ra, Thẩm Nghiên lệnh cho xe ngựa rẽ vào một góc về phía Hầu phủ, cũng chính là mẫu gia của Nguyễn Thanh Hồi.

Dường như hành trình này đã được tính toán từ trước, mà không phải là quyết định nhất thời, trên đường đi, Thẩm Nghiên nở một nụ cười mãn diện xuân phong *, cong mắt nhìn Nguyễn Thanh Hồi vén rèm lên.

(Mãn diện xuân phong: Mặt mày hớn hở)

Cảnh tường đường phố bên ngoài xe vô cùng quen thuộc, chính con đường nàng đã đi qua hàng ngàn lần, nghi ngờ trong mắt dần chuyển thành kinh ngạc.

“Bệ hạ.” Buông rèm xuống quay đầu lại, nàng ngồi thẳng người, mở to đôi mắt hạnh hỏi: “Người muốn tới nhà của ta?”

“Ngươi nhìn này con đường này, không phải nhà mẹ đẻ của ngươi thì còn là ai?”

Vừa dứt lời, đã thấy khuôn mặt nàng hiện lên vẻ vui sướng. Nhìn người trong lòng vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vô cùng cao hứng.

Nhưng rất nhanh, khóe môi đang cong lên của nàng liền hạ xuống: “Bệ hạ, ta cảm thấy việc này không ổn.”

Nghe vậy, hắn cũng thu lại khóe một, mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Vì sao không ổn?”

“Người là thiên tử, nào có đạo lý để thiên tử đi bái kiến quốc trượng? Nếu để phụ mẫu ta biết được, bọn họ tất nhiên cũng sẽ vô cùng sợ hãi, khẳng định sẽ muốn mắng ta không biết quy củ.”

“Chỉ là......” Thẩm Nghiên mím môi suy tư một chút, ánh mắt đảo qua có chút áy náy, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nóc xe, chỉ là không có nhìn nàng.

Sau đó nghe hắn lẩm bẩm một câu: “Bọn họ đã biết...”

“Cái gì?!” Nàng kinh ngạc nói.

Nếu bây giờ không ở trong xe, chỉ sợ là nàng đã lập tức đứng lên: “Bệ hạ người đã báo trước cho bọn họ rồi sao?”

Người trước mặt nắm chặt tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi khoanh chân, cúi đầu giống như một tiểu hài tử phạm lỗi, nhỏ giọng "ừm".

Nguyễn Thanh Hồi nhìn dáng vẻ kia của hắn, bất đắc dĩ thở dài: "Bệ hạ, sau này người không thể tùy hứng như vậy. Hôm nay đã nghỉ triều cũng thôi đi, nếu để cho mấy ngôn quan đó biết người đi tới phủ quốc trượng, vậy đó chính là lỗi của phụ mẫu ta. Triều thần nhất định sẽ cho rằng bọn họ ỷ vào việc là nhạc phụ nhạc mẫu của bệ hạ mà không biết phép tắc, không có lễ giáo. Ta thật sự ..."

Dừng một chút, nàng cũng hơi cúi thấp đầu: “Ta thật sự không muốn nhìn thấy phụ mẫu mình bị quần thần luận tội, thỉnh bệ hạ sau này... Chớ cs tùy hứng làm bậy.”

Lời này vừa nói ra, Thẩm Nghiên ngơ ngẩn nhìn nàng một lúc lâu.

Nếu nàng không nói rõ ra lợi và hại của việc này, hắn đúng thật sự không có nghĩ đến.

Hôm qua hắn chỉ nghĩ từ khi A Hồi vào cung chưa từng được gặp lại phụ mẫu, vì thế muốn thừa dịp hôm nay là ngày Chức Nữ cầu duyên, mang nàng xuất cung ra ngoài đi dạo cũng để nàng về thăm nhà một lần.

Hoàng Hậu khác với nữ tử bình thường, đế hậu đại hôn sẽ không được về nhà, nhưng nếu đã là người thân, nữ nhi sao có thể không nhớ cha mẹ mình được?

Hắn cảm thấy A Hồi cũng rất nhớ, chỉ là ngoài miệng A Hồi không nói ra, cho nên hắn mới đưa ra quyết định hôm nay.

Chỉ là vừa rồi nghe nàng nói xong, lúc này hắn mới bỗng nhiên phát giác hành vi này của mình đúng là có thể làm hại để một nhà nhạc phụ nhạc mẫu.

Đại Hạ khác với nhưng triều đại khác. Thái Tông hoàng đế vì tránh cho con cháu vì quyền lực mà trở thành bạo quân, bởi vậy rộng đường ngôn luận, tán thưởng những người ngay thẳng dám nói thật, lập một lượng lớn ngôn quan gián thần để giám sát hoàng quyền.

Thậm chí còn đưa ra một quy tắc, đó là các hoàng đế kế vị của Đại Hạ không được phép giết bất kỳ ngôn quan gián thần nào chỉ vì vui buồn của bản thân..

Cũng vì nguyên nhân này, xưa nay quan gián thần luận tội đều không có cố kị gì. Thiên tử cũng được, hoàng thân cũng thế, chức trách không thể trốn tránh của bọn họ là giám sát mỗi tiếng nói cử động.

Nghĩ xong, Thẩm Nghiên nắm lấy tay nàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, áy náy nói: “Thật xin lỗi, A Hồi. Ta chỉ nghĩ rằng ngươi đã xa nhà gần nửa năm, nhất định rất nhớ cha mẹ nên mới muốn đưa ngươi về thăm nhà, lại không suy xét thấu đáo chuyện này ”.

“Chỉ là ngươi không cần lo lắng, nếu các ngôn quan đó buộc tội ta mặc kệ là được. Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, để bọn họ nói năm ba ngày là được.”

Tuy Nguyễn Thanh Hồi thật sự lo lắng cho chuyện sau đó, nhưng sao nàng có thể không biết, Thẩm Nghiên đưa ra quyết định này là suy nghĩ vì mình?

Huống chi, bản thân nàng cũng không có ý trách hắn, chỉ là muốn nhắc nhở hắn sau này làm việc gì cũng phải suy xét toàn diện, dù sao thì hắn cũng là quân chủ một nước.

Lúc này hắn thực sự đang xin lỗi mình, một tiếng "xin lỗi" ẩn chứa sự ủy khuất tiến vào lòng nàng, khiến nàng đột nhiên cảm thấy nếu vừa rồi nếu có sai vậy nhất định tất cả là lỗi do mình.

“Bệ hạ...” Nàng nắm lấy đôi tay khớp xương rõ ràng kia, cười cười, ôn nhu an ủi: “Ta không có ý muốn trách người, ta biết người vì suy nghĩ cho ta mới đưa ta về nhà mẹ, ta rất cảm động, bệ hạ đối tốt với ta trong lòng ta rất rõ ràng.”

Nghe vậy, người đối diện cuối cùng cũng nở nụ cười. Dứt lời, xe ngựa cũng chạy tới cửa Hầu phủ.

Hai vị quốc trượng sau khi nhận được tin tức đã lo lắng chờ đợi trong nhà, nghe sai vặt nói đã thấy xe ngựa tới đây, liền đi tới cửa nghênh đón.

Vừa thấy đế hậu hai người xuống xe, nhị lão đang muốn khom mình hành lễ, lại bị Thẩm Nghiên vươn tay ngăn cản.

“Nơi này không có người khác ta cũng là con rể hai người, không cần phải lễ.” Hắn khẽ cười nói.

Nhị lão khó khăn đồng ý, sau đó liền dẫn bọn họ vào phủ.

Đối với việc bệ hạ đột nhiên tới đây, nhị lão ít nhiều vẫn có chút câu nệ, sợ lơ là làm chậm trễ hắn sẽ liên lụy không tốt đến nữ nhi nhà mình

Tuy bọn họ biết đương kim bệ hạ là người nhân từ, tính tình ôn hòa độ lượng, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ ở chung với hắn, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sợ hãi. Ngay cả khi trả lời cũng theo thói quen chắp tay đáp lại, Thẩm Nghiên nhắc nhở hai lần lúc do bọn họ mới chậm rãi giữ lại lễ nghi.

Lúc mới bắt đầu nói chuyện, Nguyễn Thanh Hồi cùng mẫu thân chỉ ở một bên im lặng lắng nghe, đây là gia giáo của Nguyễn gia.

Sau đó, Thẩm Nghiên thường xuyên nhìn nàng, lấy đề tài nam nhân nói về mình, cho nên nàng mới ngẫu nhiên nói thêm mấy câu xen vào.

Hai vị trưởng lão trong đại sảnh đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt vị Cửu Ngũ chí tôn này nhìn nữ nhi của mình tràn ngập yêu thương cùng hạnh phúc, không khác gì những cặp phu thê bình thường.

Như thế xem ra, cuộc sống của nữ nhi ở trong cung cũng không quá tệ, bọn họ làm phụ mẫu cũng có thể an tâm.

“Đúng rồi,” Thẩm Nghiên nhìn xung quanh một vòng, hỏi quốc trượng: “Thê đệ ở đâu? Sao ta lại không nhìn thấy hắn?”

“Hồi...”

Quốc trượng thu bàn tay đang định nâng lên của mình, ho nhẹ một tiếng: “Bệ hạ, Trạch Minh còn đi học ở Quốc Tử Giám, vẫn chưa trở về. Nếu bệ hạ muốn gặp nó, vậy để ta lập tức phái người đi gọi nó về.”

Nói xong ông liền đứng dậy, thật sự muốn phái người đi truyền tin, cũng may Thẩm Nghiên vội vàng vươn tay ra cản lúc này mới ngăn được ông.

“Không cần không cần, ta chỉ muốn hỏi một chút mà thôi. Nghe nói năm nay hắn muốn tham gia kỳ thi mùa thu, ta khâm định quan quan chủ khảo là Trương Thừa cũng là lão sư của hắn, bởi vậy ta mới muốn gặp một lần nhìn xem tài học của hắn như thế nào. Chẳng qua cũng không cần vội vàng là lúc này, nếu hôm nay không gặp được sau này nhìn thấy văn chương của hắn ta cũng có thể nhìn thấy tài năng của hắn.”

Vốn chỉ là mấy lời nói tùy ý không thể bình thường hơn, cũng không biết quốc trượng đại nhân nghe ra cái gì, vội vàng cùng phu nhân cùng nhau đi đến giũa nhà, vén áo quỳ xuống.

“Nhạc phụ, người làm gì vậy?”

Hắn vội vàng đi tới đỡ quốc trượng, Nguyễn Thanh Hồi cũng không vì sao bọn họ lại phải quỳ, vội đi tới nâng mẫu thân, nhưng không biết vì sao nhị lão nhất định không chịu dậy.

“Bệ hạ, thần có tội!” Quốc trượng xúc động quỳ trên đất, ngay cả tự xưng cũng đổi lại là “Thần”.

“Thần cùng Trương gia là thế giao, tiểu nhi tử luôn thích đi sau Trương Thừa, hơn nữa Trương Thừa cũng thường xuyên dạy hắn học, hai nhà tính toán xong liền để Trương Thừa làm lão sư của tiểu nhi tử.

“Chỉ là thật sự không nghĩ tới, năm nay bệ hạ lại để Trương Thừa làm chủ khảo kỳ thi hương. Vốn dĩ thần muốn tránh tị hiềm để nhi tử hủy bỏ việc tham gì kỳ thi năm nay, nhưng tiểu nhi tử nhất quyết không chịu lấy tuyệt thực ra kháng cự. Thần và phu nhân dã khuyên bảo nhiều lần nhưng không có kết quả, lại không đành lòng thật sự để nó đói chết, nên đành phải đồng ý để hắn tiếp tục tham gia khoa cử.

“Thỉnh bệ hạ tha tội cho tiểu nữ nhi, thần và phu nhân nguyện ý gánh chịu tất cả mọi tội lỗi!”

Thì ra là vì chuyện này, Thẩm Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Nhạc phụ người đứng lên trước lại nói!” Hắn lại vươn tay đỡ đối phương dậy lần nữa, nhưng quốc trượng vẫn cứ bất động ở đó.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải chuyển ánh mắt về phía Nguyễn Thanh Hồi bên cạnh, ánh mắt cầu cứu cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nguyễn Thanh Hồi rất nhanh đã hiểu ý, ngồi xổm xuống đỡ phụ thân: “Cha, nương, hai người đứng lên trước đi, bệ hạ không thích những người thân cận quỳ với mình. Nếu hai người còn không đứng dậy, sẽ xem như chọc giận long nhan, nữ nhi tới cùng các ngươi bị phạt.”

Không có ai hiểu cha như nữ nhi, chiêu này quả nhiên hữu hiệu.

Chỉ thấy thân mình nhị lão run lên, quay đầu nhìn nhau cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên.

Thẩm Nghiên thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng thuyết phục được, nếu còn tiếp tục quỳ chỉ sợ trong lòng A Hồi lại tự trách mình.

“Nhạc phụ cứ yên tâm đi, quốc triều tổ chức khoa cử vốn là để tìm được những người tài giỏi văn chương xuất sắc, không xem xuất thân của học sinh, cũng không nhìn lão sư của học sinh đó là ai. Nếu vì tị hiềm mà cố ý hủy bỏ tư cách của thí sinh nào đó vậy chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn hay sao?”

Hắn và Nguyễn Thanh Hồi cùng nhau đỡ nhị lão về chỗ ngồi, sau đó cũng tự mình ngồi trở lại, nhấp một ngụm trà làm dịu cổ họng: “Hơn nữa, nếu Trạch Minh thật sự có tài văn chương, triều đình sẽ tự nhiên trọng dụng. Nếu văn chương không tốt lắm, ta tin tưởng Trương tư gián cũng không phải là người làm trái luật pháp. Người cứ để Trạch Minh dựa vào năng lực của mình đi thi là được, ta sẽ không phạt hắn, phạt người, phạt Nguyễn gia vì bất kỳ lỗi gì.”

Nghe xong lời này, trong lòng nhị lão vừa cảm động vừa thụ sủng nhược kinh*, theo phản xạ có điều kiện quỳ xuống hành lễ tạ ơn.

(Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)

Chỉ là vừa cách ghế chỉ nửa tấc, bọn họ nghe thấy Thẩm Nghiên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, bọn họ đành phải ngồi lại nói "Tạ ơn bệ hạ", có nghĩa là chuyện này xem như hoàn toàn bỏ qua.

Thẩm Nghiên âm thầm thở dài.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao A Hồi luôn thời thời khắc khắc đặt quy củ lễ nghi trong miệng. Cũng cuối cùng biết được, vì sao lúc trước đám dại thần ngày thường ồn ào nhốn nháo, lại vô cùng nhất trí chuyện lập hau này.

Ngoại trừ Nguyễn gia không quyền thế tránh được nạn ngoại thích tham gia vào chính sự, mà gia giáo Nguyễn gia thật đúng là......

Trăm nghe không bằng một thấy.

Ban đêm, bởi vì cửa cung đóng sớm, ở lại ăn cơm sẽ lỡ thời gian hồi cung, cho nên hai người chỉ ở lại đến chạng vạng liền lên xe ngựa trở về cung.

Trước khi đi, Nguyễn phu nhân còn đặc biệt kéo Nguyễn Thanh Hồi vào một góc, cũng không biết bà đã nói gì với nàng, chỉ biết khi nàng quay lại mặt đỏ bừng, lỗ tai như sắp chảy máu, lên xe cũng cúi đầu im lặng không nói một lời.

Thẩm Nghiên nhìn nàng một lát, vươn một ngón tay chọc vào cánh tay nàng: “Ngươi làm sao vậy?”

“A?”

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, ngay cả ánh mắt cũng chỉ nhìn qua hắn một cái rồi lập tức rời đi: “Không, không có gì.”

Nàng không muốn nói chuyện này, hắn cũng không muốn làm khó người khác, chuyển sang một đề tài khác: “Ở nhà, người vẫn luôn lớn lên như vậy sao?”

Nguyễn Thanh Hồi nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hỏi: “Như vậy? Không biết ý của bệ hạ là gì?”

“Chính là... Cái gì cũng phải giảng quy củ lễ nghi, ngay cả với người thân mật nhất cũng phải làm theo. Vốn ta còn tưởng hoàng cung là nơi nhiều quy củ nhất trên đời này, nhưng hôm nay xem ra, nhà ngươi mới đúng.”

Lời nói của hắn không có ý gì khác, câu vừa rồi chỉ là nói đùa một chút thôi, nhưng truyền vào tai nàng tai lại khiến cho lòng nàng sinh ra vài phần quẫn bách.

Đây là đang nói nhà nàng cứng ngắc buồn tẻ sao?

Nàng cúi đầu, mím môi: “Này... Đây là gia phong tổ tông truyền xuống, không thể bỏ.”

Hiển nhiên Thẩm Nghiên vẫn chưa nhận ra cảm xúc của nàng, tùy ý gật đầu nói “ừm” một tiếng, lại nói: “Lão tổ tông vẫn có đạo lý, chỉ là lúc không có người khác A Hồi không được làm như thế với ta.

“Ta , không cần A Hồi phải có bát kỳ quy củ lễ nghĩa gì với ta, ngươi càng tùy tiện ta càng vui vẻ.”

Nguyễn Thanh Huy chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt nhìn đến nơi nào, nụ cười như gió thoảng qua trên mặt đột nhiên chìm vào trong mắt, như bị biển mây bao trùm, trong lòng mềm mại ấm áp.

Nàng há miệng thở dốc, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao?”

"Ừm..." Hắn trầm ngâm một lát, sau đó nhún vaI: "Bởi vì giữa giữa phu thê không có nhiều quy tắc như vậy, nếu quan hệ giữa ta và ngươi lúc nào cũng được như hôm nay, chẳng phải quá mệt mỏi sao."

Mệt mỏi?

Nàng không biết.

Nàng chưa bao giờ ở chung quá gần với nam tử khác, sao có thể biết được giữa phu thê ở chung phải như thế nào?

Huống hồ, nàng vẫn luôn cho rằng ở trong hoàng cung quan trọng nhất là quy củ. Đừng nói nhất quốc chi mẫu, xem như chỉ là một cung nhân nhỏ bé không đáng kể thì làm chuyện gì cũng phải tuân theo quy củ.

Nhưng gần nửa năm ở chung với Thẩm Nghiên, có vẻ như hắn không thích nói quy củ trước mặt hắn.

Bản thân mình cũng âm thầm tùy tiện hơn, nhưng xem hiệu quả này có vẻ vẫn chưa đủ làm hắn hài lòng......

Nói đến tùy tiện, nàng bỗng nhiên nhớ tới mấy lời mẫu thân vừa nói với nàng vừa rồi, những lời đó hắn hẳn là mấy lời không hợp quy củ nhất của Nguyễn gia.

Thậm chí... Còn có vài phần không biết xấu hổ.

Nguyễn Thanh Hồi vội vàng che kín mặt, không ngờ bị Thẩm Nghiên ở bên cạnh phát hiện được, dừng một chút, chậm rãi vươn tay che trán nàng.

“A Hồi, có phải ngươi bị bệnh hay không?”

“Không, không có.”

Nàng hoảng hốt kéo tay hắn ra, nhích sang bên cạnh một chút.

Người nào đó mở lớn đôi mắt như chuông đồng không thể tin được, nhìn nàng chán ghét tránh mình qua một bên, chỉ cảm thấy một vũ tiễn vô hình “Hưu” một phát bắn thẳng vào tim hắn.

Hức, ngươi dịch thì ta cũng dịch, xe ngựa chỉ lớn có như vậy, xem ngươi dịch đi nơi nào!

Nói hành động liền hành động, Thẩm Nghiên cũng dịch sang bên, tiếp tục dựa sát lại với nàng.

Nguyễn Thanh Hồi ngước mắt lên nhìn hắn một cái, lỗ tai đỏ lên, lại dịch sang bên cạnh thêm chút nữa, nhưng người nào đó lại tiếp tục đuổi theo.

“......”

Không khí nhất thời lâm vào yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc nàng cũng nhẹ giọng mở miệng: “Bệ hạ, người...người đừng dựa dần vào ta.”

Lại thêm một vũ tiễn vô hình“Hưu” một phát bắn thẳng vào ngực hắn.

Thẩm Nghiên ôm lồng ngực không hề chảy máu, hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay của nàng: “Ta cứ muốn dựa gần ngươi đó, làm sao vậy? Ngươi đi đâu ta đi đó.”

Vừa dứt lời, xe ngựa vừa lúc tiến vào cửa cung, ngoài xe Chu Toàn An lên tiếng nhắc nhở nói: “Bệ hạ, nên đổi kiệu.”

Nàng lại liếc hắn một cái, thấy hắn ưỡn ngực không chịu buông tay, liền thở dài một hơi, đành phải kéo theo hắn cùng nhau xuống xe.

Trong hành lang gần cửa cung có đặt hai chiếc ghế kiệu, Nguyễn Thanh Hồi đương nhiên sẽ ngồi vào cái của mình, nhưng không ngờ tiểu gia hỏa này vẫn nhất quyết không chịu buông ra, còn muốn ngồi cùng với nàng.

“Bệ hạ, cái này chỉ đủ cho một người ngồi.” Nàng bất đắc dĩ nói.

“Ta biết.” Hắn nâng cằm lên, lại ôm cánh tay nàng chặt hơn: “Ai bảo ngươi không chịu ngồi gần với ta, ta nhất định phải dựa gần vào ngươi.”

“Ta đó là bởi vì —”

Câu chuyện tiếp tục phát triển, nàng nhìn một vòng mười mấy cung nhân xung quanh, cuối cùng không nói hết câu tiếp theo.

Thấy nàng muốn nói lại thôi, Thẩm Nghiên liền đuổi theo hỏi: “Vì cái gì? Nếu ngươi có nguyên nhân hợp lý, bây giờ ta sẽ lập tức buông tay ra.”

“......” Trầm mặc giây lát, nàng quyết đoán lựa chọn từ bỏ: “Không có gì, người tiếp tục kéo đi.”

Nói xong, nàng liền đứng dậy lựa chọn đi bộ. Các cung nhân ở phía sau muốn đuổi theo, lại bị ánh mắt liếc tới của Chu Toàn An ngăn cản lại.

Vì thế một đế một hậu ghé sát vào nhau cùng đi bộ dưới hành lang trong màn đêm yên tĩnh. Thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua, mang theo một tia sảng khoái xuyên qua tường cung màu đỏ son, rải rác trong ánh trăng lạnh lẽo mông lung.

Thẩm Nghiên quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt người trong lòng, nhìn một hồi lâu chỉ thấy sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh, vành tai đỏ ưng vừa rồi trong xe ngựa đã sớm trở lại màu da, một nhúm tóc bị gió đêm thổi lên phất phơ giữa mặt, được ánh trăng rắc thêm chút ánh bạc mỏng manh.

“A Hồi.” Hắn bỗng nhiên lên tiếng.

Nguyễn Thanh Hồi vẫn chưa quay lại nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

“Nhạc mẫu và ngươi nói gì vậy?”

Vừa dứt lời, người bên cạnh liền sửng sốt, sắc mặt trở nên hoảng loạn, vành tai vốn trắng nõn dưới ánh trăng thượng màu đỏ, bằng mắt thường có thể nhìn thấy dùng tốc độ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.

Có người trộm cười trong tối.

Hắn không ngốc, từ sau khi Nguyễn phu nhân nói với nàng gì đó, nàng liền bắt đầu không thích hợp. Đầu tiên là ở trong xe ngựa không biết suy nghĩ tới cái gì mà nghĩ đến nhập thần, rồi sau đó lại không chịu nhìn thẳng hắn, mới vừa rồi còn không muốn cùng ngồi sát với hắn.

Rõ ràng là lời Nguyễn mẫu nói có vấn đề! Ngược lại hắn muốn nhìn xem, lời này rốt cuộc giấu giếm huyền cơ gì, có thể khiến A Hồi trở nên kỳ quái như vậy.

Chỉ thấy Nguyễn Thanh Hồi cắn môi dưới hết lần này đến lần khác để lại một hàng dấu răng nhợt nhạt, nàng đột nhiên xoay người đối mặt với hắn, ngước mắt nhìn hắn một cái, lại hạ mắt nhìn xuống, lại đi xuống. .

“Ai nha, A Hồi!” Thẩm Nghiên không chịu nổi dáng vẻ kỳ quái của nàng, đôi tay ôm lấy bả vai nàng, cúi người nhìn thẳng nàng: “Ngươi có cái gì thì cứ nói, ngươi biết bất kể ngươi nói gì ta cũng không trách tội ngươi mà.”

Nàng mím môi, liếc mắt nhìn trái phải một cái.

Lúc này đã gần qua giờ Tuất, ngoại trừ hoàng thành tư cách đó không xa, không có cung nhân nào dám xuất hiện ở hành lang bọn họ đang đi, xung quanh đêm khuya thanh vắng, vắng lặng không một tiếng động, là hoàn cảnh rất thích hợp để nói thầm với nhau.

Vì thế liền thấy nàng nhón mũi chân, hợp lòng bàn tay lại nói nhỏ bên tai hắn gì đó.

Đợi nàng nói xong một chữ cuối cùng, khuôn mặt Thẩm Nghiên cũng đỏ lên giống như mặt nàng, liền khụ khụ vài tiếng thiếu chút nữa là ngừng hô hấp.

Đột nhiên, một chất lỏng lành lạnh từ trong lỗ mũi chảy ra, hắn vươn tay sờ, đặt ở trước mắt nhìn, lập tức hít hà một hơi.

Máu mũi!
Chương kế tiếp