Sách Giáo Khoa Thức Mê Đệ Truy Thê

Chương 20: Hầu hạ
Áo trong ướt đẫm bị ném sang một bên, Nguyễn Thanh Hồi chống tay lên thành hồ tay nắm chặt thành quyền, lồng ngực phập phồng ngày càng nhiều, tạo thành những vòng tròn trên mặt nước gợn sóng yếu ớt.

Người phía sau bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "A Hồi khẩn trương cái gì, đâu phải chưa từng nhìn thấy."

Hắn xoay người nàng lại để nàng đối mặt với mình, sương mù trên mặt hồ biến thành những bọt nước trong suốt, ngưng tụ trên trán, thái dương, xương quai xanh và ngực nàng, chảy qua để lại những vệt nước thật nhỏ.

Tựa như vườn đào vừa được cơn mưa xuân tưới qua, trong không khí toát ra mùi vị vừa ngọt ngào vừa quyến rũ mê người.

Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vén một lọn tóc ướt xõa xuống xương quai xanh ra sau tai. Lòng bàn tay đặt bên gò má ửng hồng, cong ngón tay, dùng mu bàn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt thanh tú, non mềm trước mặt.

“A Hồi.” Hắn trầm giọng mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn: “Lần rước ngươi nói thử một lần còn tính không?”

Nàng ngẩn ra,  những hình ảnh trong quyển sách đó lại hiện ra trong đầu, nàng lật nhanh qua từng trang, nhưng hình ảnh trong đó nàng lại có thể nhớ hết rõ ràng.

Từ công cụ, đến bước đi, lại đến tư thế, nàng càng không muốn nhớ thì chúng càng thêm rõ ràng.

Hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi đẹp mày đẹp hơi nhăn lại, cụp mắt xuống như đang rối rắm. Những bọt nước nhỏ đọng lại trên hàng mi dài khẽ rung rinh, giống như cánh bướm tung cánh trong mưa, thuần khiết mà vũ mị.

Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng gật đầu.

Hai tay mềm mại vòng qua cổ hắn, Nguyễn Thanh Hồi ngửa đầu lên và phủ lên đôi môi mềm mại trước mặt. Giống như mọi lần trước, ôn nhu dịu dàng, nhưng không thiếu phần mạnh mẽ.

Chỉ là lúc này đây, nàng rất nhanh đã đảo khách thành chủ học dáng vẻ của hắn càn quát lãnh thổ, có vài phần trúc trắc nhưng cũng đủ kinh hỷ.

Mặt nước bỗng nhiên dao động thật lớn, hơn nữa những gợn sóng lớn hơn không ngừng khuếch tán thành những vòng tròn.

Nàng được bế lên, hai cánh tay hữu lực đỡ lấy hai chân mình, nàng bất đắc dĩ không còn cách nào khác là phải dựa vào thân thể hắn để giữ thăng bằng nên vòng tay ôm cổ hắn càng thêm chặt hơn.

Khoang cách giữa hai người cũng gần sát hơn.

Củ sen thô to được người hái sen kéo ra từ sâu trong bùn đất, thỉnh thoảng chạm vào bông sen cao quý duy nhất, còn dính một ít nước bùn lên những cánh hoa đỏ tươi.

Gió thổi qua, hoa sen run run, lại khiến từng vòng gợn sóng lan rộng ra.

Nghĩ đến điều đã đáp ứng với người hái sen, bông sen hạ thấp thân rễ xanh, xuống bên dưới, lại xuống nữa.

Cánh hoa nở rộ trong mặt hồ phẳng lặng, giống như trời đất chứa đựng vạn vật, nước hồ chứa cá, hoa sen không nhiễm bùn, cuối cùng cũng chứa đài sen dính đầy bùn.

*

Trăng sáng lẻ loi trên bầu trời, Nhân Minh Điện không một ánh nến. Bóng đêm như mực, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo loang lổ trên chiếc rèm hồng tung bay trong điện.

Một bóng người yêu kiều lộ ra đường cong mỹ lệ mơ hồ, chỉ thấy nàng vươn tay tháo trâm cài, mái tóc đen nhánh như thác nước tán loạn trên làn da bạch ngọc.

Nàng cong lưng, mái tóc đen xõa xuống theo động tác của nàng phủ lên một bên mặt nam tử nằm trên giường.

Vươn tay vén tóc mình ra sau tai, sau đó cúi người xuống thấp hơn, năm ngón tay mở rộng chống hai bên sườn, trong mắt hiện lên mạch máu rõ ràng ở cổ, nàng cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

Hô hấp Thẩm Nghiên đột nhiên trở nên nặng nề, trước kia hắn đều là mình hầu hạ A Hồi, sao có thể hưởng thụ A Huy hầu hạ hắn như vậy?

Hắn đưa tay lên, dùng cánh tay che hai mắt mình, trong bóng tối, dường như hắn nhìn thấy trong không gian đen kịt một chùm đuốc nhảy múa.

Tiếp đo hết đám này đến đám khác không ngừng cháy lên, như hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn tỏa ra xung quanh, cũng bao trùm toàn bộ thân thể hắn.

Toàn thân hắn bị đốt cháy đến lợi hại, hắn liếm đôi môi đã sớm khô khốc, trong đầu chỉ còn lại có một chữ “Khát”.

Thật khát, nơi nào cũng khát.

Đột nhiên, có một trận mưa rào làm ẩm vùng đất khô cằn, người bị hạ đã lâu cuối cùng đã mở ra sức sống của mình, những chồi non màu xanh lục nhanh chóng chiu ra khỏi mặt đất.

Một con tằm xuân lặng lẽ trèo lên đầu búp non, thong thả quấn lấy nó bằng từng lớp tơ mềm mại, ấm áp.

Hắn gạt cánh tay ra, vừa liếc mắt đã thấy A Hồi đang cau mày thật chặt, đôi mắt đẹp còn vương vài giọt nước mắt, nhưng nàng vẫn nhất quyết chỉnh lại dáng ngồi của mình.

Khóe môi hắn nở một nụ cười, hắn kiên nhẫn chờ nàng điều chỉnh, cũng không lên tiếng thúc giục, càng không ra tay giúp nàng.

Đây là do nàng đáp ứng với mình, nàng sẽ làm được.

Một lát sau, cuối cùng Nguyễn Thanh Hồi cũng có thể ngồi thẳng dậy, nhưng sau đó nên làm gì nàng lại không biết.

Không có cách nào nàng đành phải ngước mắt cầu cứu lên nhìn Thẩm Nghiên.

Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ nhất định phải bắt nàng làm theo lời nàng đã nói, hiện tại thấy người trong lòng đuôi mắt hồng hồng nhìn mình, trong lòng hắn đột nhiên đập thình thịch, mèm đến rối tinh rối mù, sao còn có thể tiếp tục khi dễ nàng?

Vì thế hắn thở dài, đột nhiên không kịp đề phòng mà trở mình.

“Không làm khó ngươi.” Nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, Thẩm Nghiên cười khẽ: “Cuộc sống của ngươi chỉ để hưởng thụ.”

Nói xong, liền để những lời nàng chưa kịp nói ra nuốt vào trong bụng, hóa thành thanh thanh uyển chuyển, du dương vang vọng trong đại điện.

*

Mặt trời lên cao, Nguyễn Thanh Hồi cuối cùng cũng mở mắt.

Vừa muốn mở miệng gọi Thanh Loan rửa mặt chải đầu co mình, lại không muốn nghe đến chữ "Thanh" vừa ra khỏi miệng, nghe được không phải thanh âm mềm mại quen thuộc, mà như con đừng thô giáp đầy sỏi đá, cổ họng như đã đã khô cạn ba ngày ba đêm.

Hơn nữa, nó còn phát ra từ chính cổ họng của mình.

Không chỉ có là thanh âm, ngay cả khi nàng ngồi dậy, phần eo cũng cảm nhận được đau nhức xưa nay chưa từng có, như bị người ta đánh cho một trận thật nặng, xương cốt toàn thân như đang xếp lại.

Trong lòng Nguyễn Thanh Hồi âm thầm ghi nhớ Thẩm Nghiên, trong vòng mười ngày nửa tháng đừng mơ đụng vào nàng, hừ.

Bởi vì thực sự không có sức lực xuống giường lấy quần áo, nàng hắng giọng một cái, cuối cùng dùng chút sức lực gọi Thanh Loan.

Nàng ấy mang áo trong sạch sẽ tới, đang muốn mặc vào cho chủ tử, phút chốc sắc mặt liền đỏ lên vội dời tầm mắt.

Thấy nàng ấy như vậy, Nguyễn Thanh Hồi không khỏi cảm thấy kỳ quái, cúi đầu nhìn ngực mình, đồng tử đột nhiên giãn ra!

Trên làn da thịt tuyết trắng của nàng khắp nơi đều là dấu hôn đỏ rực, nàng không nhìn thấy được cổ nhưng nàng biết nhất định ở trên cổ cũng trải đầy những dấu hôn này.

Khó trách ngay cả Thanh Loan lẽ ra đã sớm quen với việc này cũng phải đỏ mặt, nếu đổi lại là nàng có lẽ đã chui xuống đất từ ​​lâu rồi.

Nhưng bây giờ không có đất để đào, nàng chỉ có thể chịu đựng cơn thiêu đốt trên mặt, giả vờ bình tĩnh mặc xong y phục. Lúc xuống giường, suýt chút nữa đã ngã xuống, may mà có Thanh Loan ở bên cạnh đỡ được nên nàng mới không phải quỳ hai đầu gối xuống đất.

Vì thế trong lòng nàng lại âm thầm ghi tên hắn thật đậm! Ghi thật đậm!

Đừng nói mười ngày nửa tháng, nửa năm sau hắn cũng đừng hòng đụng vào nàng!

Cũng may bây giờ đã là cuối thu, đeo khăn quàng cổ cũng không xem là kỳ lạ, có thể che lấp được một ít. Nếu đổi lại là mùa hạ, chỉ sợ vài ngày nàng đừng nghĩ rời khỏi Nhân Minh Điện.

Rửa mặt chải đầu xong, cung nhân cũng đã chuẩn bị cơm trưa.

Hôm nay nàng dậy muộn, đêm qua lại kịch liệt như vậy, lúc này bụng đã sớm đói đến hoảng, vừa đến bữa trưa nàng đều cho các cung nhân khác lui hết ra ngoài ngoại trừ Thanh Loan, thậm chí còn gắp liên tiếp mấy miếng thịt lợn cho vào miệng.

Mãi đến khi ăn được một nửa nàng mới lấy lại tinh thần, giảm tốc độ, nhặt lại những quy tắc vừa bị nàng vứt bỏ, miệng nhỏ tiếp tục lấp đầy bụng.

Dùng xong cơm trưa, nàng liền đi tới thư phòng xử lý công vụ.

Mấy ngày nữa chính là cung yến Trùng Dương, đến lúc đó tất cả hoàng thân quốc thích đều sẽ tiến cung, nàng cần phải sắp xếp tất cả đồ dùng mà bọn họ hàng sử dụng, những cung nhân cần thiết, và tiết mục vũ nhạc ca hát tất cả đều phải chuẩn bị tốt, không thể làm ra nử điểm sai sót.

Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tâm tư của nàng đều đặt trong đống thư tịch, thậm chí cũng không nghe thấy Thanh Loan đi vào gọi mình.

“Nương nương?”

Nghe đến tiếng thứ hai, nàng mới có phản ứng lại: “Ừm? Sao vậy?”

Hai tay Thanh Loan đưa một tờ giấy mỏng được gấp lại, đáp: “Nương nương, bệ hạ lại phái Chu tiên sinh tới đưa thư.”

Lăn lộn nàng thành như vậy, mà vẫn còn dám gửi thư tới?

Nguyễn Thanh Hồi không có ý muốn nhận, lần nữa vùi đầu vào công việc của mình, "Ngươi đi bỏ đi."

“Vâng.”

Thanh Loan nhấc chân đang định rời đi, lại nghe nàng gọi ngăn lại: "Đúng rồi, hôm nay ta dậy muộn, không cần cơm chiều, ngươi đi thông báo với Ngự Thiện Phòng một tiếng."

“Tuân lệnh.”

*

Mặt trời chiều ngã về tây, là lúc khói bếp nổi lên bốn phía, nhưng Nguyễn Thanh Hồi đã đi ngủ sớm.

Thân thể thật sự đau nhức khó chịu, lại bận rộn làm việc cả buổi chiều, thắt lưng vốn đã đau lại càng đau hơn, dường như sắp gãy mất. Nàng chỉ muốn làm xong mọi việc rồi lập tức đi ngủ, dù sao cũng không đói nên cứ ngủ trước đi.

Về phần người buổi tối trở lại Nhân Minh Điện, mặc kệ hắn, ai bảo hắn chính là đầu sỏ gây tội!

Nghĩ đến sau một ngày bận rộn sẽ nhanh chóng được nhìn thấy A Hồi, trên mặt Thẩm Nghiên không nhịn được nở nụ cười, xuân phong mãn diện bước vào điện.

Nhưng mà…… cả đại điện to lớn lại vô cùng yên tĩnh.

Nếu không phải trong điện còn có mấy người cung nữ đứng im cúi đầu, hắn thật sự sẽ nghi ngờ tất cả người trong Nhân Minh Điện đều biến mất.

“A Hồi đâu?” Hắn nghiêng đầu hỏi cung nữ bên cạnh.

“Hồi bẩm bệ hạ, nương nương đã đi nghỉ trước.”

Nghỉ ngơi? Sớm vậy sao?

Hắn đi thẳng vào phòng trong, xuyên qua rèm châu nhìn thấy quả nhiên có một người đang nằm trên giường, chăn bông theo hơi thở của nàng khẽ phập phồng, dường như dã ngủ say.

Giơ tay vén rèm châu sang một bên, Thẩm Nghiên nhẹ nhàng đi đến mép giường ngồi xuống, chỉ thấy Nguyễn Thanh Hồi đang ngủ say, không biết có phải là do quá mệt mỏi hay không, trong lúc ngủ nàng cũng chưa từng cau mày.

Hắn cười cười, cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó một mình tới thiên điện dùng bữa tối.

Một canh giờ sau, Nguyễn Thanh Hồi còn đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác bên cạnh có động tĩnh rất nhỏ, sau đó, trước mặt đột nhiên truyền đến một luồng hơi ấm.

Mí mắt nặng trĩu, cô chỉ khẽ hé mắt ra một chút, nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh lại.

“A Hồi.”

Trong mộng, hình như có người đang nhẹ giọng gọi nàng, nàng tùy ý đáp lại một tiếng "ừm", nhưng người gọi nàng không có thêm động tĩnh gì nữa.

Một lúc sau, sau eo nàng truyền đến cảm giác ấm áp, dùng sức đi tới khắp nơi đau nhức trên người, cho dù đang trong cơn ngủ mê, nàng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tê dại cùng thoải mái trong cơ thể.

“Hmm~” Bản năng khiến nàng lùi dần về nơi phát ra hơi ấm.

Ngón tay xoa bóp dừng lại, tiến lên vài phần vỗ lưng nàng: “Ngoan, ngủ đi.”

Sự thoải mái cuồn cuộn không ngừng ăn mòn ý thức nàng, rất nhanh nàng lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Cùng với yêu thương của hắn.

*

Mấy ngày sau, cung yến Trùng Dương.

Thẩm Nghiên hạ triều sớm để tới cung yến, ngồi cùng Thái Hậu và Nguyễn Thanh Hồi tiếp đãi các vị hoàng thân quốc thích.

Hôm nay Nguyễn phu nhân cũng có đến, ngoại trừ trượng phu của bà còn có cả Nguyễn Trạch Minh chưa từng nhìn thấy, một nhà ba người cách rèm châu hành lễ với Thẩm Nghiên.

Hắn nhìn thấy Nguyễn Trạch Minh cực kỳ vui vẻ, kỳ thi mùa thu lần trước người yết bảng trúng Giải Nguyên đúng là Nguyễn Trạch Minh. Cũng từ khi đó hắn và A Hồi mới biết được, thì ra tác phẩm《Luận về thưởng phạt và lòng trung thành》 mình vô cùng thưởng thức lại do chính thê đệ mình viết.

“Trạch Minh, mau tới chỗ tỷ phu.” Thẩm Nghiên vẫy tay với Nguyễn Trạch Minh.

Nguyễn Trạch Minh vòng qua rèm châu đi tới một khuôn mặt thiếu niên khí phách hăng hái, chắp tay lần nữa hành lễ: “Trạch Minh gặp qua tỷ phu, tỷ tỷ.”

“Trạch minh, sách luận lần trước ngươi viết tỷ phu đã xem qua, thật sự rất thưởng thức. Không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ, lại tài hoa hơn người như vậy tương lai vào triều đình, nhất định phải làm một vị quan tốt tận với chức trách.”

“Vâng, ghi nhớ lời dạy dỗ của tỷ phu.” Chính tai nghe thấy đương kim bệ hạ khen mình, tất cả vui vẻ của Nguyễn Trạch Minh đều viết trên mặt, khóe miệng không cách nào thu lại được.

Nguyễn Thanh Hồi ở bên cạnh cũng đúng lúc lên tiếng: “Được rồi, đừng cười ngây ngô nữa. Ca vũ sắp bắt đầu rồi, nhanh đưa phụ thân nhập tọa đi.”

“Dạ.”

Phụ tử hai người sau đó nhập tọa vào bàn khách nam, Nguyễn phu nhân đi vòng qua rèm châu ngồi bên cạnh nữ nhi nhà mình.

Ca vũ bắt đầu, nhóm vũ nương đã chuẩn bị tốt lần lượt tiến vào bắt đầu biểu diễn tiết mục.

Trên đường đi, Nguyễn phu nhân đột nhiên nghiêng người về phía nữ nhi, nhỏ giọng hỏi: "Thái hậu nương nương ở đây sao không nói cho ta biết? Không phải bà ấy luôn không thích nào nhiệt sao?"

Nghe vậy,

Nguyễn Thanh Hồi quay đầu thoáng nhìn qua thái hậu đang ngồi bên trái Thẩm Nghiên, lúc này đang chuyên tâm xem ca vũ, âm thầm cười cười, nhướng mày lên: “Sao vậy? Nương cùng mẫu hậu xưa nay không quen không biết, sao người lại biết mẫu hậu không thích náo nhiệt?”

Nguyễn phu nhân một nghẹn lại, lập tức nhíu mày trách mắng: “Ngươi đứa nhỏ này, còn học được mấy lời nói như thế với nương ngươi. Không nói cho ngươi biết, bản thân ngươi tự đoán đi!”

“Được rồi.” Nàng cười nhẹ, giải thích với mẫu thân: “Cung yến Trùng Dương là đại sự, đương nhiên mẫu hậu sẽ đến đây cùng bệ hạ đãi khách. Người không cần nghĩ nhiều, chỉ cần chuyên tâm xem ca múa là được rồi.”

Một khi đã như vậy, Nguyễn phu nhân cũng không thể nói được gì thêm, nên chỉ im lặng an tâm xem biểu diễn.

Chỉ là vừa xong một tiết mục múa, một cung nữ lặng lẽ đi tới bên cạnh bà, khom người thấp giọng nói với bà, nói thái hậu muốn gặp bà muốn bà đi cùng mình qua.

Bà vươn cổ liếc nhìn thoáng qua vị trí của thái hậu, lúc này mới phát hiện thái hậu đã rời đi từ lúc nào không hay.

Chỉ có trời mới biết, bà không muốn đi chút nào.

Nhưng nếu bà không đi, cung nữ kia liền chờ bên cạnh, để cho người khác nhìn thấy, thật sự rất xấu hổ. Hơn nữa, nữ nhi của mình bây giờ là người trong hậu cung, nếu mình là làm ra chuyện gì khiến thái hậu khó chịu, chỉ sợ là sẽ liên lụy không tốt tới nữ nhi trong cung.

Vì thế sau khi suy nghĩ một hồi,Nguyễn phu nhân vẫn đứng dậy đi theo cung nữ kia rời khỏi yến hội.

Xuyên qua rừng cây xanh vòng vo, đi qua  ngói xanh cao tường trắng, cung nữ đưa bà đến một đình viện u tĩnh, đi thẳng vào trong phòng, rẽ một vòng nữa, đến hành lang hướng ra hồ nước.

Một chiếc bàn nhỏ với trà cụ hiện ra trước mắt, trước chiếc bàn nhỏ đặt hai chiếc ghế bành gỗ đỏ, Thái hậu đang ngồi trên một chiếc ghế nhìn ra mặt hồ xanh thẫm.

“Bẩm Thái Hậu, người đã đưa tới.”

Nói xong, các cung nữ xung quanh lần lượt lui xuống, dường như đã sớm an bài kỹ lưỡng.

Thái hậu quay đầu nhìn Nguyễn phu nhân, khẽ cười nói: "Gia Ninh, đã lâu không gặp, không biết có thể mời ngươi đấu trà một lần nữa không?"

Nguyễn phu nhân từ khi nhìn thấy thái hậu chưa từng có sắc mặt tốt, cho dù người trước mắt là thái hậu đương triều, bà cũng không sợ hãi chút nào.

Thậm chí không hề hành lễ trực tiếp ngồi xuống đối diện với thái hậu, không chút khách khí tức giận nói: "Chúng ta đều đã đến tuổi này rồi, còn đấu trà cái gì, có gì cứ nói thẳng."

"Nhiều năm như vậy, ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn thẳng thắn như cũ, thích hay không đều hiện hết lên mặt."

Thái hậu cũng không có khó chịu, cầm lấy bánh trà trên bàn bắt đầu nghiền mịn:"Ta tìm ngươi tới đây không phải vì chuyện gì khác, ta nói muốn gặp ngươi, chỉ là bởi vì muốn gặp ngươi mà thôi."

Nghe vậy, Nguyễn phu nhân cuối cùng cũng cảm thấy trên mặt có chút thả lỏng.

Nguyễn phu nhân liếc nhìn người đang cúi người nghiền trà, rồi nghiêng đầu nhìn về phía mặt hồ: “Chúng ta tách ra đã hơn mười năm rồi, mười mấy năm nay không thấy ngươi đến tìm ta, sao cố tình lúc này muốn gặp ta?”

Tay đang nghiền trà hơi dừng lại, thái hậu ngước mắt nhìn người đối diện chằm chằm một hồi, mới mở miệng: "Gia Ninh, thời gian của ta đã không còn nhiều."

Ngực bỗng nhiên cứng lại, Nguyễn phu nhân bỗng nhiên quay đầu lại chất vấn: “Cái gì gọi là thời gian không còn nhiều? Lời này của ngươi là có ý gì?”

“Ta —”

Lời còn chưa dứt, thái hậu đột nhiên cầm lấy khăn tay đặt bên cạnh, che miệng ho khan kịch liệt .

Nguyễn phu nhân vội vàng tiến lên giúp bà ấy thuận khí, không ngừng vuốt lưng, chính vì vậy mà từ khoảng cách gần, bà có thể nhìn rõ vết máu đỏ tươi trong khăn tay.
Chương kế tiếp