Sách Giáo Khoa Thức Mê Đệ Truy Thê

Chương 7: Trúc mã
Thẩm Nghiên lập tức nhíu mày, lo lắng hỏi: “A Hồi sao vậy, có phải bị nhiễm phong hàn rồi không?”

Dứt lời, hắn quay đầu lại muốn để Chu Toàn An đi tìm thái y, lại bị Nguyễn Thanh Hồi đúng lúc ngăn lại.

Chỉ thấy nàng khẽ nở nụ cười, nàng đưa tay phủ lấy bàn tay người đang ôm mình: "Bệ hạ, ta không sao, chỉ là cổ họng không thoải mái ho vài tiếng, không cần phải tìm thái y."

“Thật sự không sao?”

Hắn bán tín bán nghi nhìn khuôn mặt nàng, đôi môi hồng nhuận không tái nhợt, thần sắc không chút mệt mỏi, thoạt nhìn đúng là không giống dáng vẻ khi sinh bệnh.

Nguyễn Thanh Hồi nắm tay hắn tiếp tục đi tới bàn ăn, nhỏ giọng trấn an: “Ta thật sự không sao, nếu có biểu hiện nhiễm phong hàn, ta bảo đảm sẽ gọi thái y tới ngay có được không?”

“Là do chính ngươi nói.” Hắn cúi người đối diện với nàng, trong miệng không quên dặn dò cô:“Nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải gọi thái y, không được vì những chuyện khác mà ra vẻ cậy mạnh. Nếu A Hồi bị bệnh, chờ ngươi khỏi bệnh ta sẽ phạt ngươi."

“Được~ ta đã biết bệ hạ. Nhanh dùng bữa, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”

Thẩm Nghiên nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, sau đó liền cùng nàng ngồi xuống ăn bữa tối.

Hai người hàn toàn không biết cảnh tượng thân mật như vậy lọt vào mắt người khác, có người âm thầm nghiến răng, một hạt giống điên cuồng bén rễ, nảy mầm ở một góc khuất mặt trời.

*

Sáng sớm hôm sau, hai người tới trước Thùy Củng Điện tiễn thái hậu.

Đi tránh nắng nhiều nhát là ba tháng, cũng là thói quen nhiều năm qua của Thái Hậu nương nương. Trước đây trong cung chỉ có duy nhất một mình bà, còn có rất nhiều việc chờ bà xử lý, bởi vậy đều không chờ được một tháng đã về cung.

Mà nay hậu cung đã có Hoàng Hậu xử lý, bà cũng có thể an tâm đi tránh nóng, bởi vậy ngày dự kiến cũng dài hơn trước nhiều.

Thái Hậu nắm tay hai người, nghiêm túc dặn dò: “Nghiên nhi, Hoàng Hậu làm chủ trung cung không lâu, ai gia lại không có ở trong cung, thời gian này ngươi nhất định phải chống lưng cho hoàng hậu. Đừng để cho mấy gián quan tiền triều kia khi dễ nàng, nếu không chờ ai gia trở về nhất định sẽ tới hỏi thăm ngươi.”

“Mẫu hậu ngài cứ yên tâm đi, nhi thần thương tiếc A Hồi còn không kịp, sao lại có thể cho phép người khác khi dễ nàng? Ngài cứ yên tâm đi tránh nóng, trước khi trở về phái người thông báo cho nhi thần biết là được.”

Thái hậu ừ một tiếng, lại chuyển ánh mắt lên người Nguyễn Thanh Hồi: “Hoàng Hậu, tâm tính Nghiên Nhi còn chưa trưởng thành, nếu có chọc ngươi tức giận chỗ nào ngươi cứ bình tĩnh, chờ ai gia trở về giáo huấn hắn.”

“Mẫu hậu, bệ hạ đối với thần thiếp rất tốt, ngài yên tâm.” Nàng cười nói.

Thái Hậu thở dài, lại vỗ vỗ hai người tay, sau đó xoay người đi về phía xe ngựa.

“Cung tiễn mẫu hậu.”

“Cung tiễn Thái Hậu.”

Mọi người phía sau đồng thanh nói.

Đội quân hộ tống phía trước đi càng xa, mãi cho đến khi rời khỏi cửa cung không còn nhìn rõ bóng lưng, Thẩm Nghiên và Nguyễn Thanh Hồi mới cùng nhau trở về.

Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, vì vậy sau khi Thẩm Nghiên thay triều phục phải đến Thùy Củng Điện để nghe chính sự.

Trong triều đình, hai phái đại thần cũ và mới vẫn còn ầm ĩ đến mặt đỏ tai hồng, hắn trấn an xong bên này lại đến trấn an bên kia, chưa đầy một canh giờ đã miệng khô lưỡi khô.

Nội thị phụ trách trà nước bưng ra một ly trà lạnh, chất lỏng lạnh lẽo xuống bụng, hắn đã bình tĩnh hơn một chút, kiên nhẫn cùng quần thần thảo luận việc chính sự hơn một canh giờ.

Chờ đến khi hạ triều trở lại Văn Đức Điện, hắn nằm liệt xuống ghế, không còn chút sức lực nào để phê duyệt tấu chương.

“Bệ hạ, ngài có muốn cùng nương nương dùng bữa trước, sau đó nghỉ ngơi không?” Chu Toàn An ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Nghiên nhìn thoáng qua đống tấu chương xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mặt, thở dài: “Không đi, nếu hôm nay trẫm không phê duyệt xong đống này, không biết bọn họ lại nói trẫm thế nào.”

“Vâng, nô tài sẽ lập tức phái người đi thông báo cho nương nương một tiếng.”

Chu Toàn An vừa đi, hắn uống thêm một ly trà lạnh miễn cưỡng vực dậy tinh thần, mở đống sổ con ra bắt đầu phê duyệt, nhìn đến cuối cùng tầm mắt bỗng dưng dừng lại ở một cái tên.

Là tấu chương của Trương Thừa.

Nhớ lại những gì A Hồi đã nói ngày hôm qua, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Tuy hắn không đến mức đa nghi hoài nghi hai người có quan hệ gì, nhưng A Hồi của hắn xinh đẹp như thế, tính tình lại dịu dàng đoan trang, giơ tay nhấc chân đều là phong phạm của tiểu thư khuê các, thật sự rất khó khiến người ta không thích nàng.

Huống chi, Trương Thừa này còn là trúc mã từ nhỏ đã cùng nàng cùng nhau lớn lên, gia thế tốt, bây giờ cũng thi đậu công danh ngồi lên chức tư gián, nhưng mà đến nay vẫn chưa thành gia lập thất.

Rất khó khiến người khác không nghi ngờ, trong lòng y có nàng hay không.

Thẩm Nghiên không phải là người vì ghen tuông mà cố tình chèn ép người ta trên triều, công là công, tư là tư, điểm này hắn vẫn có thể phân biệt được.

Nhưng hắn lại không có cách nào bỏ qua cảm giác nguy cơ trong lòng, cho nên vừa đảo mắt, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, lập tức sai người đi lấy giấy viết thư.

Vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi trước án thư, cắn đầu bút vắt óc suy nghĩ, dưới bàn chất đầy giấy vụn, nội thị bên cạnh sợ quấy rầy suy nghĩ của hắn nên cũng không dám tiến lên thu thập.

Lại là nửa canh giờ qua đi, một lá thư cuối cùng cũng viết xong còn được đóng dấu, hắn cẩn thận gấp tờ giấy viết thư lại, trịnh trọng cho vào phong thư.

“Toàn An, đưa thứ này giao cho Hoàng hậu.”

“Vâng.”

Thẩm Nghiên xuân phong đắc ý duỗi người, tưởng tượng khi Nguyễn Thanh Hồi nhận được thư sẽ trông như thế nào, có thể thẹn thùng hay không?  Hay là có cảm giác gì?

Tưởng tượng đến đây, hắn muốn lập tức tới Nhân Minh Điện để tận mắt nhìn thấy nàng đọc thư, nhưng hắn thật sự không thể nào đi được, đành phải biến tò mò thành động lực, giải quyết xong đống tấu chương trước mặt, lại nói.

Trong điện Nhân Minh Điện.

Nguyễn Thanh Hồi đang ở thư phòng xử lý sự vụ hậu cung, Thanh Loan tiến lên bẩm: “Nương nương, Chu tiên sinh tới.”

“Mau mời hắn tiến vào.”

Chu Toàn An đi vào, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy nàng hỏi trước: “Toàn An, bệ hạ có chuyện gì muốn tìm ta sao?”

“Hồi nương nương, đúng vậy.” Hắn lấy phong thư trong ngực đưa cho Thanh Loan: “Bệ hạ dặn nô tài giao cho ngài, nô tài đã đưa đến, vậy nô tài xin cáo lui trước.”

Nguyễn Thanh Hồi nhận phong thư khẽ gật đầu, sau đó Thanh Loan liền cùng Chu Toàn An rời khỏi phòng.

Nàng ngồi trở lại trước án thư, cẩn thận nhìn phong thư mỏng manh trong tay, trên đó viết bốn chữ thật to “A Hồi thân khải”, đúng là bút tích của bệ hạ không sai.

Mở phong thư ra, lấy từ bên trong ra một tờ giấy mỏng màu ngã vàng, nhìn lướt qua, số lượng chữ không quá nhiều, nếu không tính xưng hô và ký tên, tổng cộng cũng chỉ có bốn dòng.

Nguyễn Thanh Hồi ngồi dưới ánh mặt trời bên cửa sổ đọc kỹ từng câu từng chữ.

“A Hồi,

Hôm nay thời tiết rất tốt, không thể bồi ngươi cùng nhau dùng cơm trưa, không biết ngươi có thất vọng hay không.

Dù sao, thì ta cũng vô cùng thất vọng.

Lần sau nếu có chính vụ bận rộn, A Hồi lại thật sự khẩn thiết muốn gặp ta, liền mang theo điểm tâm ta thích ăn tới làm một tiểu hồ yêu gõ vang phòng thư sinh có được không?

Thẩm Nghiên.”

Nhìn này mấy chữ “khẩn thiết” nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Thẩm Nghiên khi viết bức thư này là như thế nào.

Nhất định là trên mặt ủy khuất, nhưng trong lòng mang theo vui mừng.

Ý cười ngập tràn trong đáy mắt, Nguyễn Thanh Hồi gọi Thanh Loan, đưa bức thư cho nàng ấy: "Tìm một chiếc hộp tinh xảo đặt bức thư này vào đó. Mặt khác phái Vân Đàn đến Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một phần như ý cuốn mang đến cho ta."

“Vâng.” Thanh Loan nhận phong thư đi ra ngoài.

Sau nửa canh giờ, Thẩm Nghiên đã phê duyệt xong phân nửa đống tấu chương, đang cau mày chuyên tâm xem tiếp quyển tiếp theo.

Chu Toàn An nhẹ nhàng tiến lên bẩm báo: “Bệ hạ, nương nương tới đây.”

“A Hồi?”  Hắn nhướng mắt lộ vẻ vui mừng, lập tức đặt bút lông xuống đứng dậy: “Nhanh nhanh để A Hồi vào.”

Nguyễn Thanh Hồi mang theo Thanh Loan đi phía sau cùng vào Văn Đức Điện, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị người nào đó vội vàng tiến tới bế lên, xoay một vòng.

“Bệ hạ...”

Cũng may nàng đã quen với hành động bất ngờ của hắn, cho nên lần này mới không bị kinh sợ.

Thẩm Nghiên che giấu nội tâm sung sướng của mình chút nào, từ khi nàng nghe được nàng tới đây thăm mình, khóe miệng chưa từng khép lại.

Lần này ôm nàng thật lâu không chịu buông tay, cứ như vậy ngửa đầu nhìn nàng nói: “A Hồi ngươi biết không, đây là lần đầu tiên ngươi đến Văn Đức Điện găp ta, ta sự rất vui.”

“Bệ hạ ám chỉ ta nhiều như vậy, nếu ta còn không tới chỉ sợ bệ hạ sẽ nổi giận.” Nói xong, nàng lại vỗ vai hắn, ngượng ngùng bảo hắn mau đặt mình xuống.

Trước đến nay da mặt A Hồi mỏng, hắn biết. Tuy vẫn muốn tiếp tục ôm nữa, lúc nào cũng muốn ôm, nhưng lại không muốn A Hồi cảm thấy không vui nên chỉ có thể tạm thời buông nàng ra trước.

“Thanh Loan.”

Nguyễn Thanh Hồi gọi một tiếng, ngay sau đó Thanh Loan đi tới đưa hộp đựng đồ ăn trong tay cho nàng.

“Không phải bệ hạ nói muốn ăn điểm tâm sao?” Nàng đi đến trước án thư, mở hộp đồ ăn ra: “Ta sai Ngự Thiện Phòng chuẩn bị như ý cuốn, bệ hạ có muốn nếm thử không?”

“Ta còn tưởng A Hồi không biết ta thích ăn món gì, không nghĩ tới A Hồi đều ầm thầm ghi nhớ hết trong lòng.” Hắn cười vẫy tay với cung nhân trong điện, mọi người liền ăn ý lui xuống.

Nguyễn Thanh Hồi cầm một cái, đưa tới trước miệng hắn.

Thẩm Nghiên hơi ngửa ra sau, trong mắt hiện lên một tia hài hước, cười nói: “Vẫn nên để A Hồi ăn trước, thử xem có ngọt hay không.”

Mỹ nhân phía trước vẫn chưa phát hiện ra ý tưởng của hắn, ngoan ngoãn dưa như ý cuốn vào miệng mình, nghiêm túc thưởng thức hương vị.

"Ừm..." Nàng gật đầu: " Ngự Thiện Phòng đã làm qua nhiều lần, hương vị lần này vẫn giống như trước, vẫn rất ngọt, bệ hạ nhất định sẽ thích."

Thẩm Nghiên hơi nhướng mày, ý cười trên môi càng đậm sâu: "Thật sao? Vậy ta sẽ thử xem... Là như ý cuống ngọt, hay là A Hồi ngọt."

Vừa dứt lời, nàng còn chưa kịp phản ứng lại xem lời nói của hắn là có ý gì, đã bị một đôi môi mềm mại ngậm lấy miệng thơm, hoàn toàn ngăn chặn hết tất cả những lời muốn nói ra.

Như ý cuốn thơm ngọt tràn ngập môi răng hai người, Thẩm Nghiên như muốn nếm hết vị ngọt trong miệng nàng, chiếc lưỡi mềm mại trơn ướt của hắn điên cuồng càn quét trong miệng nàng, thậm chí còn quấn lấy nàng thật chặt.

Thẩm Nghiên như đang đối đãi với một món ăn mỹ vị, ôn nhu trằn trọc, tinh tế thưởng thức. Chỉ là không biết rốt cuộc đó là hương vị của như ý cuốn hay là môi anh đào của mỹ nhân.

Thật lâu sau, Nguyễn Thanh Hồi có hơi khó thở, lúc này hắn mới miễn cưỡng buông tha cho nàng.

Đầu ngón tay lau đi chất lỏng trong suốt trên khóe miệng nàng, Thẩm Nghiên đột nhiên cười khẽ: “A Hồi nói đúng, quả nhiên rất ngọt.”
Chương kế tiếp